Trở về nhà sau khi khôi phục lại tòa nhà phụ của văn phòng quận thành phố, Yiseon gọi điện cho chú Won Taesik để xin nghỉ trong vài ngày tới. Ông ấy vẫn đang trong tâm trạng vui mừng và đồng ý ngay lập tức, để Yiseon làm bất cứ điều gì cậu muốn.
Trong lần trùng tu lần này, Yiseon cố tình tạo ra một số vết nứt để mọi người không nghi ngờ. Tuy nhiên, ông ấy vẫn rất hài lòng với kết quả này. Won Taesik thậm chí còn khoe khoang với các công ty trùng tu khác ghen tị với chú ta vì có một nhân viên hạng A.
Bất cứ khi nào một hầm ngục xuất hiện, hiệp hội sẽ đánh giá mức độ thiệt hại và đấu thầu sửa chữa. Chỉ những bang hội lớn mới được sử dụng Người phục chế của riêng họ. Các bang hội vừa và nhỏ thường không đủ khả năng chi trả, vì vậy hầu hết được thuê ngoài từ các cơ quan nắm quyền khôi phục.
Không phải tất cả các công ty trùng tu đều hoạt động trên quy mô lớn. Lấy Won Taesik làm ví dụ. Quy mô của công ty ông ấy tương đối nhỏ. Đó là lý do tại sao lại vui mừng khôn xiết khi Yiseon gọi báo rằng cậu ấy đã hoàn thành công việc của mình tại văn phòng quận thành phố.
Yiseon ngả người trên giường nhìn số tiền vừa được gửi vào tài khoản. Cậu ấy không nghi ngờ ông Won, nhưng khả năng vẫn tiếp tục gặp Hyeon sau khi hoàn thành công việc của mình. Vì vậy, Yiseon sẽ không nhận bất kỳ công việc nào trong một khoảng thời gian.
Cậu thực sự lười ra khỏi nhà, chỉ muốn ở trong nhà vô thời hạn. Vấn đề là cậu ấy không biết nấu ăn, trước đây là những những người bạn xuống bếp.
Do đó, Yiseon buộc phải ra ngoài mua ít đồ ăn sẵn. Xung quanh nhà không có cửa hàng tiện lợi nên cậu phải đi bộ khá xa để đến đó. Tuy nhiên, thật không may, trên đường trở về lại chạm mặt Hyeon trước nhà ga.
"Chúng ta lại gặp nhau, Yiseon."
Yiseon không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng thấy người đàn ông đó mặc một bộ vest chỉnh tề như thể anh ta vừa rời khỏi văn phòng. Không có chiếc xe nào trong tầm mắt có lẽ đã đỗ ở một nơi khác.
Mới chỉ chưa đầy một ngày kể từ cuộc gặp gỡ của họ vào buổi đêm. Yiseon thực sự mệt mỏi khi phải đối phó với anh ta một lần nữa.
"Người ta nói ba lần gặp gỡ tình cờ được tính là định mệnh đấy. Tôi đoán chúng ta rất có duyên phận." ( Duyên chồng chồng đấy mấy bà:) )
"Nói cách khác, mấy ngày nay anh theo dõi tôi."
Ngay cả với lời nhận xét cực kỳ mỉa mai, Hyeon vẫn duy trì nụ cười trên khuôn mặt. Cảm thấy mình có thể bị cuốn theo trò chơi của người đàn ông này, Yiseon quyết định vạch ra một ranh giới.
“Anh đang bắt đầu làm phiền tôi với những cuộc gặp gỡ "tình cờ" này đấy!"
"Chà, tôi cũng muốn có một cuộc hội ngộ vui vẻ, nhưng tôi có thể làm gì nếu cậu không liên lạc với tôi? Điều này sẽ khó chịu đấy nên cậu hãy thông cảm nhé."
"Hiện tại tôi đang bận, tôi sẽ gọi cho anh sau."
"Hừm, bận hả nhưng đang nghỉ mà?"
"Anh đã nghe lén cuộc gọi điện thoại của tôi?"
"Không, tôi không có. Nhưng hãy coi đó là nỗ lực của tôi vì muốn làm việc với cậu Jeong Yiseon." Hyeon cười nói bất chấp sự từ chối kiên quyết của Yiseon.
Cậu cảm thấy ngày càng khó đối phó với người này.
"Tôi đã nói với anh nhiều lần, tôi không quan tâm đến công việc cấp cao, càng không quan tâm đến tiền bạc hay bất cứ điều gì anh trả. Tôi không muốn lộ mặt trước công chúng và bắt đầu cảm thấy như thể anh đang cố ép buộc tôi." Yiseon hổn hển nói ra điều đó. "Và tôi còn có việc bận, đừng làm phiền tôi nữa!"
"Điều gì khiến cậu bận rộn vậy Yiseon?"
"Tôi không cần phải giải thích với anh. Bây giờ, cho tôi xin phép."
"Có vẻ cậu hứng thú với độc dược."
"Sao cơ?"
Yiseon sắp đi ngang qua Hyeon, quay đầu về phía người đàn ông, mặt cắt không còn giọt máu.
"Tôi nhận thấy cậu liên tục mua thuốc bằng số tiền từ việc khôi phục thiệt hại cấp D. Thuốc phục hồi trạng thái bất thường, đừngnói với tôi là cậu đang sử dụng thứ đó điều trị PTSD của mình?"
"......"
"Tôi không biết chính xác lý do tại sao cậu luôn bận rộn như vậy khi không còn ai ở cùng." Hyeon lặng lẽ lẩm bẩm và mỉm cười: "Nhưng nó khiến tôi tò mò, như thể cậu giấu thứ gì đó trong ngôi nhà của mình?"
Yiseon cạn lời. Người này biết bao nhiêu? Anh ta hành động như thể đã biết rất nhiều. Và trong khi nói điều đó, đôi mắt của người đàn ông này nhìn thẳng vào Yiseon, khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn.
Hyeon mỉm cười, rồi cúi xuống để khuôn mặt anh ngang tầm mắt của Yiseon rồi thì thầm: "Cậu Yiseon Jeong, hãy để tôi làm rõ một điều trước khi rời đi."
Anh ta quay lưng lại với ánh nắng mờ ảo, Yiseon cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong cái bóng của người đàn ông này. Trái ngược với nụ cười của anh ấy, khuôn mặt của Hyeon trông rất lạnh lùng.
Và rồi, một cái vỗ vai Yiseon như lời cảnh cáo: "Tôi vẫn chưa ép buộc cậu phải làm bất cứ điều gì."