Chương 23

Chủ yếu là do cô không biết trèo cây.

Lương Cẩm Tú hô to: “Bố, bố nhớ mở video, đừng cúp.”

Lương Mộc Lâm còn tưởng con gái bắt đầu quan tâm mình, hạnh phúc mà giơ OK.

Cơm ăn không vào.

Trịnh Phương sốt ruột lo lắng: “Không phải chứ, mới tháng bảy làm sao lại xuống núi được.”

Lợn rừng xuống núi đương nhiên vì thức ăn, thường vào mùa xuân, cây cối cỏ dại đều khô héo, thường thấy nhất, nhưng hiện tại đang giữa tháng bảy, đào rừng và hạt dẻ đang kết trái, theo lý thuyết thì không hề thiếu đồ ăn.

Lương Cẩm Tú nghiêm túc nói: “Con cảm thấy, khả năng là có quan hệ với con lợn màu hồng phấn nhà dì Hai.”

Trịnh Phương khϊếp sợ trợn tròn mắt: “Không thể nào.”

Lợn rừng và lợn nhà nảy sinh loại chuyện thế này không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ có vài lần.

Giống rất nhiều động vật, lợn rừng cũng khôn sống mống chết(*), một số lợn rừng đực không có bạn giao phối sẽ xuống núi đòi, những người trong nhà nuôi lợn chỉ mong ước hôm nay có điều tuyệt vời lớn.

(*) Khôn sống mống chết: Có ngụ ý than trách cái lòng ích kỷ, chỉ biết sống lấy mình, chớ không biết làm cho người ngu dại cùng sống hoặc khôn biết cân nhắc, dại cứ cố chấp sẽ thiệt thân.

Lợn nhà và lợn rừng không dễ mắc bệnh, ngoài việc tăng trưởng về kích thước, gần như không có khuyết điểm nào khác.

Điện thoại của Lương Mộc Lâm ở bên kia đập mạnh vào chậu rửa mặt khiến nó vang lớn.

Trước kia có súng còn dễ, nhưng hiện tại, có cũng chẳng dám dùng, lợn rừng trở thành động vật được quốc gia bảo vệ, không thể tùy ý săn bắn, việc dân làng có thể làm, chính là cùng nhau khua chiêng gõ trống để xua đuổi.

Mười mấy phút sau, hai bên gặp nhau!

Một âm thanh đập mạnh phát ra từ tiếng hét hoảng loạn của ai đó.

“Má nó chứ, bọn nó có bao nhiêu đấy.”

“Nói ít thôi, mọi người chú ý, an toàn là trên hết! Nếu thật sự không thể thì bỏ hoa màu cũng không sao.”

“Á, không ổn, nhìn kìa, chỗ đó còn.”

Hai người phụ nữ nghe mà thót tim.

Trên dưới một trăm con.

Người đi đều là người lao động khỏe mạnh, lợn rừng cũng vậy. Một con lợn rừng trưởng thành nặng mấy trăm cân, da dày thịt béo, khi va chạm ngoài trèo lên cây thì không còn cách nào khác.

Hơn một trăm con, thật khủng khϊếp.

Bấy giờ, lại có âm thanh khác truyền đến.

“Ỉn ỉn~~~ Éc éc~~”

Trịnh Phương hy vọng lúc này con gái thực sự hiểu được ngôn ngữ động vật, vội vàng hỏi: “Con nghe hiểu không?”

Vẻ mặt Lương Cẩm Tú phức tạp cực kỳ.

Đương nhiên hiểu.

“Các anh em, ổn định nhé! Tối nay nhất định phải cứu chị dâu ra.”

“Chị dâu?” Trịnh Phương cảm thấy choáng váng, tốt xấu gì hồi còn trẻ bà cũng từng xem phim về xã hội đen, lẩm bẩm: “Thế nên, chồng mà con lợn nái nhà dì Hai tìm được là đại ca lợn đực ư?”

Lương Cẩm Tú cảm thấy danh xưng này không hợp lắm: “Chắc là vua núi.”

Trịnh Phương căn bản nghe không vào: “Thế thì xong rồi! Đại ca lợn đực đều rất trọng tình trọng nghĩa.”

Bà tưởng tượng ra một vở kịch.

Đại ca lợn rừng đực máu lạnh đem lòng yêu lợn nhà ngây thơ xinh đẹp, ngay lúc hai bên đang ngọt ngào, lợn nhỏ xinh đẹp bị loài người bắt đi. Nó mang theo anh em điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng, đã phát hiện dấu vết của lợn nhỏ xinh đẹp!

Sắc mặt Trịnh Phương biến đổi: “Không ổn, chắc không phải sẽ tàn sát cả làng đấy chứ.”

Lương Cẩm Tú: “Không đến mức đó đâu...”

Bên kia, Lương Mộc Lâm tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại ra, muốn báo với vợ con rằng mình vẫn bình an. Ông tình cờ nghe được, lập tức hiểu rõ ngay, hô lớn với mọi người: “Đám lợn rừng này muốn tàn sát cả làng.”

Ông đã hơn bốn mươi tuổi, từng xua đuổi lợn rừng hơn mấy chục lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tình hình như đêm nay.

Lợn rừng vẫn sợ tiếng động lớn, nhưng chạy đi, qua một hồi lại chạy về, cũng chẳng phá hoại hoa màu, chỉ tông thẳng vào con người.

Đã một vài người bị thương nhẹ.

Trịnh Phương nhanh chóng đưa ra quyết định, người đứng đầu gia đình ngầu lòi lộ diện: “Ông Lương, bây giờ nghe tôi chỉ huy!”