“Cố Thâm, không ai sợ cô ta ch/ết hơn tôi.” - Thư Tâm Vũ nói:
“Tôi đang tìm cô ta thì biết cô ta nôn ra m/áu, nhưng tôi không thể tìm cô ta mà không bị đám đông bao vây.”
“Tôi nghĩ, cho dù cô ta có bị bệnh, cô ta cũng không thể nào ch/ết nhanh như vậy. Chỉ cần cô ta sống đến giây phút cuối cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi đưa cho cô ta một trái “bất tử”, khiến cô ta phải chịu đựng mọi đau đớn, thống khổ nhưng cũng khiến cô ta không thể ch/ết được.”
“Ha ha…” - Thư Tâm Vũ vẫn cười nói:
“Nhưng rốt cuộc cô ta vẫn ch/ết. Tôi nhìn thấy linh hồn của cô ta rời khỏi thân xác, bay lơ lửng vật vờ trong không trung.”
"Thư Tâm Vũ!" - Cố Thâm hai mắt đỏ ngàu vằn tia máu.
"Ưʍ..." - Thư Tâm Vũ bị b/óp cổ đến nghẹt thở, ho sặc sụa.
"Cho nên, người thật sự g/iết cô ta không phải tôi." - Cô ta trợn mắt, hung tợn nhìn Cố Thâm:
"Người thật sự hại ch/ết cô ta chính là anh.”
“Anh đã gi/ết cô ta.”
“Cô!” - Cố Thâm hận không thể b/óp c/hết cô ta tại chỗ.
Thư Tâm Vũ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn giương mắt, tự đắc nhìn Cố Thâm. Cuối cùng, vẫn là chị Thiến ra tay ngăn cản:
“Đừng để cô ta ch/ết ở đây, bẩn đường xuống Hoàng tuyền của Vi Vi.”
Thư Tâm Vũ không ch/ết, cô ta tống giam vào tù. Cố Thâm đ/iên cuồng đi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong những ngày tháng anh ấy quên mất tôi.
Sau vụ tai nạn khi xưa, tôi quả thực đã dành phần lớn thời gian sống trong tù.
Chỉ là tôi cũng không biết tại sao linh hồn của tôi vẫn còn ở đây. Dừng như là tôi bị ràng buộc với anh ấy, tôi không thể cách anh ấy quá xa nên chỉ có thể cùng anh ấy xem đi xem lại DV, rồi đi đến nhà tù để xem đi xem lại những đoạn video cũ lúc tôi ở trong tù.
Nhìn thấy tôi co ro một mình trong góc khi bị giam giữ, tôi vừa khóc nức nở vừa nói:
“A Thâm nhất định sẽ đến đón tôi ra.”
“A Thâm nhất định sẽ nhớ ra tôi, tôi còn phải mặc chiếc váy cưới anh ấy tự tay thiết kế cho tôi rồi gả cho anh ấy, anh ấy sẽ đến đón tôi ra ngoài.”
Nhưng sau đó, sau khi tôi bị kết án và trở lại nhà tù, tôi chỉ thẫn thờ ngồi một mình lẩm bẩm như người đ/iên:
“Anh ấy không đến đón tôi nữa rồi”.
Và những gì đã xảy ra với tôi trong tù, sự s/ỉ nh/ục, sự thống khổ, bị b/ắt n/ạt,….
Còn có…cảnh tôi c/ắt cổ tay mình để t/ự s/á/t bằng cán bàn chải đánh răng khi mọi hy vọng đều sụp đổ.
Một cảnh ấy.
Anh ấy đã ngây người ngồi nhìn nó rất lâu.
Cuối cùng, có vẻ như anh ấy đã đưa ra quyết định.