Chương 3: Tiêm thuốc ức chế 3 lần

Editor: Piscuits

Ban đầu Lương Ngôn cứ cho rằng chính mình sẽ bị vị Omega này nháo nguyên một đoạn đường, thậm chí ở trong lòng đã chuẩn bị sẵn vài biện pháp đối phó, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nhưng Quý Thu lại không có kiểu tiến được một bước liền thêm một bước.

Sau khi bị Lương Ngôn hất tay ra, hắn tựa như một osin nhỏ, đáng thương hề hề mà đi theo phía sau cậu, cũng không nói lời nào, thường xuyên hay ngẩng đầu nhìn Lương Ngôn một cái, lại rất nhanh hạ lông mi xuống.

Lương Ngôn lâu lâu ngẫu nhiên quay đầu lại liếc hắn một cái, và hiện tại chính là hình ảnh như vậy.

Nhìn thế nào thì cũng giống như cậu đi ăn hϊếp một cái Omega nhà lành, hết sức tội lỗi.

…… Nhưng chính là, cứ thấy nó hài hòa sao sao ấy.

Thẳng đến lần thứ ba, Lương Ngôn quay đầu lại, thấy Quý Thu ở phía sau một bộ dạng nhắm mắt theo đuôi, tầm mắt chạm phải mắt cậu còn muốn hoảng loạn một chút, cậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ngừng lại.

Người ở phía sau đang đi theo cũng dừng lại, nhìn như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lương Ngôn không tính toán bắt xe buýt rồi lại đi tàu điện ngậm nữa, trực tiếp dùng di động gọi xe, đứng ở ven đường chờ tài xế tới.

Sắc trời đã tối đen, cậu đứng ở dưới đèn đường, thần sắc thanh lãnh, ngữ khí…… Lạnh lẽo.

Ánh đèn chiếu vào trên mặt cậu, Lương Ngôn mở miệng nói: “Quý Thu?”

Quý Thu nhấp nháy con mắt gật gật đầu.

Lương Ngôn cứng cứng khóe miệng: “Tôi rất đáng sợ sao?”

Quý Thu vội vàng lắc đầu.

Độ cung khóe môi của Lương Ngôn lúc này mới không còn cứng ngắt như nãy: “Vậy cậu đang sợ cái gì?”

Quý Thu ậm ừ một trận, nhỏ giọng nói: “…… Sợ bóng tối.”

Lương Ngôn: “……”

Từ chỗ nhà cậu đi ra, xác thật có một đoạn đường ngắn rất hẻo lánh, đèn đường cách xa một khoảng, nhưng cũng không đến mức đen thui.

Không hổ là Omega ban S, quả nhiên không giống bình thường.

Cậu không còn lời nào để nói.

Lương Ngôn quay người đi, cảm thấy chính mình nên tiếp tục trầm mặc.

Tài xế khi nãy cậu gọi đã tới đúng vị trí chỉ định, sau khi cùng Lương Ngôn xác nhận trên điện thoại, cậu và Quý Thu cùng nhau lên xe.

Lúc mở cửa xe ra, Quý Thu thở phào nhẹ nhỏm như mới trải qua được chuyện gì đáng sợ lắm, thì Lương Ngôn nhíu mũi một cái, lại ngửi thấy được một mùi hương ngọt ngào như có như không.

Nếu so sánh với lần đầu tiên gặp Quý Thu thì lần này mùi nhạt hơn nhiều, nếu không phải vì đang ngồi gần hắn, Lương Ngôn cũng không ngửi được.

Lương Ngôn ngồi ở hàng xe phía sau, đang do dự có nên nhắc nhở Quý Thu hay không.

Kỳ phát tình của Omega cũng là một dạng như vầy, cũng có thể là vì cái khác, nhưng trừ cái này ra, đúng là có vài Omega không thể khống chế tốt tin tức tố của bản thân, thậm chí còn phải cần bình xịt che giấu tin tức tố, mới có thể làm cho mùi vị của bản thân không bị Alpha ngửi được, cũng là một phương thức khác để bảo vệ chính mình.

Lương Ngôn đóng cửa xe, ngưng thần tự hỏi, chẳng lẽ Quý Thu cũng là Omega như vậy sao?

Nhưng loại Omega này trời sinh thân thể ốm yếu, ở nhiều khía cạnh cũng không bằng người bình thường, bởi vậy loại Omega này hơn phân nửa vô pháp hòa nhập vào xã hội hay sinh hoạt một cách bình thường, là đối tượng đặc thù cần được bảo vệ.

Trong đầu Lương Ngôn bỗng nhiên hiện lên cảnh lúc nãy ở trong thang máy, bộ dáng lúc ấy của người này là hoang mang rối loạn.

Chẳng lẽ hắn thật sự là……

Nhưng lại là nghĩ đến thân hình của người này còn cao hơn so với chính mình, cùng với thành tích ưu tú thi vào ban S, cộng với cái sở thích thu thập cái loại mùi che giấu tin tức tố kia của cậu ta……

Được rồi, Lương Ngôn nghĩ, dù sao cũng chả có quan hệ gì với cậu lắm.

Bất quá có thời gian vẫn là nói với hắn về chuyện này một chút.

Tài xế là một bác trung niên rất nhiệt tình, dọc theo đường đi, luôn luôn cùng hành khách nói chuyện phiếm.

Lương Ngôn là người không thích sôi nổi, một người dựa vào đệm của ghế rồi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe phát ngốc.

Mà tài xế cùng Quý Thu như là nhất kiến như cố*, chỉ trong chốc lát liền nói chuyện lên trời xuống đất, không có gì giấu nhau, phảng phất như thanh niên ngồi trên ghế phụ hiện giờ là anh em kết nghĩa của bác ấy vậy.

* Nhất kiến như cố: mới gặp lần đầu mà cứ như người quen đã lâu ngày chưa gặp lại, cố trong cố nhân*

Lương Ngôn ngồi ở ghế sau thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán.

Quả nhiên là tình nhân O trong mộng của đám thẳng nam Alpha.

Tài xế lưu luyến không rời mà đem hai người đưa đến chỗ cổng trường học đại, đối với Quý Thu mặt mày hớn hở: “Bác đã lâu không có gặp qua đứa trẻ tốt tính như cháu, cháu ở trường học nhất định rất được hoan nghênh đi.”

Quý Thu cười lên, đôi mắt cong rất đẹp, khiêm tốn nói: “Cũng tốt ạ.”

Lương Ngôn ở một bên biểu tình thập phần khó mà giải thích.

Cậu đang muốn xuống xe, lại nghe thấy tài xế đối với Quý Thu nói một câu: “Đúng rồi, tiểu bằng hữu, trên người của cháu là hương vị gì vậy, thơm như vậy? Giống kẹo que mà con gái bác hay ăn, còn rất ngọt.”

Nghe thấy lời này, Lương Ngôn không dấu vết mà hướng tài xế bên kia liếc mắt một cái.

Những lời này rất đơn thuần, nhưng nếu nó phát ra từ một Alpha bất kỳ, quả thực có thể coi là ngôn ngữ quấy rối.

Nhưng vấn đề là, bác tài xế là Beta.

Mọi người đều biết, Beta là không thể ngửi được hương vị tin tức tố của người khác, vô luận Alpha hay là Omega.

Trong nháy mắt Lương Ngôn cho rằng bản thân nghe lầm.

Bác ấy sao có thể ngửi được hương vị tin tức tố?

Còn có thể ngửi ra mùi gì?

Hơn nữa…… Lần đầu tiên gặp hắn, cậu cũng ngửi được, hẳn là mùi giống nhau đi.

Nhưng APP gọi xe sẽ có công khai thông tin rõ ràng của đối tượng, vì bảo đảm an toàn cho hành khách, thông tin của mỗi một tài xế sẽ hiện lên cùng với giới tính thứ hai, sẽ không có chuyện làm giả.

Chẳng lẽ nói, mật độ tin tức của Quý Thu quá cao, do đó chỉnh cần là Beta có khứu giác tương đối nhạy bén là cũng có thể ngửi ra sao? Nhưng tỷ lệ này cũng quá thấp.

Lương Ngôn cau mày.

Hoặc là, tin tức tố của Quý Thu, kỳ thật không phải hương vị này?

Mà một bên, Quý Thu nghe thấy những lời này, vẫn tươi cười: “Không có gì nha, cảm ơn bác ạ.”

Sau đó đóng cửa lại, nhìn sang Lương Ngôn gật gật đầu: “Đi thôi Tiểu Kiêu, tớ ở khu 5 á ~”

Lương Ngôn đột nhiên bị Quý Thu gọi như vậy đều muốn nổi một tầng da gà.

Cậu quét mắt liếc Quý Thu một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Quý Thu ủy ủy khuất khuất: “Nga.”

Lương Ngôn nhìn chóp mũi Quý Thu, toát ra một ý nghĩ hoang đường.

Cảm giác hiện tại người này chính là một cái viết hoa “QAQ”.

…… Sợ là chính cậu cũng có độc đi.

Thu hồi suy nghĩ, âm thanh Lương Ngôn không có gì phập phồng nói: “Tôi ở tầng 6, tiện đường.”

Lương Ngôn đang muốn quay đầu đi phía trước, lại nghĩ tới cái gì, dừng bước chân, hỏi: “Hiện tại cậu không sợ bóng tối sao?"

Đoạn đường này so với chỗ ở gần nhà cậu, thật ra cũng không sáng hơn bao nhiều. Nhưng cậu hoàn toàn không thấy được bộ dáng sợ hãi như lúc nãy của Quý Thu, nhịn không được lạnh băng hỏi.

“…… Ách,” Quý Thu sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói, “Còn đỡ, trở về trường học liền đỡ một chút.”

Lương Ngôn “Nga” một tiếng, thậm chí còn muốn dỗi một câu, “Vậy mà ở gần chỗ nhà tôi, cậu lại sợ như vậy, là nhà tôi làm cậu sợ hãi hả”, bất quá cậu nhịn xuống, chưa nói ra.

Giống như gặp phải cái Omega này, cậu luôn cảm thấy chính mình có chút táo bạo khác người.

Vì thế cậu không chờ Quý Thu trả lời, một người đi về hướng khu ký túc xá.

Quý Thu theo ở phía sau, bất quá tốt xấu gì, nhìn qua cũng bình thường hơn nhiều.

Hai người một trước một sau mà đi, thời gian có hơi chậm, cảnh trong vườn trường cũng dần dần an tĩnh, trừ bỏ tốp năm tốp ba sinh viên giống như bọn họ gặp thoáng qua liền đi, hoặc là mấy cặp đôi yêu nhau, cũng coi như an tĩnh thanh thản.

Lương Ngôn còn đang tự hỏi về chuyện tin tức tố của Quý Thu, bất tri bất giác hai người liền đi tới khu 5. Lương Ngôn còn không có phát hiện, Quý Thu dừng lại trước, mở miệng kêu tên của cậu một cái, nói: “Tớ đến rồi. Cảm ơn cậu đưa tớ.”

“……” Lương Ngôn nhớ tới trước khi ra cửa thì chính mình gằn từng chữ một mà nói muốn đưa hắn về, trầm mặc một trận, nhưng hiện tại nụ cười của Quý Thu thật sự là không làm người ta nổi đoán được, chỉ đành gật đầu cực nhẹ: “Nga. Không cần.”

Quý Thu xua xua tay với cậu: “Tớ đi vào đây, lần sau gặp.”

Lương Ngôn nghĩ thầm lần sau cũng không phải là cậu muốn gặp.

Nhưng cái vấn đề tự hỏi nãy giờ còn không có kết quả, Lương Ngôn sờ sờ chóp mũi, vẫn là quyết định mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Quý Thu.”

“Hử?”

“Cậu……” Lương Ngôn ngẩng đầu, vừa định hỏi tin tức tố của cậu là chuyện như thế nào, câu hỏi dừng ở bên miệng, cuối cùng lăn hai vòng, cậu vẫn là tự mình nuốt xuống.

Quan hệ của cậu và hắn, còn chưa thân thiết tới mức có thể tùy tiện hỏi chuyện này.

“Thôi, không có việc gì.” Lương Ngôn xoay người, “Cậu trở về đi, gặp sau.”

-

Hai ngày sau, Lương Ngôn không gặp qua Quý Thu.

Vốn dĩ chương trình học cùng với cách học tập giữa ban S và ban A không giống nhau lắm, có thể tới chung một khóa để học, nhưng cơ hội hợp ban không nhiều lắm.

Lương Ngôn chỉ cho là bản thân có quen biết được một Omega có chút kì quái, cũng không để tâm trong lòng, cứ tự nhiên xem thời khóa biểu rồi đi học khóa thực nghiệm, hết thảy bình thường như không có gì.

Hôm nay có khóa thực nghiệm, Lương Ngôn đem bài tập viết được thẩm tra đối chiếu với số liệu thực nghiệm một lần sau đó giao cho giáo viên, cứ theo lẽ thường cậu sẽ được khen một chút về thao tác chính xác cùng với số liệu đủ tiêu chuẩn về thực nghiệm.

* Khúc này rối thực sự*

Khóa thực nghiệm hoàn toàn khác với bài giảng, người nào làm xong rồi và số liệu thực nghiệm thông qua liền có thể tan học trước, Lương Ngôn đối với giáo viên gật gật đầu, thu thập tốt thiết bị trước mặt, liền cởϊ áσ blouse trắng, xách theo balo, đi ra ngoài.

Tòa nhà thực nghiệm này là mới xây lại, mỗi một tầng đều có đủ loại phòng thí nghiệm, mà giờ phút này chỉ có lớp của Lương Ngôn sử dụng, chỉ ngoại trừ phòng ở lầu hai do ban A chiếm dụng thì còn lại có vẻ đều không có ai.

Lương Ngôn mới ra cửa, thân mình cậu lại mềm nhũn một chút, suýt nữa đập vào vách tường lạnh băng.

Kỳ phát tình của cậu diễn ra vào mấy ngày này, cậu vốn tưởng rằng có thể kiên trì hết hôm nay, không nghĩ tới lúc học khóa thực nghiệm liền bắt đầu có phản ứng.

May mà lúc ấy khóa thực nghiệm đã gần kết thúc, cậu lại nhanh tay làm xong thực nghiệm, lúc này cậu mới một mình một người rời đi phòng thí nghiệm rộn ràng nhốn nháo.

…… Hy vọng không bị phát hiện.

Lương Ngôn cố nén cảm giác không khỏe của thân thể, đi vào một tầng lầu, cố lếch cái chân sắp không còn sức lực, cả người đổ mồ hôi đi về phía phòng vệ sinh.

Lầu 3 không có ai, khoảng cách từ cầu thang đến phòng vệ sinh không tính là xa, nhưng hiện tại đối với Lương Ngôn mà nói, thì có hơi dài một chút.

Cậu cắn răng, ráng cố định thân thể bủn rủn của mình, nỗ lực đi qua đó.

Một đoạn đường này như là một hồi khổ hình, chờ đến khi Lương Ngôn đi tới cửa phòng vệ sinh, cơ hồ đã hao hết toàn bộ sức lực.

Cậu giống như là không chống đỡ được nữa, dưới chân mềm nhũn, mới vừa đi tới cửa phòng vệ sinh, liền trượt chân ngã trên mặt đất, đầu cậu đập vào tường, cơn đau đã online.

Nhưng hiện tại chút đau này, mà so với cả người khô nóng cùng với mệt mỏi của cậu thì cũng xem như là nhẹ.

Lương Ngôn không còn chút sức lực lại cố đi vào trong phòng vệ sinh, đôi tay run rẩy mở ra ba lô, có chút rối ren mà tìm thuốc ức chế ở bên trong.

Có ba ống chích.

Cả người cậu vô lực mà dựa vào gạch men sứ lạnh băng, thở phì phò.

Đúng lúc cậu mở ra ống thuốc thử thứ nhất, mới vừa đem ống chích nhắm ngay cánh tay của mình……

“——Bạn Lương Ngôn?”

Bỗng nhiên có một tiếng gọi vừa đột ngột vừa xa lạ phảng phất như sấm sét mà vang lên, tay cầm ống chích của cậu run lên, ống chích từ trên tay cậu rơi xuống ở trên mặt đất, ống chích chia năm xẻ bảy.

Ống thủy tinh rơi vỡ vụn ở trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Thuốc thử vô sắc vô vị bắn lên, nhỏ giọt ở trên tay Lương Ngôn, cậu rũ mắt nhìn vài giọt chất lỏng kia, trước mắt bắt đầu trắng bệch, cậu cơ hồ khó mà lấy được ống chích thứ hai.

Nhưng cậu rốt cuộc vẫn là cầm được ống trong tay, bây giờ có thể dùng mắt thường mà thấy được tay cậu đang run rẩy.

Nhưng mà tay cậu ở giữa không trung đã bị đè lại.

Âm thanh xa lạ lại càng đến gần một ít: “Muốn tớ…… Giúp cậu sao?”

------------------

Editor: Hình như tui nhầm chỗ khu 5 hay tầng 5 mất tiêu, nhưng mà nó là khu 5 nên tui sẽ sửa lại chương trước nha rồi vì sao tiện đường thì coi như hai khu nằm kề nhau đi.

-Rồi cái mà, ống thuốc rớt xuống đất mà nước bên trong còn bắn lên tận tay Lương Ngôn được là do ẻm giờ đang ngồi dựa sát tường mà kiểu yếu đuối lắm nữa cũng coi như bán ngồi, rồi ống thuốc thủy tinh mỏng manh rơi cái cạch trên mặt đất bể ra là được nha rồi bắn lên, mà thôi cái này do tác giả viết, bỏ não ra đi :)))-Còn về tên chương thì tui chịu, tác giả đặt sao để vậy, tui cũng không rõ là 3 liều thuốc hay gấp 3 lần, tại tui coi đủ loại bản cv thì cứ thấy là gấp 3 thoi nên để vậy