Chương 7

Chương 6

Nghe vậy, đuôi lông mày Trì Lục hơi dương lên, khóe môi mím nhẹ, ánh mắt sáng quắc mà nhìn anh.

Sau một lúc lâu, cô cười khẽ: “Đương nhiên không ngại”

Cô chỉ chỉ xe lăn phía sau, cười nhạt nói: “Vậy làm phiền thầy Bác”

Bác Duyên: “…”

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, con ngươi chợt lóe lên âm mưu gì đó, giống như một bãi nước lặng nay lại nổi lên gợn sóng.

Hai người nhìn nhau một lát, Bác Duyên giơ tay đẩy xe lăn của cô đi, nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí, cảm ơn đã gửi gắm”

Trì Lục: “Sao?”

Bác Duyên không trả lời.

Trì Lục nhìn bầu trời đêm đen nhánh, nghe mùi hương gỗ của nam nhân phía sau, cũng không biết anh đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hai người dừng lại ở bên đường, từng chiếc xe vụt nhanh qua.

Trì Lục bị gió thổi tỉnh táo lên vài phần, bỗng nhiên ý thức được bọn họ bây giờ rất khó để trở lại như xưa.

Vấn đề của bọn họ không chỉ đơn giản là tính cách không hợp quan niệm bất đồng mà là rất nghiêm trọng.

Trì Lục nghĩ đến thất thần, đột nhiên hối hận muốn cùng Bác Duyên trở về Bắc Thành. Cô lại không muốn trở về nơi vừa làm cô vui vẻ lại khó chịu, một khi trở về có một số chuyện không thể nào tránh đi được.

Trì Lục mím chặt môi, vừa định đổi ý liền có một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người.

Cô ngẩn ra, Bác Duyên đi qua đẩy cô lên xe.

Bác Duyên cùng tài xế nói chuyện hai câu, ghé mắt nhìn qua cô: “Về khách sạn?”

Trì Lục giật mình, lời trên miệng định nói lại thu về: “Ừ, tôi muốn lấy hành lý”

Bác Duyên gật đầu, phân phó tài xế: “Đến khách sạn”

Tài xế này là người của Bác Duyên ở Giang Thành. Mỗi lần anh đi công tác ở đây đều là vị tài xế này phụ trách.

“Được Bác tổng”

Ba người bên trong xe, trừ bỏ tiếng còi xe bên ngoài cùng với ánh đèn đường chiếu vào thì đều yên tĩnh như trong lớp học.

Trì Lục không quá quen sự yên tĩnh lúc ở cùng Bác Duyên, cô cúi đầu xem điện thoại, ý muốn dời đi lực chú ý.

Tin nhắn Viên Viên gửi đến.

Viên Viên: “Chị Trì Lục, không cần em thu dọn hành lý cho chị sao?”

Trì Lục: “Không cần, đồ không nhiều. Mấy ngày tới chị sẽ ở Bắc Thành, sau khi em nghỉ phép xong thì đến Bắc Thành”

Viên Viên: “Được”

Trì Lục dặn dò cô vài câu, lại chợt nghĩ đến lời Bác Duyên nói. Liền gửi tin nhắn cho Quý Thanh Ảnh.

Trì Lục: “Cậu nói Bác Duyên chiếu cố tớ?”

Quý Thanh Ảnh: “Cậu cảm thấy mặt mũi tới lới tới vậy sao?”

Nếu không phải Bác Duyên nguyện ý chiếu cố, đừng nói là Quý Thanh Ảnh hay Phó Ngôn Trì đều không thể nói được Bác Duyên.

Trì Lục nháy mắt đã hiểu.

Cô hạ mi mắt, nhìn Bác Duyên.

Bác Duyên đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối vụt qua mặt anh.

Trì Lục ngơ ngẩn nhìn sườn mặt anh, đang muốn dời tầm mắt, nam nhân bỗng mở mắt ra cùng cô đối mắt.

Nháy mắt trong xe bỗng thật chật chội, mắt hai người nhìn nhau mê loạn. tâm Trì Lục cũng rối loạn theo.

Bác Duyên không nói chuyên chỉ như vậy nhìn cô, cũng không hỏi cô vì sao lại nhìn chằm chằm anh.

Hai người nhìn nhau hồi lâu cũng không lảng tránh.

Xe đột nhiên dừng lại.

Tài xế như cảm nhận được không khí ở phía sau, ngượng ngùng nói: “Bác tổng, tới rồi”

Bác Duyên rũ mắt xuống: “Ở đây đợi một lát”

Tài xế gật đầu.

Trì Lục biết bây giờ cô phải xuống xe: “Tôi phải mau đi xuống”

Bác Duyên không để ý lời này của cô, lấy xe lăn từ cốp xe ra, giương mắt nhìn cô.

Trì Lục: “…”

Cô rối rắm vài giây, vẫn là nên ngồi lên.

Dù sao cũng đã mất mặt, thêm một chút cũng không sao.

Đến cửa phòng Bác Duyên nhìn cô lấy chìa khóa, trầm mặc hỏi: “Trợ lý đâu?”

Trì Lục không chút để ý nói: “Nghỉ”

Bác Duyên nhíu mày, nhìn xuống chân một cái: “Em tính một mình thu dọn đồ sao?”

Trì Lục giật mình vừa định nói mình cũng không có nhiều đồ cần dọn nhưng nhìn ánh mắt của Bác Duyên cô liền đổi chủ ý.

“Đúng vậy, chứ có thể làm sao bây giờ? Trợ lý của tôi đã về nhà, không thể kêu đến được”

Bác Duyên cúi đầu nhìn cô.

Trì Lục cong cong môi, ánh mắt sáng ngời: “Thầy Bác nếu không ngại có thể giúp bạn gái dọn hành lý?”

Sợ Bác Duyên từ chối, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không tiện làm, chỉ có thể nhờ anh”

“….”

Trong phòng yên lặng một lúc lâu, Trì Lục bị anh nhìn đến đỏ mặt, hoảng loạn rũ mắt xuống: “Nếu không được thì…”

Lời còn chưa nói xong đã bị người đàn ông đánh gãy: “Chỉ lần này thôi”

Trì Lục kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn thấy được đâu đó bóng dáng của Bác Duyên vài năm trước.

Bác Duyên thu dọn đồ đạc rất gọn gàng, từ nhỏ anh đã có chứng ám ảnh cưỡng chế cùng bệnh sạch sẽ quả thật bất đồng với Trì Lục.

Trì Lục rất tùy ý, toàn bộ đồ vật đều nhét vào vali, chứa được là được. Nhưng Bác Duyên không phải, anh phải đem đồ đạc sắp xếp thật gọn gàng mới vừa lòng.

Trì Lục ngồi trên xe lăn, nhìn anh đem chai lọ mỹ phẩm của cô xếp gọn vào vali mới hoàn hồn.

“Cảm ơn thầy Bác”

Bác Duyên quay đầu nhìn cô, nặng nề lên tiếng: “Đi thôi”

Kỳ thật Trì Lục không có nhiều đồ đạc cần thu dọn, số quần áo lung tung trước đó đã được Viên Viên cho vào hành lý. Đồ Bác Duyên dọn chỉ là một ít đồ trang điểm lúc sáng chưa kịp dọn.

Một đường trầm mặc đến sân bay, Trì Lục có chút thắc mắc: “Trợ lý Từ không trở về sao?”

Bác Duyên lạnh lùng nhìn cô: “Hắn muốn tham gia yến hội”

Trì Lục ngẩng ra, biết rõ còn cố hỏi: “Sao anh không đi?”

Bác Duyên liếc mắt nhìn cô, chuyển đề tài: “Có đói bụng không?”

“…Đói” Trì Lục ép sát vào Bác Duyên, ủy khuất nói: “Tôi đã một ngày không ăn gì”

Đi diễn một ngày, cô trừ uống nước lọc với nước trái cây còn đồ ăn đều không ăn. Đây là thói quen nghề nghiệp.

Nếu không gặp Bác Duyên, hẳn lúc này cô với Viên Viên đang ngồi ở quán lẩu.

Bác Duyên nhìn vẻ ủy khuất của cô, có một chút hoảng loạn: “Ừ, đợi lát nữa ăn”

Gửi hành lý xong, hai người đi đến phòng khách quý.

Đếm khuya sân bay ít người Bác Duyên cũng không lo bị chụp. Hỏi qua ý kiến Trì Lục hai người quang minh chính đại đi đến nhà ăn.

Ăn xong vừa lúc làm thủ tục bay.

Trì Lục theo sau Bác Duyên lên máy bay, một đường im lặng không nói chuyện.

Cô ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm sân bay. Bầu trời đêm đen mịch chỉ có ánh trăng tỏa sáng.

Đột nhiên tim Trì Lục đập nhanh.

Không rõ là cảm xúc gì nhưng tâm tình cô lúc này có chút phức tạp

Khác vọng lại sợ hãi.

Cô sợ gặp người quen, sợ đối mặt với những người trong quá khứ. Nhưng cô ại nhớ đến những ngày còn nhỏ ở Bắc Thành.

“Làm phiền cho tôi mượn một cái chăn”

Âm thanh nam nhân bên cạnh truyền đến, Trì Lục hoàn hồn.

Tiếp viên hàng không đối với Bác Duyên rất niềm nở :”Bác tổng đã lâu không gặp”

Bác Duyên thường đi giữa Bắc Thành và Giang Thành, hơn nữa thân phận có chút đặc biệt tiếp viên hàng không phần lớn đều biết anh.

Bác Duyên gật đầu ý chào.

Tiếp viên cười cười xoay người lấy chăn cho anh.

Bác Duyên đầu không nâng lên , nghiêng nghiêng mặt :”Đưa cho cô gái này”

Tiếp viên hàng không có chút sửng sốt, nhìn qua Trì Lục.

“Tiểu thư” Cô nhanh chóng khôi phục nụ cười trên mặt “Chăn của cô”

Trì Lục tiếp nhận: “Cảm ơn”

Tiếp viên hàng không nhìn về phía Bác Duyên: “Bác tổng, anh muốn uống gì?”

Bác Duyên ghé mắt nhìn cô: “Muốn uống cái gì?”

Trì Lục cười nói với cô tiếp viên: “Phiền cô cho tôi một ly cà phê”

Tiếp viên vừa định đáp ứng, Bác Duyên lạnh lùng nói: “Cho cô ấy một ly sữa bò nóng, cảm ơn”

Tiếp viên hàng không: “Được”

Sau khi tiếp viên đi, Trì Lục nhìn người bên cạnh: “Bác tổng”

Bác Duyên lật xem tài liệu trong tay từ tốn trả lời: “Có việc gì?”

“Không có gì?” Trì Lục thở nhẹ một hơi: “Anh thường đi chuyến bay này?”

Bác Duyên: “Ừ”

Anh thường đi qua lại giữa hai thành phố, mỗi một chuyến đều rất quen thuộc.

Trì Lục không lên tiếng nữa. Uống xong sữa bò liền muốn ngủ. Hai ngày nay đã không được ngủ ngon.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Bác Duyên nhìn tập văn kiện trong tay, mỗi một chữ đều rất quen thuộc nhưng bây giờ anh không thể tập trung đọc.

Anh giơ tay nhéo nhéo giữa hai chân mày. Ánh mắt chuyển đến trên mặt Trì Lục.

Cô mang khẩu trang che nữa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Đại khái là không được ngủ ngon, quầng thâm mắt rất rõ ràng.

Bác Duyên nhớ tới trước kia, tâm tư Trì Lục rất khó đoán, trước mặt anh cô cũng không biểu hiện ra, nhưng có những lúc tâm tư lại lộ ra ngoài.

Thời điểm cao trung, Bác Duyên giao cho cô rất nhiều bài tập làm cô mỗi tuần phải thức năm đêm, thứ bảy anh đến, cô rũ mắt nhìn anh tâm tình cực kì không tốt.

Bác Duyên lúc đầu không hiểu, tò mò hỏi cô làm sao vậy.

Cô chỉ vào đôi mắt: “Bác Duyên anh có thấy quầng mắt em rất xấu không?”

Bác Duyên nhìn cô, nói cho biết quầng mắt thật sự khó coi.

Ngày đó đi học, Trì Lục không nói một lời với anh.

Vài ngày sau, anh hiểu đươc tâm tư Trì Lục, không đến dạy cho cô nữa.

Hai mắt cô giàn giụa nước mắt đứng trước nhà anh, vừa khóc vừa nói: “Bác Duyên có phải anh thấy em xấu nên không muốn đến dạy nữa đứng không?”

Cô vội hứa: “Về sau em không thức khuya nữa, có quầng thâm mắt cũng sẽ che đi, tuyệt đối không để anh thấy xấu”

Bác Duyên nói không nên lời.

Sau lại, anh mới nói cho Trì Lục. Không xấu, dù có hay không có quầng mắt, cô đều rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức anh biết đó là vực sâu nhưng lại muốn lao vào, không thể thoát ra được.

…….

Bên cạnh truyền đến tiếng nói mớ, Bác Duyên lấy lại tinh thần, nháy mắt lại trwor về vẻ mặt ban đầu.

Trì Lục thức dậy khi tiếp viên thông báo hạ cách.

Cô mơ màng mở mắt, tư duy và phản ứng đều trở nên chậm chạp.

“Bác Duyên tôi muốn uống nước”

Không có nước đưa đến, Trì Lục ngáp một cái mới phát hiện có chỗ không đúng.

Cô sửng sốt quay đầu: “Xin lỗi, tôi…”

Bác Duyện như không nghe thấy cô xin lỗi, vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cô, nhàn nhạt nói: “Đây, chỉ có nước khoáng thôi”

Trì Lục nhận lấy: “Cảm ơn”

Xuống máy bay, Trì Lục thong thả đi theo phía sau Bác Duyên.

Lấy hành lí xong, Bác Duyên nhìn cô: “Em ở đâu?”

“…..” Trì Lục giương mắt nhìn hắn: “Anh muốn cho tôi ở chỗ nào?”

Bác Duyên: “…”

Hắn đỡ cô tới bãi đỗ xe, nhàn nhạt nói: “Tùy em”

Trì Lục cười: “Tôi không có trợ lý bên cạnh, nửa đêm cũng không thể làm phiền bạn bè” Cô cố ý nhìn Bác Duyên: “Thầy Bác có thể cho tôi ở phòng cho khách cũng được”

Bác Duyên rũ mắt nhìn cô vài giây: “Em không sợ bị lên hot search sao?”

Trì Lục: “Sợ cái gì?”

Bác Duyên: “…”

Bác Duyên ở trong một chung cư gần công ty.

Cửa mở ra, không gian thực sự rất quạnh quẽ, căn nhà không có nhiều đồ vật chủ yếu là đồ dùng hằng ngày, một chậu cây cảnh cũng không có.

Cô nhìn bức tranh trên tường có chút quen mắt nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Bác Duyên cầm một ly nước ấm từ bếp đi ra đưa cho cô, nhàn nhạt nói: “Phòng cho khách ở bên kia, nếu có yêu cầu gì cứ nói”

Trì Lục chỉ bức tranh trên tường: “Bức tranh này nhìn quen quen”

Bác duyên nheo mắt nhìn cô: “Em ảo giác thôi”

Trì Lục: “…Phải không? Hình như trước đây tôi đã nhìn thấy rồi”

Bác Duyên không để ý cô lẩm bẩm: “Phòng cho khách có sữa tắm cùng quần áo sẵn”

Nghe vậy Trì Lục cong môi cười: “Cảm ơn”

Trì Lục tung tăng nhảy nhót về phòng tắm.

Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa

Bác Duyên mặc áo ngủ đứng ở cửa, tay cầm hai cái khăn lông trắng.

Anh nhìn cô, Trì Lục hỏi: “Cho tôi chườm nóng sao”

"Ân", Bác Duyên bước đến gần cô, mùi sữa tắm liền tự nhiên vây quanh.

Trì Lục phát hiện, sữa tắm ở phòng ngủ chính và phòng cho khách là một loại, là loại mà trước kia cô rất thích.

Cô nhìn Bác Duyên, đè hắn ngồi xổm xuống, vươn chân: " Thầy Bác, làm người tốt phải làm tới cùng"

"… " Bác Duyên thuận thế ngồi xổm xuống.

Trì Lục ngồi ở mép giường nhìn anh, đột nhiên thấy cảnh này rất quen thuộc.

Mấy năm trước anh cũng đã làm như vậy.

Nam nhân chuyên chú, bàn tay ấm áp xoa mắt cá chân cô, khăn lông đắp trên chân giảm bớt đau đớn.

Ánh đèn trong phòng màu vàng ấm áp, hô gấp hai người quanh quẩn, có chút ái muội.

Đêm khuya, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng. Tâm tư ban ngày giờ phút này lại trổi dậy.

Trì Lục khom lưng tới gần.

Bác Duyên đột nhiên ngẩng đầu, đầu anh đυ.ng vào chóp mũi của cô, hai người khựng lại, tình huống khó khống chế.

Không biết nhìn nhau bao lâu, cũng đã quên rốt cục là ai chủ động.

Chờ Trì Lục lấy lại tinh thần đã bị thân hình cao lớn vây quanh, đè ở trên giường.