Đỗ Nhược Đồng đứng tại chỗ, huyết dịch toàn thân cũng đông lạnh thành băng.
Hai người thật vất vả mới dắt tơ hồng, làm sao sẽ nhanh như vậy liền đứt dây đây?
Mới vừa rồi trên lầu ân ái ngọt ngào, hiên tại hai người lại có vẻ căng thẳng, có vẻ vô cùng châm chọc.
Tại sao hắn lại phản ứng kịch liệt như thế? Chẳng lẽ hắn ghen cô cùng với Mike sao?”
Hoặc bởi vì nghe được ngày mai La Gia Lệ cũng muốn xuất hiện, cho nên lòng hắn hỗn loạn sao?
Đỗ Nhược Đồng ôm lấy mình, bắt đầu căng đau trên trán, nhìn chậu hoa đào hôm qua cô mới căm gần cánh cửa kia, bi thảm phát hiện ——
Cô không dám suy nghĩ.
Dù sao, vô luận cô bỏ ra bao nhiêu đi nữa, hắn luôn có biện pháp đem hảo tâm của cô thành lòng lang dạ thú, vậy cô cần gì phải tìm tội để chịu đây?
Cuộc hôn nhân này, đến tột cùng coi là cái gì đây!
Quan Chấn Ngôn trở lại phòng làm việc sau khi rời khỏi nhà, đóng cửa suốt 24h.
Tâm tình của hắn càng ngày càng hỏng bét, hắn trừng mắt bản báo cáo trong máy tính, cắn răng nghiến lợi, trên thực tế cũng là một chữ cũng không nhìn vào đi.
Hai giờ trước, hắn gọi điện thoại về nhà, Đỗ Nhược Đồng đúng là ra cửa.
Hắn ôm hi vọng trong lòng, hi vong cô sẽ tới trấn an hắn. Nhưng cô chưa có tới, mà hắn bắt đầu cảm thấy phòng làm việc lạnh đến nỗi khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn cho là hắn đã có thói quen với nhiệt độ máy điều hòa lạnh đến thấu xương. Nào có thể đoán được, Đỗ Nhược Đồng mới tới chưa bao lâu, hắn cũng đã bị thay đổi .
Máy điều hòa để nhiệt độ ấm, mặc áo ngắn tay, cùng nhau ra cửa dùng cơm, hỏi han ân cần... Những thứ này nhìn như chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng cũng ở trong lòng hắn, trong lúc vô tình, hắn đã bộc lộ rõ ra sự quan tâm bị kìm hãm đối với cô.
Quan Chấn Ngôn bỗng dưng rùng mình một cái, bởi vì quá lạnh mà cóng đến nhức đầu, nhưng hắn vẫn kiên trì không đi thay đổi nhiệt độ máy điều hòa.
Đỗ Nhược Đồng, thật là một nhân vật lợi hại.
Cô cùng La Gia Lệ thật khác, bởi vì cô so với La Gia Lệ tâm kế hơn!
Ngay tại lúc hắn tháo xuống phòng bị với cô thì cô thình lình cho hắn một đao.
Một đao kia cắm ở trong lòng hắn, cắm đến đau khổ, là chịu đau, nhưng hắn lại cố tình không dám nhổ. Hắn sợ sau khi nhổ đi, cô liền quay đầu bỏ đi.
Trời mới biết, hắn cả đêm đau khổ đến nỗi không thể chìm vào giấc ngủ!
Rõ ràng cũng biết đó là một bữa tiệc "Túy ông chi ý bất tại tửu" (có dụng ý khác) , tại sao cô lại không cự tuyệt?
"Mình tại sao lại không đứng trước mặt chất vấn cô!" Quan Chấn gầm nhẹ ra tiếng, muốn cho mình một quyền.
Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cô lộ ra bộ mặt giống La Gia Lệ! Cái gì cũng không hỏi, ít nhất còn có thể duy trì giả tượng nào đó a.
Quan Chấn Ngôn khép mắt lại, dùng bàn tay xoa nhẹ cái trán.
Cốc cốc.
Cửa bị gõ hai cái.
"Cút ngay ——"
Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, trừng về hướng cửa.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đỗ Nhược Đồng mặc một chiếc đầm dạ tiệc màu vàng xuất hiện trước mặt hắn. Đầu tiên tim của hắn mừng như điên, tiếp theo lại bắt đầu đau khổ vặn vẹo.
"Em tới làm cái gì?" Sắc mặt hắn trắng bệch tựa như quỷ, cặp mắt lại hiện tia máu đầy thô bạo màu đỏ.
Đỗ Nhược Đồng không có nhận lời mà nói, ngay lập tức đi tới trước mặt hắn.
"Thế nào? Cưỡi lừa tìm ngựa, sau khi tương đối hoàn tất, còn phát hiện thì ra là con lừa xấu xí thích hợp với em sao?" Quan Chấn Ngôn châm chọc nói.
Đỗ Nhược Đồng mặt không chút thay đổi, vẫn như cũ yên lặng nhìn hắn.
Tối nay, lòng của cô đã vỡ, chính cô gánh chịu. Cô không muốn ở trước mặt hắn, lộ ra bất kỳ thần thái yếu ớt nào..
"Em hiện muốn đi gặp La Gia Lệ ." đôi môi Đỗ Nhược Đồng hé mở, ánh mắt như kiếm.
"Cái gì?" Tâm của Quan Chấn Ngôn bỗng chốc cả kinh, chẳng lẽ hắn đã tính sai phương hướng rồi sao?
"Anh không nghe lầm, tối nay ở bữa tiệc, La Gia Lệ cũng xuất hiện." Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn không nói một câu, đóng chặt lấy môi ."Vừa nghe đến cái tên La Gia Lệ này, anh chính là không thích hợp. Anh còn thích cô ta, đúng không?" Cô phun ra một câu, lòng của cô liền cùng hắn kéo dài khoảng cách hơn.
"Người anh để ý là em, phải để anh nói bao nhiêu lần em mới chịu tin!" Quan Chấn Ngôn rống giận ra tiếng, tức giận đến ngay cả trên trán gân xanh cũng giương nanh múa vuốt cho thấy cơn giận của hắn.
"Em cần gì tin anh? Anh cũng không tin tưởng em, không phải sao? Không phải anh vẫn cho là, hiện mục đích của em là Mike sao?" Cô không có cách nào không cùng hắn gây sự, bởi vì nội tâm lửa giận, là giúp cô có động lực đứng ở chỗ này.
"Tối hôm qua tại sao em không nói rõ là muốn đi nhìn La Gia Lệ ——"
"Em nói, anh sẽ để em đi sao?" Cô bất đắc dĩ cười khô ra tiếng, cổ họng khô cạn giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm tới.
"Anh...” Quan Chấn Ngôn muốn mở miệng, rồi lại ngậm miệng lại. Cô đang nổi nóng, mà hắn tự biết đuối lý, hắn còn có thể nói gì.
"Quan trọng là, coi như tối hôm qua em chưa nói, cũng không đại biểu anh có thể dùng ý tưởng tà ác nhất tới vặn vẹo em." Đỗ Nhược Đồng cúi đầu, hai tay đan lại với nha, tư thái nói chuyện giống như đang lầm bầm lầu bầu."Em đã là vợ của anh, anh rõ ràng còn cho rằng em muốn đi phàn long phụ phượng ( dựa dẫm vào người quyền lực), em không biết là anh đang vũ nhục em, hay đang vũ nhục chính mình. Nhất định phải chê cười em, đem em kết luận thành phản bội anh, anh mới có thể chịu cảm giác đau khổ sao" Đầu ngón tay của cô đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lại không cảm giác được một tia thống khổ.
Quan Chấn Ngôn nhìn cô, đau lòng muốn chết, hắn biết mình nên cảm thấy may mắn vì cô vẫn còn để ý hắn. Nhưng, lần này, thế nhưng hắn lại bắt đầu hoài nghi mình đã hiểu lầm cô không lương thiện là thật không thích hợp
"Là anh nghi thần giả quỷ( đa nghi) rồi, xin lỗi." Hai tay của hắn vội vàng cầm bả vai cô.
Đỗ Nhược Đồng bỗng dưng ngẩng đầu, hắc bạch phân minh(đen trắng rõ ràng), con ngươi nhìn thẳng trừng trừng chống lại hắn."La Gia Lệ nói em chỉ là vật thay thế của cô ấy." Cô hỏi, thanh âm run rẩy.
"Dĩ nhiên không phải! Lời nói của nữ nhân kia có thể tin tưởng sao?" Coi như bị một phát súng lấy mạng, nét mặt so với hắn cũng không kinh hãi như bây giờ. Hắn không biết cô từ đâu nghe được lời đồn hoang đường như vậy!
"Em không có cách nào tin tưởng —— bởi vì La Gia Lệ nói với em một chuyện mà em không cách nào phủ nhận sự thật." Thân thể của cô suy yếu lắc lư , mặt mũi trang điểm thanh nhã cũng không cách nào che đi sự tái nhợt
"Chuyện thật gì?"
"Em cùng cô ấy mỉm cười có mấy phần giống. Trước kia anh và La Gia Lệ ở chung một chỗ, sau mới cùng em kết hôn. Ạnh nói em nên nghĩ như thế nào?" Cô cười khổ, vẻ mặt giống như là im lặng rơi lệ.
Quan Chấn Ngôn dùng sức lắc đầu, kích động lay động bả vai cô."Lúc ở đại học anh đã từng thấy qua em, em không phải đã quên chuyện này chứ? Anh và em biết nhau trước a!"
"Chắc không phải là anh muốn nói cho em biết, anh từ lúc học đại học liền bắt đầu thích em chứ?" Cô miễn cưỡng mỉm cười, chỉ cảm thấy hoang đường.
"Anh ——" ! Lời nói của Quan Chấn Ngôn ngậm trong miệng, nhưng không nói ra được. Cả ngày, dư âm của sợ hãi cùng thống khổ vẫn còn, hắn thật sự không có cách nào tự đem tâm của mình giao cho cô.
"Anh . . . . . Như thế nào?" Đỗ Nhược Đồng bi ai phát hiện mình lại để tâm đến hắn, cô còn muốn cho hắn có cơ hội giải thích.
"Không có gì." Hắn rũ vai xuống, thấp giọng nói.
"Thật không có chuyện gì sao?" Đỗ Nhược Đồng đẩy tay hắn ra, tự lẩm bẩm, ngồi xuống ghế sofa.