Chương 49

Nói xong, bác ấy vội vàng mở album điện thoại.

Bác ấy có vô số ảnh chụp Nhị Bảo từ bé đến lớn.

“Mắt tôi mờ rồi, nhìn không rõ.” Ông già lạnh lùng đẩy điện thoại ra: “Thấy cô là phụ nữ, tôi cho cô một cơ hội. Nếu là chó của cô, chắc chắn sẽ có tên, chắc chắn sẽ nhận ra cô, chỉ cần nó có phản ứng, đi theo cô, tôi không ngăn cản.” .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Con chó Husky ngốc nghếch này, rất có duyên với ông, như thể là con chó ông nuôi ở kiếp trước.

Không sợ người lạ một chút nào, cũng không biết chạy tới từ nơi đâu vừa hôn vừa cọ vào người ông, sau đó một tấc không không rời cùng ông về quán cơm.

Có chàng thanh niên nói cho ông, dòng máu của con chó này rất thuần, rất đắt tiền.

Sau đó không viết việc này truyền đi như thế nào, năm sáu người liên tục tới, đều nói là bản thân lạc mất, bị lộ ra ngay lập tức cười ha hả, muốn bỏ tiền mua.

Ha ha.

Ông lão xụ mặt dẫn người đi ra phía sau sân, chỉ con Husky vừa mới ăn ba chiếc đùi gà to dưới gốc cây lớn, không kiên nhẫn nói: “Cô đứng đây gọi nó.”

Tulip kích động liên tục gật đầu, bác ấy liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra, đúng là Nhị Bảo. Bác ấy hắng giọng, âm thanh nhẹ nhàng như nước: “Nhị Bảo, nhìn đây này. Là mẹ, mẹ tới đón con, có nhớ mẹ không?”

Mọi người trong phòng stream đã bắt đầu bàn luận về hình ảnh cảm động tiếp theo.

Đi lạc hai ngày, chắc chắn chó nhớ chủ muốn chết, nhất định sẽ điên cuồng nhào tới vừa kêu vừa nhảy.

Chẳng hề có gì.

Husky nghe thấy tiếng, chậm rãi quay đầu, đôi mắt trong veo màu xanh lam của nó nhìn thẳng về phía Tulip.

Sau đó, hình ảnh như tĩnh lại.

Nó cứ nghiêm túc nhìn như vậy, được một lúc nó nghiêng đầu, đổi góc độ để nhìn, sau đó nữa, ngáp một cái thật dài, lười biếng nằm sấp xuống.

Tulip: “...”

Ông già cười khẩy: “Con chó này rất có duyên với tôi, tôi không bán.”

Lại là một người ngấp nghé con chó, chó trung thành đến thế nào, cho dù tách rời mấy năm, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra chủ.

“Không phải, không phải, nó thật sự là Nhị Bảo nhà tôi.” Tulip hoàn toàn ngây ra, ánh mắt ngây ngốc kia, có hóa thành tro bác ấy cũng nhận ra, nhưng tại sao lại không có chút phản ứng nào?

Tulip nghĩ đến điều gì đó, luôn miệng nói: “Nhị Bảo nhà tôi bị chứng mù mặt, ông để tôi thử lại lần nữa.”

Kết luận này đã được đưa ra bởi bác sĩ thú ý.

Lúc nuôi được khoảng bốn tháng, Nhị Bảo thường xuyên nhận sai người. Khi ở trong nhà còn ổn, nếu ra ngoài đi dạo, chỉ cần cách nó hơi xa một chút, nó sẽ khựng người tại chỗ, ngây ngốc đánh giá người bốn phía.

Tất nhiên là đang tìm kiếm mẹ.

Lúc này Tulip sẽ xuất hiện ngay lập tức, dịu dàng giơ hai tay gọi, Nhị Bảo như thể bị thất lạc nhiều năm hưng phấn chạy về phía bác, khóc õng ẹo làm nũng.

Nhưng đôi khi cũng chạy về hướng người khác.

Cái “người khác” này có điểm chung, nữ giới có dáng người không khác lắm so với bác ấy, kiểu tóc như nhau, mặc quần áo cùng màu.

Tulip hết sức lo lắng, mang đi bệnh viện, lúc ấy mới biết con trai bị bệnh mù mặt.

Ông già không kiên nhẫn, phất tay đuổi người: “Đi đi, đi nhanh, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.”

“Nhị Bảo, Nhị Bảo, là mẹ đây, con không nghe ra giọng mẹ sao?” Sao Tulip có thể từ bỏ, không cam lòng tránh khỏi ông già chạy đến, liên tục kêu vài tiếng nhưng vẫn không được đáp lại. Bác ấy vừa nỗ lực chạy vội tránh ông già, vừa cầu cứu Lương Cẩm Tú: “Streamer, cháu nói chuyện, xem nó có thể nghe hiểu được không.”

Tiếng người nghe không hiểu, ngôn ngữ động vật thì sao?

Lương Cẩm Tú vội vàng lớn tiếng gọi.

Vậy mà thật sự có hiệu quả.

Husky bỗng nhiên bò dậy, tìm kiếm hướng của âm thanh: “Oa o ẳng u.”

Tulip nghe được: “Streamer, con trai cô đang nói cái gì vậy?”

Lương Cẩm Tú tạm không biết nên trả lời như thế nào, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy.