Gia đình tôi có một quặng mỏ, bố tôi là chủ mỏ.
Chủ mỏ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, còn bao nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài.
Mẹ tôi là vợ cả, ngoài ra bố tôi còn nuôi thêm ba người vợ bé rất biết phấn đấu, bào được nào là bất động sản, quán trà, siêu thị, vân vân mây mây.
Còn những người không chiếm được gì thì nhiều không kể xiết.
Mẹ tôi nhắm mắt làm ngơ, cho rằng chỉ cần cầm tiền về nhà thì đàn ông thằng nào cũng chó giống nhau.
Cho đến khi vợ bé của bố tôi sinh ra một cô con gái, cánh bắt đầu cứng thì lấy việc chọc tức mẹ tôi là chuyện thường ngày.
Nửa đêm gọi điện cho mẹ nói bố đang ở chỗ bà ta, chế giễu mẹ tôi không sinh được con trai, sớm muộn sản nghiệp nhà họ Tần cũng thuộc về các con bà ta.
Buổi tối còn tìm đến tận nhà tôi…..
Bố tôi cũng là một kẻ khốn nạn.
Chẳng những không đuổi người đi còn trách ngược mẹ tôi keo kiệt, không có phong thái vợ cả.
Nói xong ôm vợ bé vào phòng khách ngủ.
Mẹ tôi nghiến răng căm hận, chỉ biết đeo bịt tai cho tôi rồi ngồi chửi rủa hồ ly tinh này nọ.
Trong ấn tượng của tôi, mẹ nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục.
Nhưng tất cả những gì bà tranh giành, dưới sự thiên vị tuyệt đối của bố tôi…..
Không đáng một đồng.
Cố gắng chiến thắng có ích gì?
Thứ quan trọng, là tiền!
Trong sáu năm tiểu học, chúng tôi đã chuyển nhà ba lần: từ biệt thự tư nhân đến căn nhà hai phòng, rồi một phòng, lại chuyển đến một phòng càng kém hơn.
Thực tế tát chúng tôi đau đớn.
Mẹ đã đánh giá quá cao khả năng của mình, thời gian ly hôn rất cứng rắn.
Nhưng giận xong lại khổ, vì cơm áo mà bà phải đi làm nhân viên thời vụ, “tiền lương + hoa hồng” căn bản không đủ để bà sống tử tế.
Ăn mặc ngủ nghỉ đều cần tiền, tiền học, tiền lặt vặt, bệnh tật, ngày lễ hiếu thảo với người thân cần tiền.
Học vẽ lại càng là cái động không đáy.
Đói khổ và mệt nhọc ép mẹ tôi không thở nổi khiến tính khí của bà càng ngày càng tệ.
Lúc nào lông mày bà cũng nhíu lại thành hình chữ “Xuyên*.”
{*川: Hình chữ xuyên, giống với nếp nhăn khi nhíu mày.}
Khi nếp nhăn cau chặt, bà sẽ tức giận ném khăn lau bát hoặc bát nhựa nói nuôi tôi phí tiền.
Ở nhà tôi còn không dám thở mạnh, mấy lần đã nói với bà: “Con không muốn học vẽ nữa”.
Bà sẽ mắng tôi vô dụng, nói bỏ cuộc thì số tiền đầu tư trước kia coi như nước lã đổ đi.
Chỉ đành cắn răng kiên trì.
Tôi muốn được giải thoát.
Chẳng biết cuộc sống như thế này sẽ tiếp diễn đến khi nào.
Cũng không biết tại sao bà ấy lại nhất quyết làm mặt sưng phù để trông béo lên.
Con trai…
Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân thất bại của họ chứ...