Chương 7

Sảnh tiệc đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn chúng tôi, còn có người còn cầm camera chờ drama nhà chủ mỏ.

Mẹ con Trương Hồng được chú ý nên kiêu ngạo, cằm hếch lên trời, làm ra dáng vẻ được hoan nghênh đi đến trước mặt chúng tôi.

"Chúc mừng chị nha! Chị Chu."

Trương Hồng cười nhìn tôi, rồi lại nhìn mẹ tôi.

"Sinh được đứa con gái tốt thật có thể diện! Nhưng chuyện tốt như hôm nay cũng không biết đường gửi thiệp mời cho tôi, sợ tôi đến đoạt hào quang sao?”

Giọng bà ta nhẹ nhàng lại có lực, nói câu này rất có phong thái của Vương Tây Phong trong "Hồng Lâu Mộng" phiên bản 1987.

Mẹ tôi không chuẩn bị, há mồm định nói lại thì Trương Hồng đã uyển chuyển thướt tha đi đến chỗ bố tôi, mở miệng hờn dỗi:

"Lão Tần, anh cũng thật là! Chị Chu không hiểu chuyện mà anh cũng mặc kệ? Người không biết còn tưởng vợ chồng chúng ta quan hệ không tốt!"

Bà ta nhấn mạnh hai chữ “Vợ chồng”, nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt khoa trương, ra vẻ bà ta mới là chính thất.

Mẹ tôi cắn môi nhìn bố.

Trương Hồng là điển hình của việc trong lòng thanh tỉnh, ngoài mặt hồ đồ, bữa tiệc này có hơn 40 bàn, mẹ tôi chỉ mời hai bàn, còn lại đều là khách của bố tôi.

Sắc mặt bố tôi cũng không tốt lắm.

Ông ấy không muốn bị người khác chê cười, đành thản nhiên nói:

“Được rồi, nếu đã đến thì đều ngồi xuống đi!”

Trương Hồng lập tức bước tới, mông uốn éo chen vào chỗ mẹ tôi, nũng nịu kéo tay bố tôi, dùng hành động thuyết minh thế nào gọi là chim nhỏ nép vào người.

Tần Tuyết đứng cạnh tôi, mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, khẽ cười khẩy:

"Ngữ như mày cũng xứng mặc đồ giống tao? Đái một bãi nướ© ŧıểυ rồi tự soi lại sự xấu xí của bản thân xem, đồ gà rừng! Bảo sao nam sinh thích mày đều quay ra thích tao.”

Thật trùng hợp, tôi đang cầm mic trên tay.

Càng trùng hợp hơn là khi Tần Tuyết nói từ đầu tiên, tôi vô tình bật mic.

Giọng của nó theo loa vang truyền vào tai của từng người tham dự bữa tiệc.

Trước khi mọi người kịp “Ồ” lên, tôi đã tiếp lời:

“Mẹ cô không dạy cô “giọng khách át giọng chủ” là bất lịch sự sao? Canh thời gian xuất hiện, cố ý chiếm spotlight bằng cách mặc giống như nhân vật chính của bữa tiệc là giáo dưỡng của cô?”

"Hôm nay những người đang ngồi đây đều là do bố mời, cô có biết tại sao ông ấy lại không thông báo cho mẹ con hai người không?”

Tôi cố tình dừng lại và mỉm cười:

"Bởi vì ông ấy sợ các người tự ti! Đồ ngu!"

Hai chữ cuối cùng, tôi nói rất nhẹ lại hết sức châm chọc.

“Ba năm cấp 3, mọi người đều chăm chỉ học tập, xây tiền đồ. Chỉ có cô là người giời chỉ tận lực học cách tán tỉnh, học cách đoạt đàn ông…..”

Vừa nói tôi vừa nhìn Trương Hồng đầy ẩn ý.

Thần sắc mọi người đều sáng tỏ, dù sao chuyện Trương Hồng thượng vị cũng là drama bát quái đứng đầu trong thành phố nhỏ của chúng tôi.

Mặt dày như Trương Hồng thì lúc này cũng không trụ được

Bà ta nhỏ giọng gọi tên Tần Tuyết, ra hiệu nó im mồm mau ngồi xuống.

Tần Tuyết vội vàng đến bên bố, cùng Trương Hồng người trái người phải ép ông ở giữa.

Bố tôi cau mày.

Đầu tiên ông nói với Tần Tuyết: "Cút đi! Đây là vị trí của chị gái."

Lại quay sang Trương Hồng: "Cô cũng cút đi. Không biết nhân vật chính hôm nay là ai sao? "

Mặt hai người hậm hực, không cam lòng đứng lên.