Chương 2: Đóa hoa cao lãnh - Lương Ngôn

Editor: Piscuits

Lương Ngôn tuy rằng cảm thấy Omega này có chút kỳ quái, bất quá cũng không để trong lòng, càng không để tâm việc người nọ có trả lại bình xịt che giấu pheromone hay không.

Thứ sáu tan học, Lương Ngôn về lại ký túc xá, cất xong sách vở, lại thay quần áo ra cửa.

Trường đại học có luật là sinh viên trước khi lên năm ba sẽ bắt buộc ở ký túc xá bên trong trường, trừ bỏ lần phân chia giới tính thứ nhất, thì ở lần phân chia giới tính thứ hai, Beta có thể lựa chọn bản thân sẽ ở chung với ba loại giới tính nào, ký túc xá có các loại như A-B, loại B-O, hay cùng với đồng loại B-B, A-A cùng O-O.

Lương Ngôn quen biết Doãn Đồng Quang từ năm nhất, quan hệ cũng không tồi, liền theo lý tưởng chọn loại B-O.

Lương Ngôn có nhà ở trong thành phố luôn, mỗi tháng đại khái có về một hai lần, thật ra cũng không có nguyên nhân khác, đơn thuần là vì cậu tương đối lười, vừa đến cuối tuần thấy không có gì làm liền không muốn động.

Hôm nay ba có gọi điện cho cậu, nói mẹ ở nhà nhắc cậu mãi, lại mua được nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới, muốn cậu trở về ăn cơm, Lương Ngôn tính tính một hồi, cảm thấy mình đã lâu chưa về nhà, không từ chối, gật đầu đồng ý.

Không cần người tới đón, Lương Ngôn gọi điện cho Doãn Đồng Quang nói một tiếng, liền tự mình ra trường học, ngựa quen đường cũ mà lên tàu điện ngầm đi về nhà, chậm rì rì mãi một giờ mới về đến nhà.

Còn chưa mở cửa, đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc.

Trong lòng cậu không nhịn được mềm mại một chút, mặt mày cũng lơ đãng mà nhu hòa, vừa muốn mở cửa, tay khó khăn lắm mới cầm được nắm cửa, mật mã còn chưa có ấn, chỉ nghe trước mặt truyền đến tiếng vang nhỏ, mắt khóa vừa động, cửa mở từ bên trong ra.

“Thầy Lương, để em giúp thầy ——”

Lương Ngôn mới vừa ngẩng đầu lên, liền đυ.ng phải người nọ.

Người nọ hướng tới phòng khách nói chuyện, tay đặt ở trên then cửa, muốn đi ra ngoài, kết quả không nghĩ tới bên ngoài sẽ có người, bị vướng phải ngạch cửa dưới chân, mắt thấy sắp ngã xuống.

Lương Ngôn mày nhăn lại, duỗi tay đỡ hắn.

Vững vàng đỡ người, lúc này người nọ mới quay đầu lại: “A, là cậu!”

Là Quý Thu.

Hôm nay hắn ăn mặc cũng rất đơn giản, trên mặt vẫn là nụ cười tùy ý như cũ, lúc này đang có chút kinh ngạc mà nhìn cậu.

Lương Ngôn buông tay ra, một lần nữa đút vào trong túi quần, mày nhăn đến càng sâu: “Là cậu?"

“Đúng đúng, là tớ, vừa rồi cảm ơn cậu đỡ tớ một phen nha, bằng không tớ sẽ ngã mất.”

Đại khái là cái định nghĩ lúc trước hơi có trọng lượng trong não cậu, hiện tại Lương Ngôn vừa nghe đến tên của hắn hoặc là nhìn đến mặt hắn, trong đầu liền tự động hiện lên một hàng chữ “Tây Nam Ngu Ngốc”.

Kỳ thị đồ ngốc là không tốt, cho nên Lương Ngôn quyết định thu hồi thành kiến.

Nhưng miệng cậu thì chưa chắc.

Cậu lạnh băng nói: “Ngạch cửa nhà tôi cao vậy sao?”

Quý Thu còn chưa trả lời, trong phòng truyền đến âm thanh của Lương viện trưởng : “Tiểu Quý, làm sao vậy?”

“Ba, là con.” Lương Ngôn hơi đề cao chút âm lượng, hô vào bên trong .

“Tiểu Kiêu đã về?” Lương Thần đi tới, thuận tay giới thiệu cho cậu người mà cậu vừa đυ.ng phải người, “Đây là Tiểu Quý, Quý Thu, học sinh của ba—— các con quen biết nhau ?”

Lương Ngôn: “…… Không tính là quen biết.”

Lương Thần vỗ vỗ Quý Thu vai, nói: “Hai đứa cùng năm hai, hôm nay cậu ta tới giúp ba thu thập số liệu nhưng hơi lâu, ba nghĩ đêm nay con cũng tới, dứt khoát liền kêu cậu ta ở lại luôn.”

“Cảm ơn thầy Lương, em đi lấy chuyển phát nhanh giúp thầy!” Quý Thu đôi mắt muốn cong lên, cười đến phúc hậu và vô hại.

“Ai, đã nói không cần, em không biết đường, khả năng không tìm thấy vị trí đâu.” Lương Thần xua xua tay, “Mau ngồi mau ngồi, vợ thầy sắp làm bữa tối xong rồi.”

Lương Ngôn đứng ở cạnh cửa, còn chưa có đổi giày, nghe vậy nâng mắt lên nhìn qua, mặt mày nhìn qua rất lạnh nhạt, có chút không để ý: “Ba, vậy ba cho con địa chỉ đồ chuyển phát nhanh, con đi lấy cho.”

“Được.” Lương Thần gật đầu làm theo, vừa định tiếp đón Quý Thu trở về, liền thấy học sinh yêu dấu của mình đi theo con trai bảo bối của mình đi ra cửa: “Vậy thầy Lương, em cũng đi theo, để biết đường xá, thuận tiện giao lưu luôn ạ.”

Lương Thần vui vô cùng; “Được được được, vậy Tiểu Kiêu, hai đứa vừa lúc tâm sự, tăng chút cảm tình.”

“……”

Lương Ngôn nhấp miệng đóng cửa lại, đối với người phía sau vì tính lễ phép mà gật đầu ý bảo: “Đi thôi.”

Quý Thu vậy mà rất nghe lời, nhắm mắt theo đuôi mà đi phía sau cậu.

…… Còn thỉnh thoảng tìm cách đến gần cậu.

Cho đến khi hai người cầm chuyển phát nhanh trở về, vào thang máy, Quý Thu còn câu được câu không mà nói chuyện với cậu.

Trừ bỏ một ít lời giới thiệu thì còn lại vô cùng có lệ, hết sức vô nghĩa, Quý Thu như là nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, Lương Ngôn, cậu thích mùi vị ngăn tin tức tố nào? Lần trước cậu cho tớ một bình, tớ còn chưa cho cậu lại đâu.”

Lương Ngôn trên mặt không dấu vết mà cứng đờ một chút: “…… Không cần.”

Cậu trước sau không hiểu vì sao lại có người thích thu thập bình ngăn tin tức tố.

Nhưng cậu cũng không có hứng thú muốn biết, chỉ là yên lặng ấn nút thang máy, chính mình đứng vào một góc, một bộ dạng “Đừng care tôi”.

Người bình thường bị lạnh lùng cự tuyệt vài lần như vậy cũng biết khó mà lui, đặc biệt là những Alpha tâm cao khí ngạo.

Nhưng vị trước mắt không giống như thế.

Không chỉ không giống như thế, mà còn không ngừng tìm kiếm đề tài bắt chuyện.

Kỳ thật Lương Ngôn đối với Omega tương đối tốt bụng, nhưng gặp gỡ người thích lảm nhảm lại làm như quen biết người ta dữ lắm thì đúng là không nhiều, trong lúc nhất thời cậu cũng chỉ biết đứng ở đó không nói một lời.

Quý Thu tựa hồ không ngại, Lương Ngôn cuối cùng cũng mặc kệ hắn luôn.

Vì thế Tây Nam Ngu Ngốc lại có thêm một lớp định nghĩa nữa.

Tự mình chủ trương lại còn lảm nhảm, đúng là Tây Nam Ngu Ngốc không có mắt nhìn.

Lương Ngôn rũ xuống mắt, ôm chuyển phát nhanh nghĩ như vậy.

Thang máy chậm rãi đi lên, tựa hồ so với ngày thường còn chậm hơn một tý.

Nhưng mà hai người cũng chưa chú ý tới điều này, Quý Thu tự mình tiến lên một bước hỏi: “Có cần tớ cầm giúp cậu không ——”

Lời còn chưa nói hết, thang máy đột nhiên chấn động một chút, phát ra tiếng vang nặng nề.

Lương Ngôn trong lòng kinh ngạc một chút, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường.

Bộ thang máy này ngẫu nhiên sẽ có chút trục trặc, mỗi lần tìm người sửa, lại không được bao lâu lại sẽ hư hỏng một lần, nhóm chủ nghiệp đau đầu không thôi, Lương Ngôn lần này về nhà còn tưởng sửa được rồi, nhưng hiện tại xem ra lại có vấn đề.

“A ——”

Nhưng mà không chờ cậu tiếp tục phân tích, bỗng nhiên một người khác bên cạnh kêu lên, sau đó hai bước vượt đến bên cạnh cậu, sau đó tiếp tục la hét như bị sợ hãi.

“Sao lại thế này a!! Tớ sợ quá!! Ô ô ô ô chúng ta có phải bị nhốt ở chỗ này hay không!? Điện thoại khẩn cấp của thang máy có hữu quả không!! Di động của tớ hình như không có tín hiệu!!”

Lương Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn người kia thiếu chút nữa nhảy đến trong lòng ngực của mình, không dấu vết mà lui nửa bước, ngón tay gõ gõ vào cửa đang đóng, cửa thang máy sau khi sau xét ý trời có nên hoạt động tiếp không thì lại khôi phục bình thường, tiếp tục đi lên.

Nhưng mà lúc này tên Omega nhu nhược kia che lỗ tai lại, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ là bị sợ hãi.

Lương Ngôn nhịn xuống xúc động muốn dùng mũi chân đá hắn, đổi thành dùng khuỷu tay chạm vào hắn: “Ê.”

Quý Thu run run rẩy rẩy mở mắt ra, nhưng mà đáy mắt không có bất kỳ dấu phiếm hồng nào, tay không run chân không run.

Lương Ngôn đột nhiên cảm thấy tia lo lắng vừa rồi nên quăng cho cún ăn: “Đừng diễn nữa. Đã sắp tới nơi rồi.”

Quý Thu lúc này mới thu hồi động tác, nhưng trong miệng không ngừng phát ra rắm cầu vồng, không che giấu chút sùng bái nào: “Ô ô ô Cậu quá lợi hại! Vừa rồi tớ thiếu chút nữa bị hù chết!! Cậu đều không sợ sao?! Ôi mẹ ơi! Cậu là Omega tuyệt thế gì vậy! Đến bây giờ trái tim còn chưa hết kinh hoàng, không tin cậu sờ sờ!”

“……”

Lương Ngôn cảm thấy tay mình còn rất vững.

Nếu không, gói đồ chuyển phát nhanh trong tay có khả năng sẽ không cẩn thận đập ở trên người Quý Thu.

Mà câu kia “Không sờ, cút” xoay ở bên miệng cậu hai vòng, nhưng sự giáo dục ưu tú từ nhỏ của cậu khiến cho cậu nhịn xuống, chưa nói ra.

Sau đó không để ý đến hắn nữa, kính nhi viễn chi mà ngay ánh mắt cũng không liếc qua một cái.

---

Bỏ qua phát sinh ngắn ngủi ở trong tháng máy mà không nói chuyện nữa, hai người trở về nhà, Ba Lương thập phần nhiệt tình mà tiếp đãi Quý Thu.

Một nhà Lương Ngôn được xem như một gia đình mẫu mực trong mắt người ngoài, Lương Thần là một Alpha phi thường ưu tú, tuổi còn trẻ đã có thành tựu trong học tập, tính tình lại ôn hòa tươi sáng, còn thập phần chung tình, bởi vì vợ của bản thân là Omega, liền duy trì vận động quyền Omega, cổ vũ Omega độc lập tự chủ, bởi vậy khi nghe nói Lương Ngôn muốn học khoa y giống như chính mình, làm bác sĩ ngoại khoa khi, cũng không phản đối giống các gia trưởng khác.

Nghĩ như vậy, Lương Ngôn cảm thấy ba mình phá lệ ưu tiên Quý Thu, cũng không hoàn toàn ngoài ý muốn.

Đây là lần đầu tiên ba Lương mang học sinh của mình về nhà ăn cơm, lời nói có nhiều chiếu cố, mà bản thân Quý Thu cũng thập phần ngoan ngoãn, không nhìn ra bộ dáng sợ hãi thét chói tai ở trong thang máy mười phút trước của người này.

Mà Lương Thần còn vẫn luôn tỏ vẻ trong tối ngoài sáng với Lương Ngôn, cậu cùng Quý Thu, hai người có thể tiếp xúc rất nhiều.

Nếu không phải biết đối phương cũng là Omega, Lương Ngôn thậm chí có loại ảo giác mình bị tán tỉnh.

Nhưng nói gì thì nói, Omega có thể tiến vào ban S, xác thật không thể coi thường được.

“Tiểu Quý cũng trọ ở trường đúng không, ở tầng nào, bạn cùng phòng thế nào?” Lương Thần đem mâm con cua đẩy đến trước mặt Quý Thu, hỏi.

“Dạ,” Quý Thu lễ phép mà tiếp nhận, “Dạ ở khu 5, lại nói lúc đó ban S không có Omega nào khác, cho nên em ở một mình.”

Lương Thần lại quan tâm hỏi mấy cái khác, Quý Thu cũng đều rõ ràng đáp, còn Lương Ngôn trước sau như một mà trầm mặc ăn cơm, đối với chuyện gì, thái độ cũng đều nhàn nhạt.

Lương Thần thật sự thích người sinh viên Omega khoa chính quy đi theo mình làm thực nghiệm này, lại nghĩ đến tính cách của con trai mình, nhịn không được muốn Quý Thu thân với Lương Ngôn một chút, liền giới thiệu với hắn nói, “Tiểu Kiêu và em là bạn học, tính tình nó chính là có chút lạnh lùng, kỳ thật ở chung với nó rất tốt.”

Lương Ngôn động tác ăn ngừng một cái, chớp mắt:……

Có thể nhìn ra được sự yêu thích của ba mình đối với Quý Thu, rốt cuộc câu “Ở chung với nó rất tốt”, ngay cả câu này cũng nói ra.

Quý Thu vậy mà cũng không nói gì, nghe xong thực vui vẻ gật gật đầu: “Được thầy Lương, em sẽ chiếu cố Tiểu Kiêu thật tốt!”

Được lắm, quả nhiên là tự mình chủ trương, ngay cả biệt danh cũng gọi.

Mẹ Lương Ngôn biết tính cách của con trai mình, trách cứ mà liếc Lương Thần một cái: “Bọn nhỏ tự mình làm thân, anh không cần lo lắng.”

Bị vợ nói như vậy, Lương Thần lúc này mới ngừng lại, không nói thêm nữa.

Ăn Cơm chiều xong, Quý Thu còn thập phần chủ động mà đi theo Lương Thần đến phòng bếp rửa chén, bất quá cuối cùng cậu lại bị hắn đuổi ra. Lương Ngôn ngồi ở trên sô pha liếc xéo hắn, mặt không biểu tình.

Nói như thế nào đây, cứ xem như Omega đặc biệt đi.

Giống như ở lần phân hoá giới tính thứ hai sẽ bắt đầu vào lúc 16-19 tuổi, Lương Ngôn là sau khi thi đại học xong mới phân hóa thành Omega, bất quá khi đó cậu cũng đã thi vào trường đại học y, Lương Thần có nghiêm túc hỏi qua cậu vài lần, lại thấy chính cậu khăng khăng muốn tiếp tục học ở trường đại học này, cũng không có ngăn cản, chỉ là trầm ngâm trong chốc lát rồi nói một câu, “Có lẽ sẽ rất vất vả”, lại thấy Lương Ngôn không dao động, cũng không khuyên bảo nhiều nữa.

Hậu quả sau khi Lương Ngôn vào đại học, bởi vì thân phận cùng bề ngoài của cậu đã thu không ít chú ý, lúc đầu Lương Thần còn lo lắng một trận, con trai mình có bị mấy tên Alpha thối kia gặm đi hay không, kết quả cậu mang bộ dạng người sống chớ tới gần.

Alpha sau khi tiếp cận nhiều lần, cảm thấy cứ như là đυ.ng đầu vào vách tường, liền kính nhi viễn chi, dần dần, nhiều người nghe tin đồn về cậu lúc sau cũng cảm thấy không thú vị nữa, người chú ý càng ngày càng ít, chính cậu cũng mừng vì được thanh tĩnh.

Omega học đại học khoa y ở Kỳ thành rất ít, bởi vậy Omega trong trường tự hình thành một cái vòng nhỏ, cho nên hay quan tâm lẫn nhau, nhưng mà bởi vì sự bình dị gần gũi của Lương Ngôn cứ như bị cún ăn, thân phận cũng đặc thù, cho nên không thể đi vào cái vòng này.

Đến nỗi Quý Thu, Lương Ngôn vốn không để ý đến chuyện bên ngoài cho nên cũng không biết hắn căn bản chưa đi vào trong vòng này.

Thời gian còn sớm, Lương Ngôn tính về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới bản thân có việc cần làm, lục lọi trong balo, phát hiện bản báo cáo để mang về nhà viết thế nhưng để quên ở ký túc xá.

Cậu ở trong lòng ảo não trí nhớ của mình hai giấy, cậu cũng không thích kéo dài thời gian, đang nghĩ ngợi có nên trở về lấy hay không, liền nghe thấy Quý Thu đang chào tạm biệt với ba mình.

“Thầy Lương, số liệu của thầy chờ em trở về thẩm tra đối chiếu một chút, để lúc thứ hai em đưa thầy, em liền đi trước.”

“Tốt, trên đường trở về chú ý an toàn,” Lương Thần nhìn thoáng qua phòng khách, thấy con trai mình còn ngồi ở trên sô pha phát ngốc, thuận miệng hô một câu: “Tiểu Kiêu, Tiểu Quý phải đi, con có thể đưa người ta về tận nơi không?”

Lương Thần vốn là tùy ý nói, ông cũng không trông cậy vào Lương Ngôn sẽ đáp lại, nhưng không nghĩ tới, hai giây sau ông thấy Lương Ngôn đứng lên, đi đến chỗ huyền quan thay giày, lạnh mặt: “Được rồi, con đưa.”

Không chỉ Quý Thu mà Lương Thần cũng sửng sốt một chút, nhưng thực mau ông lại vì sự nhiệt tình của con trai mình mà cảm thấy vui vẻ: “Tiểu Kiêu, vậy Tiểu Quý liền giao cho con.”

Lương Ngôn đuôi lông mày lơ đãng giật giật, rốt cuộc cách dùng từ của ba mình có chút vi diệu: “Được, con đây bảo đảm đưa cậu ta về trường học —— con đêm nay cũng không trở về ngủ.”

Lương Thần cho rằng con trai bởi vì sự nhiệt tình của mình cùng với tính khí mình, nhưng bất đắc dĩ, lời nói ra cũng không thể thu hồi, chỉ có thể theo Lương Ngôn nói: “Cũng đúng, vậy hai đứa trên đường cẩn thận, hai đứa kết bạn, ba cũng yên tâm chút.”

Kết quả, Lương Ngôn còn không kịp gật đầu, liền phát hiện cánh tay bị người khác bắt được.

Quý Thu tựa hồ chỉ là giật tay mình một giây, thực mau liền khôi phục nguyên dạng. Hắn đầu tiên là hướng Lương Thần nói cảm ơn, sau đó quay đầu, thập phần nghiêm túc mà nhìn Lương Ngôn.

Không chỉ có như thế, hắn còn chủ động nắm lấy Lương Ngôn tay, quơ quơ, đứng trước người mặt lạnh là cậu, tựa hồ cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn, đôi mắt hắn sáng ngời chớp hai cái, lông mi rất dài, biểu tình trên mặt nhìn qua có thể nói là vừa đáng thương vừa vui sướиɠ, như là một Omega mảnh mai sợ hãi đi về nhà một mình lại tìm được đồng bọn cùng nhau trở về, cảm kích lại may mắn: “Vậy, cảm ơn Tiểu Kiêu nha.”

Lương Ngôn: “……”

Trong lòng cậu hiện giờ: cứ như ông lão ở trên tàu điện ngầm xem di động (?).

Cậu, Lương Ngôn, ban A khoa lâm sàng, sinh viên năm 2, trong trường nổi danh là đoá hoa cao lãnh, giờ phút này, đang bị một Omega ôm tay làm nũng.

Mà mấu chốt là…… Cậu chưa từng trải qua chuyện này, hiện tại không biết nên làm như thế nào.

Vì thế nội tâm hoảng loạn thành một đống, Lương Ngôn lạnh nhạt mà đóng cửa lại: “Đi thôi.”

“Được, Tiểu Kiêu!”

Vị Omega này nghe vậy vui sướиɠ vô cùng, trong âm thanh cũng mang theo chút giọng điệu nhảy nhót, mạc danh làm người ta ngửi thấy mùi tin tức tố vị caramel sữa bò trên người hắn.

“……” Lương Ngôn hít sâu một hơi, bắt lấy cái tay trên người mình ném ra, nói.

“Để, yên, cho, tôi, đưa, cậu, về.”

---------------

Editor: hơn 3300 chữ, đỉnh lắm.