Chương 10: Tám năm trước(4)

Kể từ khi có trường hợp động vật trở nên bất thường sau khi sử dụng phương pháp phục hồi xác chết của chúng ở nước ngoài, trụ sở quản lý Người thức tỉnh nghiêm cấm Người phục chế không bao giờ phục hồi các sinh vật sống. Vì kết quả quá bất thường và sẽ còn kinh khủng hơn nếu sử dụng nó trên người.

Tuy nhiên Yiseon không có lựa chọn nào khác. Có lẽ cậu đã tự giam mình cảm giác an toàn giả tạo, một kỳ vọng nông cạn rằng vì mình là một người cấp S nên có thể kết quả sẽ khác, phải chăng phép màu xảy ra và cứu các bạn.

Những thi thể bị gãy xương, tay chân bị đứt lìa đang dần được phục hồi.

Yiseon rất phấn khởi, nhưng thực tế nhanh chóng dội gáo nước lạnh vào niềm vui ngắn ngủi đó.

Những người bạn của cậu đang di chuyển, nhưng họ không còn là "con người" có ý thức nhận biết cuộc sống xung quanh. Họ giống như những xác chết biết di chuyển. Yiseon sững sờ nhưng không có thời gian để kiểm tra tình trạng bất thường của bạn mình.

Những con quái vật đã rút lui sau khi quét sạch mọi người đã quay trở lại. Quá sợ hãi, Yiseon nấp sau một bức tường gần đó. Cậu ấy cũng cố gắng dắt bạn bè của mình đi trốn, nhưng họ đã biến thành xác sống và không đi theo cậu ấy.

Họ chỉ đứng đó tạo ra những tiếng động kỳ cục, và rồi lại gục ngã trước đòn tấn công của lũ quái vật. Sau đó, Yiseon đã vô cùng hoang mang khi biết rằng..... bạn mình có thể sử dụng khoảng một nửa khả năng của Người thức tỉnh. Và xác của họ nằm trên mặt đất vẫn cựa quậy mặc dù đã phải chịu những vết thương chí mạng. Đó là một hiện tượng gây ra bởi sự phục hồi của Yiseon- họ trở nên bất tử.

Trước sự sửng sốt của chính mình, Yiseon cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ để sống sót, đó là một sự sôi sục xuất phát từ ý chí sống sót từ bản năng con người. Cậu hoảng sợ trước cái chết của những người bạn và tâm trí đang cố gắng phủ nhận sự thật rằng họ đã chết.

Cậu ấy cũng cảm thấy bắt buộc phải kiểm tra tình trạng bất thường của họ từ bên ngoài. Để làm được như vậy, trước tiên phải dọn sạch hầm ngục. Do đó Yiseon đã phục hồi những xác chết nằm rải rác trên mặt đất rồi trốn sau bức tường.

Khi những xác chết bị lũ quái vật đánh bại, cậu ấy lại phục hồi chúng một lần nữa, một lần nữa, và một lần nữa ... Nó cứ tiếp tục như vậy cho đến lúc hầm ngục được dọn sạch hoàn toàn.

Hầm ngục rung chuyển với dấu hiệu thông quan 100%, Yiseon nhìn thấy những bức tường đổ nát và chỉ sau đó anh mới hoàn hồn. Tâm trí cậu đột nhiên cảm thấy rõ ràng. Và khi tiếp nhận thực tế trước mặt, đồng tử Yiseon giãn ra vì sốc, cơ thể run lên không kiểm soát.

Cậu thậm chí không thể nhớ mình đã phục hồi bao nhiêu xác chết. Hàng trăm? Hàng ngàn?

Lấy tay bịt miệng, rồi ngay lập tức vung ra, ghê tởm vì mùi hôi thối.

Tay Yiseon dính đầy máu, cậu bịt miệng khi đứng dựa vào tường với đôi bàn tay vấy máu.

"Ư... Ha... Ực..."

Cho dù cố nôn ra thế nào nhưng có một số thứ cậu không thể nào thoát ra được. Nỗi sợ hãi trong hầm ngục đầu tiên cậu bước vào, nỗi kinh hoàng trước những con quái vật mà cậu ấy gặp phải, chấn thương nặng nề khi nhìn thấy thi thể của những người bạn đã chết khiến tim cậu run lên từng đợt.

Và sự ghê tởm khủng khϊếp mà Yiseon tự dằn vặt chính mình vì đã khôi phục lại chúng.

Cậu muốn rũ bỏ chúng ra nhưng không có gì xuất hiện. Và cảm xúc mãnh liệt dồn nén trong cổ họng khiến Yiseon khó thở. Bàn tay chới với mò mẫm vào cổ họng của mình khi ho. Cậu thậm chí còn cảm thấy phát ốm hơn khi phải cố gắng thở.

Cuối cùng, cậu thanh niên ngã gục vào tường, trước mặt là những người bạn đang hành động vô thức, họ vẫn phát ra những tiếng động kỳ quái, cơ thể thì nhợt nhạt, khuôn mặt không chút máu và đôi mắt đờ đẫn.

"Các cậu, làm ơn..."

Yiseon không dám xin họ tha thứ. Tất cả những gì cậu có thể làm là gọi tên họ và nức nở, nhưng không ai trả lời. Cuối cùng phải đối mặt với thực tế về hoàn cảnh khủng khϊếp mà chính mình đã làm.

Yiseon ngộp thở, nghẹt thở với chính cuộc đời bi đát của mình.