Chương 49: Ông cụ bất công (3)

Trước khi kết hôn, để giải quyết nhu cầu sinh lí, ông cụ có một tình nhân cố định, người này tên là Lưu Tuệ Lan.

Lưu Tuệ Lan là quân y, đã cứu ông cụ không ít lần trong quân đội, nên vì vậy mà hai người trở nên thân thiết hơn.

Nhưng tiếc là, gia thế của Lưu Tuệ Lan không cao, căn bản không xứng với ông cụ, chứ đứng nói gì đến gả cho ông cụ.

Ông cụ đương nhiên cũng chưa từng muốn cưới bà ta, chỉ xem bà ta là công cụ phát dục mà thôi, ở trong mắt ông cụ, tiền, quyền, quyền lợi, thậm chí là gia tộc, mãi mãi quan trọng hơn phụ nữ.

Mà vợ của ông cụ là Ôn Uyển Uyển là thiên kim nhà giàu chính hiệu, có đám hỏi với ông cụ.

Ông cụ vô cùng xem trọng sự nghiệp, là người cuồng công việc điển hình.

Khoảng thời gian đó quá bận rộn, ông cụ quanh năm không có nhà, sau khi Ôn Uyển Uyển sinh anh trai xong, bên cạnh không có ai, sầu não uất ức, lại mắc bệnh ung thư, chưa đến mấy năm đã qua đời rồi.

Những năm đó ông cụ cũng không tái giá, càng chẳng có liên lạc gì với Lưu Tuệ Lan, ai ngờ trong một bữa tiệc, ông cụ không biết bị bỏ thuốc hay là uống say, tỉnh lại hai người đã ở trên cùng một cái giường.

Sau đó Lưu Tuệ Lan mang thai.

Khi ông cụ phát hiện ra, đứa trẻ đã được sinh ra rồi, còn là một cậu bé, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Dù sao cũng là con mình, cũng không thể lưu lạc ở bên ngoài, cho nên ông cụ lập tức đưa con về Lục gia.

Dưới sự cầu xin đau khổ của Lưu Tuệ Lan, bà ta cũng được vào Lục gia, làʍ t̠ìиɦ nhân không danh không phận của ông cụ.

Nhưng từ đó về sau, quan hệ của ông cụ và anh trai bắt đầu chuyển biến xấu.

Gia tộc Ôn Uyển Uyển kinh doanh bao đời này, anh trai chán ghét ông cụ, nhớ mẹ, vì vậy từ bỏ việc thừa kế quyền thế địa vị của ông cụ trong quân đội, tự mình sáng lập ra Lục thị.

Sau đó, mối quan hệ giữa hai cha con càng ngày càng tệ, chuyện này đương nhiên không thể thiếu sự khıêυ khí©h của Lưu Tuệ Lan.

Dù sao gia sản của ông cụ nhiều như vậy, nếu anh trai sống thảm thì con trai bà ta sẽ sống tốt thôi.

Nhưng mỗi lần như vậy Lưu Tuệ Lan lại không chịu thừa nhận, còn ra vẻ muốn tốt cho anh trai.

Cho nên Tống Thanh Uyển cực kỳ chán ghét cái sự làm bộ làm tịch của Lưu Tuệ Lan.

Mỗi lần thấy bà ta là chẳng có sắc mặt gì tốt cả.

Nguyên nhân mấy năm nay bà không trở về nhà cũ, ngoại trừ sợ ông cụ ra thì còn buồn nôn Lưu Tuệ Lan, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Lục Quân Hàn nhìn cũng không nhìn Lưu Tuệ Lan, miệng còn ngậm kẹo sữa, trực tiếp nhìn sang ông cụ, lạnh nhạt nói: “Tìm cháu có chuyện gì?"

Lưu Tuệ Lan xấu hổ, tay cũng không biết đặt thế nào.

Thấy dáng vẻ này của bà ta, ông cụ tỏ vẻ không vui: “Dì Lưu của cháu đang nói chuyện với cháu! Cháu không nghe thấy?"

Lục Quân Hàn không nói hai lời lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu ông không có việc gì thì cháu đi trước."

“Ngồi xuống!"

Ông cụ nhìn đứa cháu trai này, thật sự vừa yêu vừa hận.

Sau khi cha anh gặp chuyện không may, xuất phát từ một số nguyên nhân đặc biệt, ông cụ không thể nhận nuôi anh và em gái, dần dần lớn lên, Lục Quân Hàn rất ít khi lui tới với ông cụ, bình thường nếu ông cụ không gọi tới thì thằng nhóc thúi này cũng không trở về lấy một lần.

Ông cụ ho khan một tiếng, ánh mắt như có như không đảo qua tiểu loli đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế salon, uy nghiêm nói: “Ông nghe nói gần đây cháu có nhận nuôi một bé gái!"

“Không liên quan gì đến ông."

“Cái gì gọi là không liên quan gì đến ông!" Ông cụ nặng nề nói: “Ông là ông cố của con bé, cho dù là một bé gái không có ích gì, nhưng dù gì cũng là đứa con đầu tiên của cháu…."

Lục Quân Hàn mặt vô cảm đứng lên khỏi ghế salon, cái gì cũng không nói, mặt lạnh xoay người rời đi.

“Đợt chút! Cháu quay lại cho ông!"

Ông cụ trầm ngâm một chút rồi nói: “Chỉ cần các cháu ở lại đây một đêm, ông có thể chuyển giao 5% cổ phần công ty Lục thị của ông cho cháu!"

Lục Quân Hàn còn chưa lên tiếng, Lưu Tuệ Lan đã kêu lên sợ hãi trước: “Ông điên rồi? Là 5% cổ phần công ty đó!"

“Đồ đàn bà như cô thì hiểu cái gì!" Ông cụ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cổ phần của tôi, tôi muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, còn cần cô tới hoa tay múa chân sao?"

Lưu Tuệ Lan biết ông cụ tức giận, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười mỉa: “Tôi, tôi không có ý này, tôi chỉ bị giật mình thôi.”