Nếu chuyện kết thúc ở đây thì hoàn hảo.
Nhưng Trương Hồng quá tham lam, không chỉ muốn tôi và mẹ mất mặt mà còn muốn chúng tôi ăn đồ ăn bà ta mang tới.
Trước mặt mọi người, bà ta đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt tôi, nói là tự làm để chúc mừng tôi được nhận vào trường đại học mơ ước.
Bà ta còn nhờ người phục vụ hâm nóng, nhiệt tình mời tôi và mẹ ăn nhân lúc nóng hổi.
Tôi mở hộp thì thấy bên trong có hai chiếc bánh màu đỏ hình hoa mai, bên trên có rải cánh hoa hồng và việt quất.
"Cẩn thận. Huỳnh Huỳnh, mau nếm thử!"
Ánh mắt Trương Hồng nhìn tôi cháy bỏng, hớn hở nói:
“Mời mẹ con cùng thử xem! Trước kia dì Trương không hiểu chuyện nên đắc tội, con đừng để trong lòng! Hai chiếc bánh ngọt này coi như quà xin lỗi của dì!"
Rõ ràng là cáo chúc tết gà.
Ăn, nghĩa là chấp nhận xóa bỏ hận thù trong quá khứ.
Không ăn, sẽ bị đánh giá là hẹp hòi.
Điển hình của bắt cóc đạo đức.
Tôi thấy rõ vẻ mặt mong đợi của Tần Tuyết, sự trào phúng lồ lộ của Tần Hữu.
Lấy giấy khử trùng lau tay, cầm một miếng bánh đưa đến miệng bố, giọng ngọt ngào:
“Bố, con có thể thi đậu không thể bỏ qua công lao của người. Miếng bánh này coi như mượn hoa hiến Phật vậy!”
Bố tôi mừng rỡ, chỉ vào tôi khoe khoang với mọi người:
"Con gái lớn của tôi, hiếu thảo!"
Đám đông vỗ tay.
Bố tôi mở miệng cắn một miếng.
Lập tức vẻ mặt mẹ con Trương Hồng như ăn phải ruồi.
Bỗng tôi ngửi thấy một mùi thối từ miệng bố, ông ấy cũng nhận ra có gì đó không ổn, cau mày há miệng nôn mửa.
Người phục vụ vội vàng đưa nước.
Bố tôi vừa súc miệng vừa đập tay xuống bàn.
Không quan tâm khách khứa có chê cười hay không gầm lên với Trương Hồng:
“Cmn, cô cho cái gì vào bánh?”
Chén trà phi thẳng vào đầu Trương Hồng.
Trương Hồng chột dạ không dám trốn, nhắm mắt cắn răng, nhẫn nhịn chịu đòn từ bố.
Trà làm ướt hết mặt, tóc và quần áo của bà ta.
Bố tôi vẫn chưa nguôi giận, không khỏi cầm thứ ông vừa nhổ ra ném vào mặt Trương Hồng, số bánh còn lại cũng dùng để ném bà ta.
Trương Hồng không dám trốn.
Bà ta phụ thuộc vào bố, không có tí kỹ năng sinh tồn nào nên không dám đắc tội với bố tôi, chỉ có thể chịu đựng thôi.
Trong chốc lát, cả người cả mặt đều hỗn độn bốc mùi khó chịu.
Xung quanh mọi người bịt mũi, nhỏ giọng thảo luận: “Mùi này là nướ© ŧıểυ phải không?”
Bố tôi càng rõ ràng hơn so với người khác, dù sao ông không chỉ cảm nhận từ khứu giác mà còn cả vị giác, sao có thể không nhận ra?
Nghe mọi người nói, càng cảm thấy mặt mũi mất sạch, cố gắng hết sức kiềm chế cảm giác muốn đánh người, trán và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, từng chữ bật ra từ kẽ răng:
“Cô cmn chán sống rồi! Cút! Ông đây không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Giống như một con thú rít gào.
Tôi ngồi cạnh ông ấy, màng nhĩ đau nhức, cắn răng ngồi im cũng không giả vờ thảo mai nữa.
Tay tôi đặt lên mu bàn tay mẹ, nhẹ nhàng trấn an.
Tần Tuyết và Tần Hữu sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Trương Hồng bật khóc nức nở: “Chồng ơi, em biết em sai rồi!”
Bà ta cũng bất chấp tất cả, trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống ôm chân bố tôi.
“Em biết sai rồi! Anh Tần, em nhất thời hồ đồ.”
Đồng thời cũng ra hiệu sau lưng cho Tần Tuyết và Tần Hữu muốn sự trợ giúp.
Tần Tuyết không phụ lòng mong đợi của Trương Hồng đứng lên: “Bố, làm ơn tha thứ cho mẹ lần này đi, mẹ chỉ quá để ý, sợ bố có chị gái rồi thì không thương bọn con nữa.”
Tần Hữu tiếp tục, nó cao hơn Tần Tuyết, giọng cũng càng lớn hơn.
“Đúng thế, bánh cứt chó là ý đồ của chị, chị ấy ghen tị với Tần Huỳnh, muốn dạy cho cô ta một bài học nhỏ nên mẹ mới đồng ý không suy nghĩ.”
Tần Tuyết vốn run lẩy bẩy, vừa nghe lời này khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn lắp bắp giải thích: "Không, không. Không phải con, con không….. Đều là do Tần..… ”
Chưa kịp nói xong thì Tần Hữu đã lớn tiếng ngắt lời: "Sao không phải là chị?! Nếu không phải để chị trút giận, chúng ta có thể nhào bột bằng nước đá.i (chó) sao?!"
Vừa nói, nó vừa hung hăng nhìn Tần Tuyết đầy vẻ cảnh cáo.
Tần Tuyết lại thật sự im lặng!
Lúc này tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Từ lâu tôi đã không để ý nhiều đến Tần Hữu.
Cứ tưởng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không ngờ chỉ một ánh mắt đã làm cho Tần Tuyết sợ đến ngậm mồm.
Trương Hồng tim được đường sống trong cõi chết, liều mạng kéo vừa Tấn Hữu vừa cầu xin: "Anh Tần, coi như nể mặt con trai, xin hãy tha thứ cho em! Em biết sai rồi, về anh phạt em thế nào cũng được.”
"Cút!" Vẻ mặt bố tôi không kiên nhẫn, "Đừng tưởng rằng có con trai là vô sự! Bao nhiêu người đang chờ sinh con trai cho ông đây!"
Vừa nói, bố tôi vừa nhìn về phía bàn cách đó không xa.
Cả bàn đều là phụ nữ, có hai đến ba người tuổi xêm xêm Trương Hồng, người nhỏ tuổi nhất cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, có người ôm bụng, có người đang bế con.
Tôi nhìn về phía mẹ.
Mẹ tôi bình tĩnh gật đầu.
Cũng đúng, đều là vợ bé bố tôi nuôi bên ngoài, càng ngày càng nhiều.
“Bố." Tần Hữu còn muốn nói tiếp.
"Cút!" Bố tôi lại đập bàn, trừng mắt nhìn bọn họ: "Cút hết đi! Ngày mai ông đây sẽ ly hôn với mẹ chúng mày!"
Ba người bèn rời đi.
Trái ngược với lúc đến xòe đuôi như khổng tước, khi về lại chật vật như chó nhà có tang.