Chương 10

Nhưng sau đó, không có hình ảnh kết hôn nào của chúng tôi cả. Hình ảnh lại xuất hiện, nhưng lần này chỉ có mình tôi xuất hiện.

“A Thâm đã quên mất tôi.” - Tôi nhìn vào camera:

“A Thâm gặp tai nạn trong quá trình quay phim, ông Trời đã phù hộ nên anh ấy không nguy hiểm đến t/ính m/ạng.”

"Chỉ cần anh ấy khoẻ mạnh thì anh ấy có quên đi quá khứ của chúng tôi cũng không sao cả.”

"Chúng ta chắc chắn sẽ yêu nhau lần nữa."



Màn hình lại sáng.

Tôi đang ngồi một mình trong khung hình.

Chỉ ngồi yên một chỗ, không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Cuối cùng tôi mở miệng, giọng khàn khàn:

“A Thâm thích người khác rồi.”

Lại một sự im lặng kéo dài nữa. Cuối cùng, tôi khẽ nói một câu:

“Anh ấy không cần tôi nữa rồi.”



Sau đó không có thêm bất kỳ hình ảnh nào nữa. Video kết thúc tại đây.

Cố Thâm nhìn chăm chăm vào màn hình, mắt đỏ hoe.

"Không, không phải thế...”

“Sao tôi không nhớ gì cả…” - Anh ấy liên tục lắc đầu.

Chị Thiến ở một bên chỉ giễu cợt nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi.

"Dĩ nhiên là cậu không nhớ." - Chị ấy nói:

"Cậu cái gì cũng không biết hết."

"Cái gì cũng không biết hết......”

"Ah!" Cố Thâm đột nhiên ôm đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Anh ấy lăn lộn trên mặt đất, thậm chí còn đ/ập đầu vào tường.

Cú đ/ập rất mạnh, m/áu từ đầu chảy ra, đỏ tươi, bắn cả lên tường.

Nhưng cho dù là như vậy, anh ấy vẫn sống ch/ết ôm khư khư chiếc DV trong tay.

"Ah!" Anh ấy cứ gầm lên và liên tục tự đ/ập mạnh vào đầu mình.

Tôi không biết đã đi bao lâu, nhưng anh ấy đột nhiên dừng lại. Anh ấy bàng hoàng ôm lấy DV, đứng đó không nhúc nhích.

"Vi Vi..." - Đột nhiên anh ấy gọi tên tôi.

Sau đó, tôi nhìn thấy một dòng nước mắt chảy dọc gò má anh ấy.

"Vi Vi!" - Anh ấy đột nhiên hét lên một tiếng x/é ruột x/é gan và quỳ xuống cạnh x/ác ch/ết của tôi.

“Vi Vi, anh nhớ rồi.” Anh ấy toàn thân run rẩy, muốn tiến lại ôm tôi, nhưng lại có vẻ sợ tôi đau, chỉ dám đứng dại ra tại chỗ, không biết phải làm sao.

"Vi Vi, anh sai rồi, anh nhớ ra rồi, em mau tỉnh dậy đi, đều là lỗi của anh, Vi Vi..." - Anh ấy ôm tôi cẩn thận như thể sợ tôi sẽ bị thương. Nước mắt hòa với m/áu không ngừng rơi, trông anh ấy giống như người đi/ên.

Nhưng như vậy thì có ích gì chứ?

Tôi đã ch/ết rồi.

Tôi lơ lửng trên không trung, nhìn dáng vẻ đau khổ của anh ấy, trong lòng tĩnh lặng không một gợn sóng. Sự tr/a t/ấn mà tôi phải chịu đựng trong một thời gian dài đã khiến tôi mệt mỏi và trở nên tê liệt.

Tôi thực sự rất mệt!

"Vi Vi..." - Anh vẫn đang hét lên đau đớn, đột nhiên lúc này——