Chương 48: Ông cụ bất công (2)

Cho dù ngày hôm nay ông chỉ mặc quần áo bình thường đơn giản, nhưng toàn thân đều tỏa ra một áp lực của một cấp trên đã quen ra lệnh.

Trước nay Tống Thanh Uyển đều rất sợ ông cụ.

Không chỉ vì ông cụ thủ đoạn quá tàn nhẫn, con người cũng quá máu lạnh vô tình, khiến người ta sợ hãi, mà còn vì bà cũng không phải ruột thịt của ông cụ.

Cho nên mỗi khi đến thăm ông cụ, bà đều không thể thân thiết được.

Lúc đối mặt với ông cụ, bà như thể cấp dưới đối diện với lãnh đạo vậy, ông cụ nói một, bà tuyệt đối không dám nói hai.

Tống Thanh Uyển do anh trai, chính là Lục Khải Đông, cha của Lục Quân Hàn, mang vào Lục gia.

Năm ấy Lục Khải Đông mười tuổi đi công viên chơi, ngẫu nhiên gặp phải Tống Thanh Uyển bị mẹ vứt bỏ, khi đó Tống Thanh Uyển mới có năm tuổi, không cha không mẹ, bà căn bản không sống nổi.

Anh trai không đành lòng, cho nên mới bảo ông cụ nhận nuôi bà.

Ông cụ là người trong nam khinh nữ, mà bà cũng không phải ruột thịt của ông, cho nên ông cụ càng chướng mắt bà.

Nếu không phải anh trai cầu xin ông cụ thì e rằng bà đã không vào được Lục gia và đã sớm chết bên ngoài rồi.

Cho nên, nghe tin anh trai xảy ra tai nạn qua đời, Tống Thanh Uyển không chút suy nghĩ đã lập tức dẹp bỏ việc học hành ở nước ngoài, học tập kinh doanh, lẻ loi một mình nuôi nấng bọn nhỏ của anh trai.

Lúc nhỏ, ông cụ chướng mắt bà, thỉnh thoảng nói mấy câu với bà nhưng cũng lạnh như băng, không có bất cứ tình cảm gì, giống như một con rắn độc lạnh lẽo.

Bà sợ ông cụ muốn chết, ngoại trừ anh trai ra, hẳn là sẽ không có một đứa bé nào là không sợ một người đàn ông tàn khốc lạnh lẽo như thế cả.

Nói tóm lại, bà nhìn thấy ông cụ là như chuột thấy mèo, có thể tránh là tránh.

Cũng may ông cụ cũng không muốn nhìn thấy bà, hơn nữa thời gian ông ở nhà cũng rất ít, cuối cùng vẫn bình an sô sự sống qua hơn chục năm.

Sau khi lớn lên, bà lập tức dời ra ngoài, từ đó càng ít tiếp xúc với ông cụ hơn, nhưng hình tượng tàn khốc uy nghiêm của ông cụ vẫn khắc sâu vào đáy lòng bà.

Tư tưởng của ông cụ ngoan cố, nhất là trọng nam khinh nữ, trước này đều không có cảm xúc gì với bé gái, điều này Tống Thanh Uyển thấu hiểu rất rõ!

Cho nên, lần này tới nhà cũ, lại nghe nói ông cụ chỉ đích danh Lê Lê phải tới, Tống Thanh Uyển hốt hoảng không thôi.

Tống Thanh Uyển biết cô nhóc này to gan, vì vậy trước khi tới đã dặn dò cô nhóc rất nhiều, bảo bé lát nữa đừng nói bậy bạ, tránh chọc giận ông cố.

Cô bé con mơ mơ tỉnh tỉnh gật đầu.

Tống Thanh Uyển thấy cô bé như vậy thì thở dài, không nói gì thêm nữa, chỉ bảo Lục Quân Hàn đi trước.

Dù sao thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn này cũng không sợ ông cụ, bắt anh làm bia đỡ đạn là tốt nhất.

Sau đó, bà kéo cô bé con chậm như rùa đi phía sau.

“Trong miệng cháu đang ăn gì đấy?"

Mắt ông cụ rất sắc bén, liếc mắt đã nhìn thấy trong miệng Lục Quân Hàn có chứa gì đó.

Lục Quân Hàn ngồi trên ghế salon, vẻ mặt không thay đổi: “Kẹo."

Vừa nói xong, bầu không khí rõ ràng có một mùi hương sữa thơm ngọt.

Người đàn ông không khỏi nhíu mày lại.

Ông cụ nhíu chặt mày, giọng nói già nua vô cùng nghiêm khắc, tỏ vẻ nổi giận: “Mau nhả ra cho ta! Cà nhõng như vậy, không ra thể thống gì cả!"

Ông cụ quả nhiên vẫn cổ hủ phong kiến như vậy, giọng nói như sấm sét, Tống Thanh Uyển bị dọa đến mức đứng thẳng lưng, lại hốt hoảng nhìn cô bé con bên cạnh.

Vẻ mặt cô bé không có bất kỳ sự sợ hãi nào, chỉ mở mắt thật to, tò mò nhìn ông cụ, hiển nhiên muốn nhìn xem cha của cha của cha, “thật nhiều cha” là người như thế nào.

Tống Thanh Uyển thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ôi chao, xem ông nói kìa, Quân Hàn khó khăn lắm mới trở về một lần, tại sao ông lại hô to gọi nhỏ với nó như thế?"

Đúng lúc này, Lưu Tuệ Lan bưng một đĩa hoa quả từ phòng bếp đi ra.

Lúc đi ngang qua Tống Thanh Uyển và Lục Lê, nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, như thể bọn họ không tồn tại vậy, trực tiếp đặt đĩa trái cây lên bàn trà, ngẩng đầu cười hòa ái với Lục Quân Hàn: “Quân Hàn, đừng thấy ông nội đối xử với cháu nghiêm nghị như vậy, thật ra ông ấy đang quan tâm cháu đấy."

Tống Thanh Uyển thấy bà ta, sắc mặt nhất thời lạnh xuống.