Chương 4: Đề xuất(4)

Hai giờ sáng, đường phố tối om.

Đứng bên vệ đường, Yiseon hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí mát mẻ buổi đêm. Seoul là thủ đô xa hoa và cậu thường tránh xa thành phố này vì sự đông đúc. Lần cậu này mạo hiểm ra ngoài trước khi bình minh lên.

Khu vực xung quanh tòa nhà phụ của văn phòng bị hư hại tương đối yên ắng. Trước đó, Yiseon đã yêu cầu ông Won Taesik đảm bảo rằng khu vực này hoàn toàn không có người ở. Người đàn ông càu nhàu khó chịu nhưng vẫn làm theo. Ông ấy nói rằng thậm chí không tìm thấy một con kiến.

Yiseon đứng trước đống đổ nát của tòa nhà với chiếc mũ trùm đầu. Thiệt hại cấp B của tòa nhà phụ khiến tòa nhà chính sụp đổ làm đôi. Cảm giác thật kỳ lạ khi đứng trước một tòa nhà đổ sập như thế này. Bởi vì thông thường Yiseon chỉ xử lý hậu quả hạng D ở những nơi bị tàn phá không đáng kể.

Thở dài thườn thượt, câu đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có ai ở đó mới đặt tay lên bức tường phụ đã bị hư hại. Tiếng gió vù vù và lạo xạo lạo xạo trên không trung khi các mảnh vỡ trên sàn tăng lên từng cái một. Đôi mắt Yiseon nheo lại tập trung. Gió bắt đầu xoáy xung quanh. Lúc đầu, nó xoáy theo chiều kim đồng hồ, nhưng sau đó đổi theo chiều ngược lại, hút mạnh không khí xung quanh. Giống như quay ngược thời gian khi tòa nhà này vẫn còn trong tình trạng ban đầu.

Trước khung cảnh hư ảo, ánh mắt Yiseon không dao động. Đôi mắt nâu nhạt của cậu đang phản chiếu bóng trăng. Đồng thời, các mảnh vỡ bắt đầu dính vào tòa nhà. Chúng ghép lại với nhau như một mảng xếp hình. Lấp đầy mọi khoảng trống, cùng nhau cuốn theo gió.

Cơn gió chỉ dừng lại khi Yiseon hoàn thành việc khôi phục tòa nhà. Mũ trùm đầu của anh ấy rơi xuống, hơi bay bay theo hướng gió.

Yiseon thở ra một hơi dài nặng nề.

"Hộc... hộc..."

Đầu đau. Đã lâu lắm rồi cậu mới sử dụng nhiều sức mạnh như vậy. Dù tỷ lệ trùng tu Yiseon vừa hoàn thành là 50% nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều vì công ty trùng tu tổng thể chỉ làm được 20%. Thiệt hại như tòa nhà này sẽ không thể sửa chữa nếu không có sự trợ giúp của sức mạnh phục hồi cấp S của cậu ấy.

Lẽ ra Yiseon phải ngay lập tức đội mũ trùm đầu lại, nhưng thay vào đó lại ôm lấy vầng trán đang nhức nhối của mình. Cuối cùng khi định kéo mũ trùm đầu lại, đột nhiên có tiếng ai đó vỗ tay cách đó không xa. Mặt Yiseon tái đi, cậu quay đầu lại thật nhanh.

"Cậu Jeong Yiseon quả thực rất tuyệt vời."

Là Sa Hyeon đứng dưới bầu trời đêm mờ ảo và vỗ tay khen ngợi cậu. Yiseon hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng không có ai khác trong tầm mắt. Chỉ có một mình Hyeon, như thể anh đã ở đây ngay từ đầu.

“Anh ở đây từ bao giờ vậy?” Yiseon cau mày hỏi.

"Không biết. Có lẽ ngay từ đầu?"

"Tôi chắc là không có ai xung quanh..."

Hyeon mỉm cười nhìn Yiseon lẩm bẩm một mình. Và nó làm cho cậu cảm thấy khó chịu. Bực mình vì lời biện bạch ngu ngốc của anh ta. Hyeon là Thợ săn số một Hàn Quốc với khả năng sở hữu bóng tối. Bóng đêm càng tối, sức mạnh của anh ta càng trở nên mạnh mẽ. Thực sự là tiện lợi để rình rập

Ánh sáng yếu ớt của đèn đường và Hyeon đang đứng đối mặt với bóng tối càng khiến Yiseon cảnh giác hơn

"Làm sao anh biết tôi ở đây?" Yiseon giận dữ hỏi. Hyeon có hối lộ ông Won Taesik không? Bởi vì trong cuộc điện thoại trước đó, chú ấy quá nhấn mạnh rằng nơi này trống vắng và không có ai xung quanh.

"Thực sự tuyệt vời cậu Jeong Yiseon." Hyeon mỉm cười.

"Anh muốn gì?"

"Đó là một câu hỏi hài hước đến từ cậu."

"......"

"À, không, không. Tôi không giễu cợt đâu. Tôi chỉ thích thú với suy nghĩ của những người không phải là Thợ săn như cậu thôi."

Một người thức tỉnh bước vào hầm ngục được gọi là Thợ săn, trong khi những người như Yiseon sử dụng sức mạnh của họ bên ngoài sẽ có các danh hiệu khác nhau tùy thuộc vào khả năng của họ.

Sa Hyeon-người thường gặp gỡ các Thợ săn có lẽ rất ngạc nhiên trước cuộc trò chuyện này với Yiseon. Khuôn mặt của anh ta thể hiện sự hoang mang nhưng Yiseon vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Hai người mới chỉ trò chuyện hai câu nhưng Yiseon đã hiểu rằng người đàn ông này rất giỏi trong việc dẫn dắt cuộc trò chuyện. Và vì không muốn bị cuốn theo một lần nữa, cậu vội vã bước ra khỏi sân của tòa nhà vừa trùng tu. Hyeon không cản đường. Thay vào đó, lần này anh ấy đi bên cạnh người con trai đang vội vã trốn tránh.

"Nhân tiện, tại sao tòa nhà chỉ được khôi phục một nửa? Tôi khá chắc chắn rằng cậu có khả năng làm cho nó tốt như mới."

Hyeon cúi nửa người về phía trước và quay đầu nhìn chằm chằm vào Yiseon. Yiseon không nhìn lại, vì vậy anh ta tiếp tục mở miệng

"Tôi đã xem rất nhiều video về Yiseon. Cậu đã từng khôi phục các tòa nhà lớn hơn nhiều, nhưng tại sao tòa nhà phụ chỉ được khôi phục một nửa? Có phải để ngăn chặn tin đồn rằng Người phục chế hạng S duy nhất- JeongYiseon đã trở lại?"

"......"

"Có vẻ như cậu bị đau đầu dữ dội sau khi khôi phục tòa nhà. Tôi đoán khả năng khôi phục của cậu đã suy giảm?"

Yiseon đột ngột dừng chân lại. Hyeon tiến lên một bước và quay lại đối mặt với cậu.

"Mặc dù điều này khá hiếm, nhưng tôi đã gặp những Thợ săn bị mất một số sức mạnh. Thường là do PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn) chắc cậu cũng bị như vậy."

Giọng của Hyeon nghe quá đỗi dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Yiseon cau mày trước điều đó. Anh chợt nhớ đến lời của ông Won Taesik "Cách anh ta nói chuyện... cứ như là đã biết rồi..."

Yiseon đã mất cả cha lẫn mẹ trong hầm ngục cao cấp thứ nhất, sau đó là cái chết của những người bạn của trong hầm ngục cao cấp thứ hai vào một năm trước. Hyeon nói đúng. Rất có khả năng cậu ấy mắc chứng PTSD. Tuy nhiên, Yiseon không muốn khẳng định những gì anh ta vừa nói.

"Tôi không chắc anh biết bao nhiêu về tôi."

"Tôi nói với cậu vì muốn biết thêm về Hyeon. Hãy sửa cho tôi nếu tôi sai."

Nhìn vào đôi mắt cong nhẹ của Hyeon, Yiseon cuối cùng cũng bộc phát.

"Vâng, anh nói đúng. Như đã nói, tôi đã mất một số sức mạnh. Tôi chỉ có thể sử dụng một nửa những gì tôi có trong quá khứ. Đôi khi, ngay cả việc khôi phục 30% cũng khiến bản thân mệt mỏi và mất trí. Hạng A có thể khôi phục khoảng 30% thiệt hại, vì vậy không có lý do gì để anh theo dõi tôi, phải không? Tôi chắc chắn rằng có rất nhiều Người phục hồi hạng A trong Hội HN. Hãy nhờ họ giúp và làm ơn để tôi yên ."

"Tôi rất vui vì cậu nhận thức được những nỗ lực khó khăn để điều tra về cậu."

Yiseon bỏ cuộc. Cậu ấy tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy thất vọng như vậy sau một cuộc trò chuyện. Có phải vì đã không thực sự nói chuyện với bất cứ ai trong năm qua? Nhưng cậu đoán là không, vấn đề thực sự nằm ở Hyeon.

"Điều đó không đúng. Tối đa sức mạnh của họ chỉ là tối thiểu của cậu, ngay cả trong tình trạng hiện tại của cậu. Không ai có thể thay thế cậu."

Yiseon biết rằng chạy trốn khỏi Hyeon trong bóng tối này chẳng ích gì, nhưng vẫn không bỏ cuộc. Ngạc nhiên thay, Hyeon không bám sát mà chỉ lùi lại vài bước.

"Không cần lo lắng, Yiseon. Cậu vẫn là một người hạng S có thể sử dụng 100% sức mạnh của mình. Miễn là được chăm sóc đúng cách rồi sẽ có thể lấy lại những gì đã mất. "

Lời nói của anh ngọt ngào và dịu dàng một cách không cần thiết. Yiseon không biết đó là thật lòng hay chỉ đóng kịch hoặc là sự pha trộn của cả hai, nhưng điều đó khiến cậu quay lại và hỏi: "Vậy anh đang muốn nói gì?"

"Các thành viên mắc PTSD có thể được điều trị tâm lý. Điều trị tâm thần liên tục, tư vấn, v.v."

"Vì vậy anh có một bác sĩ tâm lý hàng đầu ở Chord?"

"Không, tôi sẽ đích thân chăm sóc cậu."

"Anh điên rồi! Không đời nào... Anh mất trí à?"

"Do đó xin vui lòng thay đổi suy nghĩ của cậu và gia nhập đội của tôi?"

Hyeon cười như thể điều đó buồn cười. Yiseon im lặng. Một cơn gió thổi về hướng của họ. Khóe mắt Yiseon bắt gặp chiếc áo khoác của Hyeon đang phấp phới trước khi cậu cúi đầu xuống và giữ mũ trùm đầu để nó không rơi ra. Chỉ một tích tắc, ngay lúc khi cậu nhìn lên lần nữa, Hyeon đã đứng ngay trước mặt mình. Không có âm thanh, không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Cùng lúc đó, đôi mắt của Yiseon đột nhiên bị mắc kẹt trong ánh mắt của Hyeon. Cậu ấy không biết tại sao mình thậm chí không thể thở trong một khoảnh khắc.

"Tôi khá giỏi trong việc quan tâm đến mọi người." Hyeon thì thầm với giọng trầm.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ Yiseon khiến cậu sợ hãi lùi lại. Cậu ấy sợ. Sợ hơi ấm của người khác vì suốt năm qua sống với xác chết.

Cái cảm giác lạ lùng ấy dày vò Yiseon biết bao.

Cuối cùng, Yiseon quay lưng và bắt đầu bước đi. Hyeon không đuổi theo nữa. Anh ấy chỉ đứng đó và nói với giọng đầy ắp tiếng cười.

"Hẹn gặp lại sau, Jeong Yiseon!"

Yiseon không đáp lại. Cậu nghĩ, tốt hơn là họ không nên gặp lại nhau.