Chương 9: Tám năm trước(3)

Hắn chỉ có thể thầm mong cho quá trình kiểm tra nhanh chóng kết thúc. Khi hầm ngục được dọn dẹp 100%, Yiseon sẽ bắt đầu khôi phục và ngay lập tức gã sẽ rời khỏi chỗ này. Hắn ta không có ý định giúp đỡ khôi phục công ty vì nó sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy tự ti về năng lực của mình.

Bầu trời lờ mờ u ám và những đám mây xám xịt treo lơ lửng trên đầu họ, dường như mưa sẽ rơi bất cứ lúc nào. Các thành viên của bang hội đi xung quanh một cách thiếu kiên nhẫn với đồng hồ đo.

100%

Với một tiếng bíp, con số được mong chờ đã xuất hiện trên đồng hồ. Gã nhanh chóng di chuyển để thông báo khoảng trống, nhưng vừa mới đi được vài bước thì đồng hồ đột ngột thay đổi.

99%

Hắn bối rối rồi lắc đồng hồ một lúc, sau đó lùi lại vài bước và đi vòng quanh. Tuy nhiên con số không thay đổi so với 99%. Nhưng cổng hầm ngục đã biến mất mặc phải mất một giờ để cánh cổng biến mất, và ở đó không có sự bất thường nào cho thấy sự xuất hiện của các cánh cổng khác trong khu vực.

Hắn cho rằng chiếc đồng hồ bị hỏng, dù sao thì một đồng hồ đang hoạt động có thể sẽ hiển thị thông quan 100%.

"Cậu có thể bắt đầu khôi phục ngay bây giờ." Hắn nói với Yiseon rồi vội vàng rời đi.

Các thành viên còn lại của bang hội dần gỡ bỏ dải ngăn cách màu vàng. Yiseon cùng những người bạn từ từ tiến lại gần công trình cần phục chế. Bầu trời không có chút ánh sáng ngày càng tối hơn. Những người bạn của Yiseon đùa giỡn: "Chúng ta có nên thử làm điều gì đó giống vào tháng tới không, như BJ*chẳng hạn ? Hoặc live về Sự phục chế của Yiseon?"

(BJ: broadcast jockey hay ở Hàn còn gọi là mukbang)

"Chúng ta có thể sử dụng flycam phát sóng trực tiếp và nhận được rất nhiều lượt xem."

"Yiseon chưa bao giờ được phỏng vấn bởi bất cứ ai cho đến nay đúng không? "

"Nếu chúng tớ làm một BJ, cậu sẽ cho chúng mình độc quyền phỏng vấn nhé!"

"Các cậu thật là.... đừng coi Yiseon như máy ATM..."

"Đó là một suy nghĩ thực tế mà..."

"Trên thực tế, tất cả chúng ta sẽ cần cục vàng Yiseon để hướng tới một tương lai tốt đẹp, giàu có hơn!"

Kang Joon Yeong đã nghiêm túc quở trách họ, nhưng tất cả đều gật đầu như thể đó là một vấn đề mang tính khoa học. Họ nhìn Joon Yeong như thể anh đang thách thức một học thuật chính thống, cuối cùng Yiseon không thể nhịn được nữa mà phá lên cười. Bạn bè đều nhìn chằm chằm vào nhau một lúc rồi cười rôm rả.

Sau đó, Yiseon sực nhớ ra rằng thực sự có những người khác đang nhìn họ. Rồi tay cậu chạm vào đống đổ nát.

"Hả! Cái đó là cái quái gì vậy?"

"Khoan đã Yiseon!"

"Này... không!"

Đột nhiên, không gian trước mặt họ bắt đầu quay cuồng. Có một cơn gió mạnh quét qua, sau đó là bầu không khí bị bóp méo và bắt đầu nhàu nát như tờ giấy như thể chính kết cấu của không gian đã bị bẻ gãy. Đó là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ gây sốc cho tất cả mọi người. Đó những vết nứt xuất hiện xung quanh cổng hầm ngục.

Thông thường, có ít nhất 30 phút báo trước khi thảm họa xảy ra. Nhưng lần này hoàn toàn đột ngột xảy ra. Nó không giống bất kỳ lần thám hiểm hầm ngục mà mọi người từng thấy trước đây. Các cánh cổng xuất hiện trong cùng một không gian nơi nó đã được dọn sạch một giờ trước đó, sau đó xoay quanh dữ dội như một cơn lốc xoáy. Tất cả mọi người đều hoảng hốt và sợ hãi trước cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trong trước mặt họ, chứng kiến

cánh cổng nổ tung và nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Mỗi một người trong hiện trường đều bị kéo vào hầm ngục một cách bất lực.

***

Bước vào hầm ngục mà không có một nhóm đột kích được chuẩn bị kỹ lưỡng chẳng khác nào tự sát. Khi cánh cổng mở ra, những Thợ săn duy nhất xung quanh là bạn của Yiseon và hội trưởng Honshin-người đang theo dõi họ.

Trong nháy mắt, xác chết nằm la liệt khắp nơi. Yiseon không thể suy nghĩ thấu đáo, cậu vừa cố gắng hết sức chạy xuyên qua ngục tối vừa nắm chặt tay bạn mình. Cậu chỉ từng làm việc của người phục chế nên rất hiếm khi ở gần cổng chứ đừng nói là vào hẳn bên trong.

"Hộc...hộc... cố lên, một chút nữa thôi!"

"Đây là lần đầu tiên một hầm ngục xuất hiện ngay sau khi một hầm ngục khác biến mất, các bang hội lớn chắc chắn sẽ có động thái sớm. Chúng ta chỉ cần cầm cự và sống sót cho đến khi hội Gongdae đến."

Hai người bạn cố gắng an ủi Yiseon bình tĩnh lại mặc dù cậu mơ hồ cảm thấy rằng họ đang sợ hãi hơn nhiều so với mình tuy vậy cậu vẫn gật đầu một cách cứng ngắc.

80% những người bị kéo vào Hầm ngục đều đã chết, trong khi hai người bạn đang bảo vệ Yiseon thì bốn người còn lại cố gắng bảo vệ những người sống sót. Vì hầm ngục trước là hạng C nên họ nghĩ cái này cũng là hạng C. Tuy nhiên, các quái vật quá mạnh đối với một trong sáu người bạn có kinh nghiệm thực tế trong hầm ngục. Trên thực tế, chạy trốn cũng tính là một cuộc đấu tranh bảo vệ mạng sống.

Thủ lĩnh của Hội Honshin đã trở thành thức ăn cho lũ quái vật từ lâu. Gã đó là người duy nhất đã uống một lọ thuốc tàng hình. Tuy nhiên, chất lượng thấp chỉ đến mức đến trung bình nên không che dấu được bóng vì vậy hắn ta vẫn bị nhắm trúng và bị gϊếŧ. Thể lực của sáu thợ săn dần bị hao hụt. Họ không có cách nào để liên lạc với bên ngoài thế giới từ bên trong hầm ngục, vì vậy không thể kêu cứu.

Dù vậy họ vẫn giữ vững hi vọng rằng một đội thợ săn từ một bang hội lớn sẽ sớm đến cứu họ, nhưng hai giờ trôi qua mà vẫn không thấy tín hiệu, sự hi vọng đó ngày càng trỏe nên mong manh. Cách duy nhất họ có thể trốn thoát là tìm thấy cánh cổng, nhưng dù họ có tìm kiếm bao nhiêu vẫn không thể tìm thấy. Nhưng những người bạn thợ săn đã không nói ra sự thật phũ phàng này. Vì từ đầu tất cả mọi người đã sợ hãi, do đó không nêngây ra sự tuyệt vọng bằng cách nói với họ những thông tin nghiệt ngã.

"Này, Yiseon-ah, Jeong Yiseon... Cậu nên ở đây và trốn đi, hai chúng tớ có lẽ nên đi giúp những người còn lại."

"Cậu không nhìn thấy quái vật bên ngoài sao?"

"Tớ thấy...nhưng nếu bọn tớ không ra ngoài và giúp đỡ họ bây giờ, tất cả người ngoài đó đều sẽ chết...đừng làm vẻ mặt đó. Chúng tớ sẽ đảm bảo rằng sẽ sống sót trở về."

"Có lẽ họ đang khóc vì chúng tớ không ở đó với họ."

Hai người bạn cố gắng xoa dịu sự lo lắng của Yisun trước khi rời đi. Hầm ngục chia thành hai con đường, và Yiseon đang trốn ở bên trái. Bạn bè nói rằng họ sẽ đi về phía bên phải và khuyên cậu không nên đi ra ngoài cho đến khi họ đảm bảo nó an toàn.

Bất chấp sự lo lắng của mình, Yiseon không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng họ, không chỉ vì họ là thợ săn, mà còn vì các cậu đã chung sống bảy năm rồi. Bất kể phải đối mặt với điều gì, họ sẽ luôn sát cánh cùng nhau, vì vậy cậu hi vọng họ sẽ bình an trở về.

Nhưng hiện thực tốt đẹp đã không đến với Yiseon.

Cậu cảm thấy càng nuôi hy vọng, càng tin vào tương lai sáng thì cuộc đời càng cười nhạo vào mặt mình. Sự tàn khốc chà đạp lên tinh thần như thể cho cậu thấy sự vô ích của việc níu lấy hi vọng rồi lại rơi vào tuyệt vọng.

Yiseon cố gắng nghĩ xem chính xác thì mọi thứ đã trở nên tồi tệ như thế nào và khi nào, nhưng không có câu trả lời. Cậu cố đổ lỗi cho chính mình nhưng cậu không phải là một người vĩ đại hay mạnh mẽ mà chỉ là một người bình thường sẽ có lúc yếu mềm, gục ngã trước sóng gió.

"Không, không, không... Không, không thể nào.."

Hướng mà những người bạn của cậu đi mất đã trở nên quá yên tĩnh. Có một sự hỗn loạn liên tục trước đó, nhưng một sự im lặng kỳ lạ đã giáng xuống. Yiseon nghĩ có thể là cuối cùng họ cũng đánh bại được trùm, nhưng không có một âm thanh nào phát ra từ hầm ngục. Bạn bè đã nói với cậu ấy rằng hầm ngục sẽ bắt đầu rung chuyển khi được dọn sạch 100%.

Hầm ngục quá yên tĩnh. Không thể chờ được nữa, Yiseon đành thận trọng đi về hướng ngã ba bên phải, và những gì chào đón cậu là thi thể của những người bạn. Không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình: Cánh tay của một số người đã đứt lìa, chân của những người khác văng ra thật xa. Những vũng máu lớn Yiseon choáng váng đến mức tưởng chừng mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

"KHÔNG..."

***

Đối mặt với một cảnh tượng đau đớn như vậy, Yiseon đã đánh mất lí trí và cậu cứ khư khư nghĩ bạn bè của mình vẫn chưa chết, cậu vẫn có thể cứu họ. Cậu dùng bàn tay ướt đẫm nước mắt vì khóc và đẫm máu do chạm vào thi thể để ghép những phàn của xác chết lại với nhau. Và lần đầu tiên trong đời, Yiseon sử dụng khả năng phục hồi của mình trên cơ thể-xác người.

Tuy nhiên, Người phục chế chỉ có thể khôi phục "đồ vật" chứ không phải "con người".