Chương 6: Có thể đi cùng

Edit: Trần Phương Linh

Beta: Vy Vy

Nhãn hiệu lớn trước giờ đều hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, người được mời tham gia rất nhiều, các nhân vật quan trọng cũng không ít.

Thời điểm chạng vạng, hiện trường show diễn người tham gia còn có người trên hot search, dẫn tới sự quan tâm càng nhiều của cư dân mạng.

Sau khi được trang điểm hoàn hảo, Trì Lục nhìn Weibo của mình. Cô nhận được không ít tin nhắn và bình luận, hỏi cô có phải đã về nước rồi không, có phải tối nay tham dự show diễn này không.

Trì Lục cười nhẹ một cái, chọn vài bình luận để trả lời: “Về nước rồi, sẽ tham gia.”

Cô tránh không nói về tin tức show lần này, dù sao tin tức lần này vẫn trong trạng thái bí mật, nhưng có lẽ tí nữa tin tức này cũng sẽ được truyền ra ngoài nên không cần gạt mọi người làm gì.

Dù sao Trì Lục không thích đăng Weibo, cũng không tương tác nhiều với người hâm mộ, nhưng thực lực cùng nhan sắc của cô vẫn được rất nhiều người hâm mộ, rất nhiều người theo dõi cô.

Trả lời xong, Trì Lục vào xem hot search.

Cô lướt một lúc, thấy một bài viết có hình ảnh sườn mặt của Bác Duyên. Xem bối cảnh chắc hẳn là của show này, chắc là có nhân viên công tác chụp trộm rồi phát tán ra.

Trì Lục nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi phóng to lên.

Một bức ảnh tiện tay chụp trộm, tuy có chút mờ, nhưng cũng không ngăn được khí chất sinh ra đã có được trên người. Anh đứng nổi bật giữ rừng người bận rộn, thân hình đĩnh đạc, môi hơi mím, ánh mắt tập trung nhìn đồ vật.

Bởi vì hình ảnh có gắn hastag #Bác học thần tiên#, nên weibo này đã có hơn ngàn bình luận.

Trì Lục tiếp tục lướt xem, tất cả đều là của các cô gái nhỏ khóc lóc:

[Đây chính là biên kịch lão sư ở ẩn để thừa kế gia sản trăm tỷ sao?]

[Vãi! Bác lão sư so với buổi họp báo hai hôm trước sao đẹp trai hơn vậy?]

[Hu hu hu người chồng lý tưởng của tôi]

[Yêu cầu hãy đăng lên tiếp hình của Bác lão sư đẹp trai của tôi]

[Làm ơn mọi người để yên cho tôi mơ, Bác lão sư bây giờ chính là chồng của tôi.]

........

Nhìn từng dòng chữ thông qua màn hình điện thoại, Trì Lục đại khái có thể tưởng tượng được vẻ mặt đáng yêu của các cô nữ sinh khi ngồi gõ xuống những dòng bình luận đó. Ánh mắt tràn ngập ý cười, khóe môi bỗng chốc cong lên, không che giấu được sự vui sướиɠ. Mấy năm trước, cô cũng giống như họ.

Trì Lục lúc ấy cũng si mê anh một cách ngốc nghếch như vậy.

Nghĩ đến thời gian trước, một cảm xúc lạ không tên lại tràn về trong tim.

Cô theo bản năng muốn đi tìm con người tồn tại thực sự kia, vừa mới giương mắt lên thì bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh.

Trì Lục ngẩn ra, lúc Bác Duyên chuẩn bị dời ánh mắt đi cô gọi: “Bác tổng.”

Mặt cô nở nụ cười, chỉ chỉ bình giữ ấm cách đó không xa: “Có thể lấy giúp cái bình kia không, tôi không tiện đi lấy.”

Trên bàn cách đó không xa có một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng, Trì Lục nhảy tới vài bước cũng có thể lấy tới tay. Nhưng cô không muốn, thứ cô muốn là để Bác Duyên đi lấy.

Bác Duyên liếc mắt qua nhìn, rồi đứng dậy đi qua.

Đưa tay lấy cái bình đưa cho Trì Lục, theo bản năng vặn nắp bình.

Bác Duyên nhíu mày, vừa định đem cái nắp đóng trở về, Trì Lục đã cười lên đi qua nhận cái bình, cười nhạt hỏi: “Cảm ơn Bác tổng, anh như thế nào biết tôi không mở được nắp bình?”

Bác Duyên: “…”

Cô đã biết còn cố ý hỏi.

Lúc trước cô được Bác Duyên nuông chiều, không chỉ là mở nắp bình nước mà đôi khi cả uống cũng bắt Bác Duyên đút tới tận miệng.

Nhưng rất kỳ lạ, chỉ khi ở trước mặt anh mới như vậy thôi, trước mặt những người khác thì cô như một chiến binh, cái gì cũng có thể, cái gì cũng dám làm.

Uống hai ngụm nước thấm giọng, Trì Lục nhìn thời gian trên di động, được một tất lại muốn tiến một thước: “Bác Tổng, tôi muốn đi toilet.”

Bác Diên: “Trợ lý của em đâu?”

“Làm việc hết rồi.” Trì Lục mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Không nên làm phiền họ.”

Hai người giằng co một lúc, Bác Duyên chưa chịu thỏa hiệp: “Ngồi xe lăn mà đi.”

“Không muốn.”

Trì Lục không chút suy nghĩ từ chối, chỉ đống lộn xộn ở hậu trường: “Trên nền đất đều là các vật dụng sẽ dùng đến, làm sao đẩy xe lăn qua được.”

Mỗi lần có show là phía sau hậu trường loạn lên chẳng khác nào ổ chó. Những đồ dùng như quần áo giày dép ném lung tung, làm gì có thời gian để ý đến.

Bác Duyên im lặng vài giây, cúi đầu nhìn cô: “Thế em muốn thế nào?”

Trì Lục chớp nhẹ mắt, nhẹ giọng nói: “Anh đỡ tôi qua là được.”

Bác Duyên không từ chối nữa.

Nhìn tư thế hai người mập mờ rời đi, sắc mặt Mạnh Xảo khó coi vài phần.

Cô ta kéo kéo môi, trào phúng nói: “Bác tổng, cũng như vậy ngốc bạch ngọt?”

Từ Thanh Nghiên nghe thế thì cười lạnh: “Chị Mạnh, bây giờ chúng ta xem như vẫn ở trên địa bàn người khác, nói chuyện thì nhớ chú ý một chút.”

Mạnh Xảo cắn môi dưới, liếc xéo Từ Thanh Nghiên một cái: “Trì Lục ở đâu cũng đều học được một thân bản lĩnh.”

Từ Thanh Nghiên mắt cũng không thèm nâng, đang đứng nói chuyện cùng với thợ trang điểm, thuận miệng nói: “Tôi coi như cô đang khen Trì Lục vậy.”

Manh Xảo nghẹn họng: “Cô…”

Cô vừa muốn đáp trả, Văn Hạo đi từ bên kia lại đây, hắn ta nhìn chung quanh một vòng,thấp giọng hỏi: “Trì Lục đâu?”

Nghe vậy, Mạnh Xảo hừ lạnh: “Văn tổng, Trì Lục đi cùng Bác tổng rồi, đi đâu thì chúng tôi không rõ.”

Văn Hạo:”......”

Hắn nhẹ giọng “Ân”, nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị thật tốt, sắp đến giờ biểu diễn .”

Mạnh Xảo nhìn sắc mặt anh ta bình tĩnh, tức giận sôi máu. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ hình tượng hoàn mỹ của chính mình: “Vâng, Văn tổng yên tâm.”

Văn Hạo đáp lại, rồi vội vàng rời đi.

Mạnh Xảo vừa quay đầu lại, liền gặp ngay ánh mắt của Từ Thanh Nghiên đang cười như có như không: “Chị Mạnh, cố lên nha.”



Show diễn chính thức bắt đầu.

Tiếng nhạc vừa cất lên, người đầu tiên của show diễn mặc trang phục mùa thu mới nhất từ trong bước ra.

Trì Lục là người mở màn đêm nay.

Mấy năm qua ở nước ngoài đã khiến danh tiếng của cô vang xa, là người mẫu tầm cỡ quốc tế. Mỗi một show diễn, cho dù là nhỏ hay lớn cô đều hoàn thành một cách xuất sắc nhất.

Bác Duyên chỉ mang thân phận là người cho thuê địa điểm tổ chức nên có rất nhiều vấn đề không cần anh quản cũng không cần trực tiếp giám sát, Giang Thành bên này đã có người phụ trách quản lý. Anh ở lại đây, chỉ vì một người.

Khi Trì Lục bước ra, anh đang ngồi ở vị trí đầu tiên đối diện sàn diễn, có thể dễ dàng thấy từng cử động của cô.

Mỗi một bước đi, mỗi một biểu tình trên khuôn mặt dù rất nhỏ, thậm chí chỉ là cánh tay cô đung đưa như thế nào, anh là người xem rõ ràng nhất.

Trên sàn diễn chữ T, Trì Lục không hề có một chút yếu ớt nào. Chân mang cao gót, mặc bộ trang phục mùa thu mới nhất, từng bước đi khí thế trên sàn diễn. Nhìn không hề giống một người mới vừa trẹo chân khi nãy.

Từ Minh Trạch lần đầu xem Trì Lục trình diễn ở khoảng cách gần như vậy, anh ta ngồi bên cạnh Bác Duyên, thấy cô đi về phía bên này của bọn họ, thấp giọng nói: “Năng lực của cô Trì đúng là quá chuyên nghiệp.”

Bác Diên không đáp lời, nhưng trong lòng anh hoàn toàn đồng ý. Trì Lục là như vậy, chỉ cần cô muốn làm, dù việc có lên trời cũng sẽ hoàn thành tốt nhất.

Từ Minh Trạch nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bác Duyên cũng không nhiều lời nữa.

Đến khi bóng dáng Trì Lục biến mất hoàn toàn, Bác Duyên mới thu hồi ánh mắt tập trung trên sàn diễn.

Điện thoại rung lên, là em gái của Bác Duyên, Bác Doanh gửi tin nhắn:

Bác Doanh: [ Anh?? ]

Bác Duyên: [ ? ]

Bác Doanh: [ Chị Tiểu Lục về nước?? Anh còn ở show diễn xem người ta trình diễn?? ]

Bác Duyên: [ Có vấn đề gì sao? ]

Bác Doanh: [ Anh nói xem, chị ấy trở về nước vì sao anh không nói gì cho em? Hiện tại em mua vé máy bay về còn kịp không? ]

Bác Duyên: [ Không còn kịp nữa. ]

Bác Doanh: [ Hai người quay lại rồi sao? ]

Bác Duyên: [ ? ]

Bác Doanh: [ À à em xin lỗi em nói sai rồi, em muốn hỏi, hai người hiện giờ giảng hòa rồi à? ]

Bác Duyên nhìn tin nhắn của em gái một lúc lâu, không phản ứng mà trực tiếp tắt luôn điện thoại.

Mà giờ phút này bên Bác Doanh, mờ mịt khi đối diện với show diễn đang được phát sóng trực tiếp trong nước.

Hai người này yêu đương gạt nàng, giảng hòa cũng gạt nàng! Ngày xưa nói yêu đương ít nhiều cô cũng là trợ thủ đắc lực của tình yêu hai người họ!



Tấm màn show trình diễn hạ xuống.

Khi toàn bộ người mẫu cuối cùng đi ra một lần nữa, không khí buổi biểu diễn đạt tới đỉnh điểm.

Bác Duyên đưa ánh mắt nhìn lên sân khấu, nét cười nhanh chóng vụt qua khóe mắt.

Nhưng rất nhanh, anh lại che giấu đi.



Sau khi kết thúc, tất cả người mẫu thay những bộ trang phục xinh đẹp trên sàn diễn, tẩy đi lớp trang điểm giống hệt nhau.

Trì Lục mới lăn lộn một trận xong, Viên Viên bên kia chạy tới.

“Chị Trì Lục” cô ấy đưa sữa chua cho cô: “Chị Trì Lục, uống chút đi, cẩn thận tụt huyết áp.”

Trì Lục cười, nhận lấy: “Cám ơn.”

Viên Viên cười, ghé vào tai cô nói: “Vừa rồi Văn tổng mới tìm chị.”

Trì Lục cau mày: “Tìm chị làm gì?”

“Anh ấy nói với em là muốn dẫn chị tham gia yến hội tối nay, để chị về khách sạn đổi đồ.”

Trì Lục: “…”

Cô ngơ ngác, nhìn chân mình một chút: “Anh ta còn là người sao?”

Viên Viên: “?”

Trì Lục chỉ chỉ: “Em giúp chị từ chối đi, chân chị không bị thương có thể đi với anh ta, nhưng hiện tại làm sao chị đi được.”

Viên Viên gật đầu: “Nếu không chị gọi điện cho anh ấy nói đi ạ?”

Trì Lục liếc nhìn cô một cái, mệt mỏi đáp: “Không muốn.”

Viên Viên:”......”

Quyết định không đi tham dự yến hội, Trì Lục để cho Viên Viên đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài.

Bây giờ truyền thông và khán giả đến tham dự show diễn đã rời đi không ít, không gian bên ngoài trở nên vắng lặng hơn.

Mới vào đầu hè, gió đêm khiến con người thật thoải mái.

Di động Trì Lục vang lên, là Văn Hạo gọi đến: “Em không tham dự yến hội sao?”

“Ừ.” Trì Lục ngẩng đầu ngắm nhìn đường phố ngoài kia, nhẹ giọng nói: “Văn tổng, chân tôi bị thương anh còn áp bức nhân viên như thế, có phải có chút quá đáng hay không?”

Văn Hạo trầm mặc, thấp giọng nói: “Em có thể ngồi xe lăn tới.”

“…” Trì Lục nghẹn lời, nói: “Tôi không muốn ngày mai mình lên trang đầu tiêu đề.”

Văn Hạo cười, nhắc nhở cô nói: “Bây giờ em đã lên trang nhất rồi.”

”Hả?”

“Như thế nào, không có lòng tin đốivới chính mình như vậy à?” Văn Hạo mang ý cười nói: “Người mẫu quốc tế Trì Lục về nước tham gia show diễn thời trang, kết thúc hoàn mỹ, còn không đáng để lên hot search?”

Đương nhiên, trọng tâm chủ yếu là show đầu tiên trong nước của Trì Lục từ sau khi cô trở thành người mẫu quốc tế, nên xem như là lần đầu tiên.

Trì Lục giật mình trong chốc lát, cười cười: “Trước kia phải cám ơn Văn tổng đã cho tôi cơ hội như vậy.”

Vừa nói, ánh mắt cô thấy một người đàn ông đang đi tới cách đây không xa, nhanh chóng kết thúc cuộc nói gọi: “Văn tổng, tham dự yến hội vui vẻ, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước.”

Văn Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng Trì Lục đã lưu loát trực tiếp cắt đứt điện thoại.

“…”

Cô cất điện thoại, nhìn người vừa đến.

“Bác lão sư.”

Bác Duyên ngẫn ra, không biết cô thay đổi cách xưng hô là có ý gì. Trì Lục gọi anh là “Bác Tổng” là lúc cô tức giận, luôn mang theo ý vị lạnh lùng xa cách, nhưng “ Bác lão sư” thì mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hai từ này đối với hai người mà nói, cóquá nhiều hồi ức của sự mập mờ và cấm kỵ.

Ban đầu Trì Lục gọi anh là thầy Bác, không phải bởi vì anh làm biên kịch, cũng không phải vìnguyên nhân nào khác. Mà vì có một khoảng thời gian Bác Diên thật sự làm thầy dạycho cô tại nhà.

Hai người gặp mặt lần đầu, Trì Lục mặc váy, cột cao tóc đuôi ngựa từ ghế sô pha đứng lên, ngoan ngoãn mà ngây thơ gọi anh: “Bác lão sư”

Sau này anh không còn dạy cô nữa, Trì Lục xưng hô vẫn như cũ không thay đổi.

Đến khi hai người họ yêu đương, cô thường xuyên dùng từ “thầy” để trêu chọc anh, muốn anh nghiêm túc đừng vượt qua ranh giới. Thầy thì cho ra thầy, làm sao có thể đối với học sinh của mình có ý tưởng như vậy chứ!



Nghĩ đến đây, ánh mắt Bác Duyên nhìn cô trở nên nóng rực.

Hai người đối diện trong chốc lát, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi không có nơi nào để đi, anh thu nhận tôi được không?”

Bác Duyên ngừng lại: “Không phải em phải về khách sạn sao?”

Trì Lục nhướng mày, cái người này, hẳn là nghe được cô vừa mới nói chuyện điện thoại.

“Đúng vậy.” Nàng nói: “Trở về khách sạn thu dọn hành lý, trước đó đã đặt vé máy bay đêm nay rời đi nên chỉ ở khách sạn đến 12 giờ.”

Cô còn tạm dừng, cố ý nói thêm: “Nhưng mà chân tôi bị thương nên hủy vé rồi, trợ lý của tôi vì được nghỉ phép rất cao hứng nên quên không đặt phòng ở khách sạn cho tôi.”

Sau khi nàng nói xong, Bác Duyên không lên tiếng.

Trì Lục nhìn anh, ánh mắt rưng rưng, rầu rĩ nói: “Bất quá không sao, thầy Bác không muốn giúp đỡ, tôi có thể tự… “

”Vé máy bay gì?”

Lời cô đang nói đột nhiên bị đánh gãy.

Trì Lục sửng sốt, nhìn ra ánh mắt cực kỳ u ám của anh, phản ứng hơi chậm chạp: “Không có gì.”

Nghe vậy Bác Duyên cố gắng bình tĩnh nhìn nàng.

Vài giây sau, anh cười lạnh nói: “Đêm nay tôi trở về Bắc Thành.”

Trì Lục mím môi, nhỏ giọng nói: “À, vậy thì…”

Bác Duyên mặt vô cảm, lạnh như băng, đánh gãy lời cô nói: “Nếu em không ngại, có thể đi cùng”