Chương 5: Tái Kiến Nạp Lan Yên Nhiên!

Sáng sớm hôm sau, Dược Nham ngồi bên cạnh Vân Chi tâm sự về kế hoạch của hắn:

“Thời gian qua bên cạnh nàng, ta thực sự cảm thấy rất vui và hạnh phúc, nhưng bây giờ cũng đã đến lúc ta phải tạm rời đi” Dược Nham nhìn Vân Chi nhẹ nhàng nói.

Gương mặt xinh đẹp động lòng người của Vân Chi ngước nhìn Dược Nham, biểu hiện thoáng có chút chần chừ một lát, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn Dược Nham.

Nàng tất nhiên biết ngày này sớm muộn rồi cũng sẽ tới, bản thân nàng đã chuẩn bị tâm lý trước đó nên khi vừa nghe Dược Nham nói xong, nàng cũng không do dự nhiều, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Với thân phận hiện giờ của hắn, chắc chắn phải rời xa nàng, nói gì đi nữa thì hắn cũng đã tận lực làm cho nàng cảm thấy thanh thản và dễ chịu hơn rất nhiều rồi, mà với bản tính của nàng tuyệt sẽ không níu giữ hắn ở lại, vì hơn ai hết, nàng biết được hắn còn có một gia đình chân chính để quan tâm và trở về!

Dù gì thì những ngày qua đối với Vân Chi mà nói, đó cũng là quãng thời gian nàng được sống thật với con người nàng, chỉ như vậy thôi đã là quá đủ.

Bây giờ, nàng liền có thể thực hiện lời hứa với Nạp Lan Yên Nhiên, đó là tới Nạp Lan gia tộc để trợ giúp phát triển thực lực gia tộc!

Thấy Vân Chi dứt khoát đáp ứng như vậy, Dược Nham có hơi bất ngờ, nhưng rồi nghĩ lại thì việc Vân Chi nhanh gọn đồng ý đã giúp cho hắn vơi bớt đi cảm giác áy náy.

Trầm tư một lúc, ngắm nhìn hình dáng quyến rũ khiến người khác không nỡ rời xa của Vân Chi, Dược Nham có chút tiếc nuối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, hắn khẽ chạm nạp giới lấy ra một miếng bạch ngọc, đưa cho Vân Chi và dặn “Sau này nếu có gặp nguy hiểm hoặc nhớ đến ta, nàng hãy bóp nát miếng ngọc này, ta dù ở đâu cũng sẽ ngay lập tức đến bên nàng” nắm lấy bàn tay mịn màng mềm mại như ngọc của Vân Chi, Dược Nham đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay nàng, đôi mắt đầy cảm tình nhìn nàng trìu mến.

“Ta cũng có miếng ngọc này, chàng hãy giữ lấy. Nếu sau này gặp khó khăn hoặc nguy hiểm hãy dùng nó, ta cũng sẽ đến bên chàng” cảm nhận hơi ấm từ đôi tay Dược Nham, Vân Chi khẽ xúc động, lấy ra một miếng ngọc từ trong nạp giới đưa cho Dược Nham.

Trong lòng thoáng dâng lên một cảm xúc buồn da diết, đôi mi hơi cong xuống làm đôi mắt đẹp lộ nét u buồn. Vân Chi sớm đã biết hắn sẽ phải rời xa nàng, nhưng không biết tại sao nàng vẫn cảm thấy khó chịu khi phải rời xa người nam nhân này, người đã cho nàng một cảm giác ấm áp, an toàn và yên bình.

“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nàng cũng vậy nhé. Sau khi xong việc ta sẽ tới Nạp Lan Gia tìm nàng. Trên đường đi nhớ cẩn thận. Ta đi đây” nhìn bộ dạng Vân Chi buồn như vậy, Dược Nham không nỡ rời đi, nhưng đành cắn răng dứt khoát lên tiếng để xóa tan bầu không khí ảm đạm này.

“À, thỉnh thoảng nàng cũng nên ghé qua thăm hỏi lão nhân gia nhé, người cũng có tuổi, công việc tái thiết là Dược Tộc cũng rất nhiều và khó khăn. Nếu được, nàng hãy thay ta giúp đỡ người” Dược Nham trầm giọng nói

“Nhất định, chàng cũng lên đường bảo trọng” đôi mắt xinh đẹp nhìn lên bóng dáng mạnh mẽ, đầy nghị lực trước mặt, Vân Chi cũng kiên quyết nói.

Nói xong hai bóng người trong chớp mắt đã biến thành hai đạo quang ảnh, theo hai hướng nhanh chóng biến mất.



Sau khi chia tay, Tiêu Viêm liền phóng nhanh về phía Ô Thản thành với tốc độ nhanh như chớp, thoáng cái đã thấy một cái cổng thành to lớn có treo một cái bảng, bên trên có ghi dòng chữ “Ô Thản thành”.

Nhấn nhẹ bàn chân, thân ảnh Tiêu Viêm lướt nhanh qua khu vực thành thị náo nhiệt, hướng về một tòa nhà to lớn, được canh phòng hết sức cẩn thận, tỏa ra khí thế uy nghiêm, bá đạo. Đây chính là Tiêu phủ của Tiêu Tộc!

Lướt nhanh vào bên trong nội phủ, nhìn thấy vài bóng hình quen thuộc đang vui vẻ ở trong sân. Trên sân gạch, một nữ nhi xinh xắn đang chơi đuổi bắt với một lão gia tóc hoa râm, chính là Tiêu Tiêu và Tiêu Chiến, giờ đây hai ông cháu đã trở nên cực kì thân thiết. Tiếng cười khúc khích của hai ông cháu làm không gian xung quanh trở nên sinh động và tươi vui hơn rất nhiều.

Xa xa phía bên trong một mái đình nhỏ, hai thân ảnh tuyệt sắc giai nhân đang ngồi nhìn về phía hai ông cháu đang vui vẻ nô đùa, khuôn mặt họ đều thoáng một nét tươi cười, vui vẻ. Hai mỹ nhân này không ai khác là Huân Nhi và Thải Lân!

Ngắm nhìn hai dung mạo tuyệt trần này, không ai có thể rời mắt đi dù chỉ một khắc, sắc đẹp này thật sự khiến cho hoa hờn, nguyệt rũ vì xấu hổ!

Ở trong hành lang của nội phủ, hình bóng hai nam tử mang trong mình khí phái lẫm liệt uy phong, chính là hai sư huynh của hắn, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ!

Chợt có hai đôi mắt sắc nhọn nhìn về phía mình, Tiêu Viêm thầm nhủ “Vậy mà cũng để hai nương tử kia phát hiện, thật có chút mất mặt a!”

“Nếu chàng đã về sao không xuống đây?” âm thanh nhẹ nhàng, ngọt ngào vang lên từ phía trong mái đình, lắc đầu cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm liền đáp xuống trong sân.

“Thật đúng là không thể qua mắt được hai nàng, thực lực hai nàng có lẽ đã tiến ộ không ít” mỉm cười, đưa tay gãi đầu, Tiêu Viêm xấu hổ nói.

“Ta cũng không có tiến triển nhiều, có Huân Nhi muội muội đã có bước đột phá lớn, mà ta tin sau khi ngươi phát hiện cũng sẽ là kinh ngạc không thôi” giọng nói có chút thờ ơ, lãnh đạm nhìn Tiêu Viêm, Thải Lân nói.

“Vậy sao, chúc mừng muội Huân Nhi, nàng hiện giờ đã đạt tới cấp bậc nào rồi?” tuy Thải Lân nói Huân Nhi có bước đột phá lớn nhưng với khả năng của hắn vẫn chưa phát hiện ra bất cứ thay đổi nào.

Bỗng nhiên thấy Huân Nhi nhìn Thải Lân rồi khẽ cười khúc khích, Tiêu Viêm cũng là không hiểu, nhịn không được bèn hỏi “Đến tận cùng là chuyện gì vậy?”

Thấy Tiêu Viêm khẩn trương như vậy, hai nàng lại được dịp cười nhiều hơn, sau cùng thấy khuôn mặt đáng thương của Tiêu Viêm, Huân Chi liền nhẹ nhàng nói:

“Thϊếp đã có thai được hơn 3 tháng rồi”

Nghe đến đây, Tiêu Viêm cũng cầm lòng không được mà sung sướиɠ hét lên một tiếng, sau đó hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của Huân Nhi, kéo mạnh vào lòng hắn, sau đó mạnh mẽ nhấc nàng lên cười vui sướиɠ.

“Nhẹ tay một chút, chàng muốn làm con hoảng sợ hay sao?” thấy phản ứng quá khích của Tiêu Viêm, Huân Nhi nhẹ nhàng nhắc.

“Ha ha, lỗi của ta, xin lỗi con yêu nhé!” từ từ hạ cơ thể Huân Nhi xuống, Tiêu Viêm nhẹ nhàng chạm tay lên bụng nàng, âu yếm nói.

“Tốt lắm, tiểu Viêm tử về rồi, Huân Nhi cũng có tin vui, lần này Tiêu Tộc ta đúng là sắp phát dương quang đại rồi!” lúc này Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ cũng bước tới, Tiêu Lệ cao hứng nói lớn.

“Lần này Tiêu gia ta đại nạn không chết, quả thật có thể chấn hưng gia tộc rồi. Tất cả là nhờ có con đó Viêm nhi” lúc này hai ông cháu cũng đã ngưng chơi đùa, đi về phía Tiêu Viêm, Tiêu Chiến vui vẻ nói.

“Phụ thân, người không cần nói vậy, là chuyện con phải làm.” Nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.

Cúi xuống nhìn Tiêu Tiêu, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi này, đối với cô bé, hắn luôn có cảm giác yêu thương vô hạn. Mỉm cười ôn nhu nhìn vào đôi mắt to tròn, lung linh đáng yêu của nữ nhi này.

Rồi hắn quay sang nhìn Thải Lân, vóc dáng đầy đặn nhấp nhô của nàng luôn khiến mọi nam nhân phải phát cuồng, đôi mắt lãnh lẽo như lại chứa đựng sức hấp dẫn đầy mê hoặc, sắc đẹp này của nàng không hề thay đổi theo thời gian.

Thấy đôi mắt gắt gao nhìn về phía mình, Thải Lân có chút khó chịu, gằn giọng nói:

“Nhìn cái gì, không phải ngươi suốt ngày đi ra bên ngoài, gặp biết bao nhiêu nữ nhân khác, có còn đoái hoài gì tới ta và Huân Nhi muội muội nữa đâu! Đúng là một tên lang quân háo sắc!”

Nghe đến đây, Tiêu Viêm bỗng có chút áy náy trong lòng, đúng là hắn ở bên ngoài nhiều hơn ở nhà, vậy nên mỹ nhân này mới trách mắng hắn như vậy, âu cũng là không sai. Lần này trở về, hắn tự nhủ phải ở lại tận tình bù đắp cho hai nàng và hài nhi của mình.

“Lần này sẽ không đi đâu nữa, sẽ hết lòng báo đáp ân tình của hai nàng, vậy có được không?” đôi mắt có chút hối lỗi, giọng nói trầm xuống, kiên quyết nói.

Nghe vậy, Thải Lân hừ một tiếng, nàng quá rõ công phu miệng lưỡi của hắn, tuy nhiên trong lòng nàng cũng có chút mong chờ, đã lâu không nhìn thấy hình bóng này của hắn, cũng có một chút mong nhớ. Bỗng hai má và đôi tai nàng bỗng ửng đỏ lên trông cực kỳ mê người.

“Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu còn không giữ lời, ta sẽ thay mặt Huân Nhi muội muội trừng trị ngươi!” Thải Lân lạnh lùng lườm Tiêu Viêm rồi nói.

“Điều này là đương nhiên!” thấy thái độ của Thải Lân có chút dịu xuống, Tiêu Viêm cũng nhẹ nhõm trả lời.

Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Tiêu Viêm, Huân Nhi cũng che miệng cười đắc chí. Chỉ có trước mặt nàng và Thải Lân thì vị Viêm Đế này mới phải lộ ra vẻ chật vật như vậy.

Sau đó mọi người vui vẻ nói chuyện một lúc rồi cùng và trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Không khí đầm ấm, hạnh phúc bao trùm cà gian phòng.



Về phần Vân Chi, sau khi chia tay Dược Nham, Vân Chi theo hướng Nạp Lan gia tộc phi thân tới, với năng lực của nàng bây giờ, chỉ mất hơn 1 ngày là đã tới được Gia Mã thành.

Hỏi thăm tin tức trong thành, Vân Chi biết được Nạp Lan gia tộc hiện giờ đã cường đại hơn trước rất nhiều, số lượng thành viên trong tộc cũng có cải thiện về chất lượng. Đặc biệt hai tháng trước, với sự trở lại của Nạp Lan Yên Nhiên thực lực nhất tinh Đấu Tông không nghi ngờ gì đã giúp danh tiếng của Nạp Lan gia tộc càng thêm uy chấn, có thể nói trong tam đại gia tộc lúc trước, ngoài ba lão Băng Hoàng Hải Ba Đông, Gia Hình Thiên cùng Pháp Mã cùng có thực lực Nhị Tinh Đấu Tông ra, phóng mắt khắp đế quốc Gia Mã này không tìm được ai cùng lứa với Nạp Lan Yên Nhiên có thể chính diện đối đầu với nàng. Thực lực mạnh mẽ này đích thực đã vực dậy một Nạp Lan gia tộc suy yếu trước kia dưới thời Nạp Lan Kiệt.

Vui mừng khi nghe tin gia tộc của Yên Nhiên đã phát triển đến mức như vậy, phận làm sư phụ như Vân Chi cũng là mừng thầm cho nữ đồ nhi của nàng.

Đi qua vài con phố theo hướng dẫn của một người trong thành, Vân Chi nhìn thấy một điện phủ cao vυ"t, khuôn viên rộng trải dài gần hết đến cuối đường, phía trong người người qua lại tấp nập, không khí náo nhiệt tràn đầy sức sống. Bỗng nàng để ý thấy một bóng hình mảnh mai yêu kiều, làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh, tóc búi cao, dung mạo thanh thoát đầy quyến rũ hết đỗi quen thuộc, chính là đồ đệ nàng, Nạp Lan Yên Nhiên!

Cảm giác như có ai đó đang nhìn về phía mình, Nạp Lan Yên Nhiên lập tức quay đầu hướng mắt về phía trước thăm dò. Khuôn mặt nàng đột ngột sáng lên mừng rỡ khi nhìn thấy một nữ nhân trong bộ áo trắng toát ra khí thế quý phái, khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt đen nhánh thêm phần rạng rỡ. Nữ nhân áo trắng xinh đẹp đó đích xác là sư phụ nàng – Vân Vận.

Nhanh như chớp, nàng phóng về phía thân ảnh mềm mại, hiền hòa đó hai cánh tay vội ôm chầm lấy thân hình tuyệt mỹ đó, vùi đầu vào trong lòng Vân Chi cười mừng rỡ.

“Sư phụ, người thật sự đã đến, con lúc nào cũng mong chờ được gặp lại người, con nhớ sư phụ lắm!” thanh âm vui mừng xen lẫn chút xúc động vang lên làm cho Vân Chi thật sự cảm động, công sức bồi dưỡng nàng năm xưa thật không uổng.

Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run lên vì xúc động của Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Chi chậm rãi vuốt mái tóc đen óng của Yên Nhiên, dịu dàng nói “Ta có nghe qua chút tin tức khi vào thành, con làm tốt lắm, không phụ công lao bồi dưỡng của ta, ta rất tự hào về con”

Nghe Vân Chi khen mình như vậy, khuôn mặt Yên Nhiên có chút tự hào, nhẹ giọng nói “Cũng nhờ sư phụ giúp đỡ, con mới đột phá lên được Đấu Tông, nhờ đó mới có thể củng cố địa vị của gia tộc. Giờ có thêm người đến đây, chắc chắn việc này sẽ dễ hơn nhiều” tươi cười nhìn Vân Chi, Nạp Lan Yên Nhiên vui vẻ nói.

“Ta trước mắt cũng định sẽ ở lại giúp con ổn định công việc trong gia tộc, sau đó mới rời đi làm một chút chuyện” ánh mắt âu yếm nhìn Yên Nhiên khẽ nói.

“Vậy là tốt rồi, có sư phụ giúp sức thì việc trong gia tộc sẽ sớm được giải quyết ổn thỏa, mặc khác sau khi thu xếp mọi việc trong gia tộc, con sẽ cùng người đi ra ngoài khám phá. Mấy tháng nay chỉ quanh quẩn trong gia tộc thực sự khiến con phát chán” khuôn mặt Yên Nhiên tỏ vẻ khó chịu và tinh nghịch, liếc nhìn Vân Chi than thở.

“Con nên ở lại gia tộc và quan trọng nhất con là người kế thừa của gia tộc, vì vậy con nên sớm tính đến chuyện kết hôn và duy trì huyết mạch của gia tộc. Còn ta sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ lại về kiếm con” khẽ mĩm cười, Vân Chi đáp.

“Sư phụ, người đừng nhắc đến mấy chuyện nhàm chán đó nữa, con từ lâu đã không còn hứng thú với chuyện nam nữ thường tình, thứ con đam mê bây giờ chính là ngao du khắp đại lục, trải nghiệm cuộc sống bên ngoài gia tộc, nếu có thể con luôn muốn cùng người đi du ngoạn. Sư phụ, người có muốn đi cùng con không?” chậm rãi lắc đầu, Nạp Lan Yên Nhiên kiên quyết nói.

Từ sau trận chiến tại Vân Lam Sơn, trong lòng nàng ta cũng chỉ có một bóng hình nam nhân có thể khiến nàng rung động. Nhưng trớ trêu thay nam nhân đáng lẽ ra sẽ là phu quân của nàng lại bị nàng quyết liệt chối bỏ. Cho đến khi nhận ra được vấn đề thì mọi chuyện đã vô phương cứu vãn, mặc dù bây giờ hắn đối với nàng không còn địch ý như xưa nhưng chung quy cũng vẫn là không thể quay trở lại như trước đây. Vì thế đối với Nạp Lan Yên Nhiên những nam nhân khác đều không tạo được bất cứ ấn tượng nào đối với nàng, chính vì thành tựu quá mức kinh khủng của thanh niên kia đã vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí nàng.

Dù rằng bây giờ người thanh niên đó cùng với sư phụ nàng đã đến với nhau, nhưng ấn tượng của hắn để lại trong lòng nàng quá lớn, thật khó trong phút chốc mà xóa đi được, mà mỗi lẫn Nạp Lan Yên Nhiên muốn cố gắng quên đi hình bóng đó thì nó lại vô tình làm nàng nhớ đến nó nhiều hơn. Điều này đã dày vò nàng suốt quãng thời gian qua.

Mặc khác, với tính cách quật cường và cao ngạo của nàng, chỉ những ai cường đại hơn nàng, gây được ấn tượng sâu sắc với nàng, làm cho nàng thật sự ngưỡng mộ ví như cái tên Nham Kiêu trước đây đã từng ra tay giúp Nạp Lan Kiệt và rồi đoạt luôn chức quán quân trong cuộc thi luyện đan của Công Hội Luyện Dược Sư, rồi sau đó hiện thân là Tiêu Viêm, người mà nàng luôn khinh thường xem như phế vật khi xưa, lại làm cho nàng nếm trải thất bại đầy cay đắng. Mà cho đến giờ thì vẫn chưa có ai có khả năng làm được điều tương tự như vậy!

Nói như vậy để thấy rằng cú sốc tâm lý năm đó đối với người bản chất cao ngạo như nàng thật như một dấu ấn sâu đậm luôn ám ảnh bên nàng, trừ khi xuất hiện một nam tử có khả năng phá tan nỗi ám ảnh đó của nàng. Đó cũng là lúc nàng sẽ chấp nhận người nam nhân của đời mình.

Thấy tính nết không thay đổi của cô bé này, Vân Chi cũng đành lắc đầu ngao ngán, có lẽ cô bé này ngoài việc nhận truyền thừa võ công của nàng cũng nhận không ít ảnh hưởng từ tính cách cố chấp của nàng.

“Vậy cũng được, khi nào xong việc, sư phụ sẽ dẫn ngươi đi, nhưng trước đó phải nói rõ với các vị trưởng lão trong tộc, nếu không họ lại nghĩ ta cướp mất bảo bối của họ thì không hay đâu” cười khổ nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Chi khẽ thở dài nói.

“Việc này người yên tâm, con sẽ sắp xếp chu đáo, bảo đảm không ảnh hưởng đến sư phụ” ánh mắt thích thú pha chút đắc ý nhìn về phía Vân Chi cười nói

Sau khi nói chuyện xong, Nạp Lan Yên Nhiên dẫn Vân Chi vào bên trong tòa nhà. Đi qua vài hành lang tới một gian phòng rộng lớn, hai bên bố trí hai dãy ghế bằng gỗ được chạm khắc tinh tế, trông rất sang trọng. Ở phía cuối gian phòng đối diện cửa ra vào là một bộ tủ thờ trông rất uy nghiêm, ngay phía dưới có hai cái ghế dành cho hai người có địa vị cao nhất trong gia tộc mà giờ phút này cũng là có hai lão già mặc bộ áo bào màu xám tro, khuôn mặt có chút nhăn nheo nhưng khí thế toát ra vẫn rất áp bức. Thực lực hai người này chênh lệch cũng không nhiều, một người ngồi bên phải ước chừng tam tinh Đấu Hoàng, người bên trái đạt Nhất Tinh Đấu Hoàng.

Nhìn thấy Yên Nhiên xuất hiện cùng vị nữ nhân khí mạo thoát tục, dung nhan tuyệt mỹ, khí thế lại thâm sâu khó lường như vậy, lão nhân bên phải nheo mắt nhìn thật kỹ rồi mới chợt kinh ngạc nhận ra thân ảnh có chút quen thuộc này, chính là vị sư phụ của Nạp Lan Yên Nhiên ở Vân Lam Tông khi xưa – Vân Vận.

“Gia gia, phụ thân, đây là Vân Vận sư phụ, người hôm nay đến đây để giúp đỡ Nạp Lan gia tộc chúng ta phát triển thanh thế” hướng mắt về phía hai lão nhân gia đang ngồi phía trước, Nạp Lan Yên Nhiên cung kính nói.

“Bái kiến Nạp Lan Kiệt tộc trưởng, Nạp Lan Túc phó tộc trưởng” hướng về phía hai lão nhân, hai bàn tay Vân Chi chắp lại giơ lên, đầu hơi khom xuống thi lễ.

“Ha ha, Vân Vận tông chủ không cần khách khí, ái nữ nhà ta nhờ có người bồi dưỡng mới có được thành tựu như ngày hôm nay, thật vất vả cho người rồi” khuôn mặt vui vẻ nhìn về phía Vân Chi, cúi đầu chào đáp lại của Nạp Lan Túc.

“Vân Vận tông chủ khách sáo rồi, nữ nhi này của gia tộc ta, nếu không nhờ ngươi dạy dỗ sớm đã không có thành tựu như vậy, Nạp Lan gia ta thật đã thiếu ngươi một cái ân tình” hơi nâng mí mắt lên, giọng khàn khàn yếu ớt, Nạp Lan Kiệt trầm giọng nói.

“Hai vị trưởng lão quá coi trọng ta rồi, Nhiên nhi có thiên phú tốt, tất sẽ tạo dựng được thanh danh như hôm nay, thân làm sư phụ ta lại không thể giúp đỡ nàng nhiều, thật cảm thấy hổ thẹn” Vân Chi cũng khách sáo đáp lời.

“Vậy chúng ta không bàn về việc đó nữa. Lúc trước Nhiên nhi có nói với ta về việc ngươi sẽ giúp đỡ gia tộc ta phát triển, ta thật sự cảm kích, sau này nếu có yêu cầu gì cứ nói, Nạp Lan gia chúng ta quyết không cự tuyệt” âm thanh trầm đυ.c yếu ớt từ phía Nạp Lan Kiệt

“Tộc trưởng yên tâm, ta chỉ là tiện tay giúp đỡ đệ tử mà thôi, không hề có ý muốn tạo thanh thế hay đòi hỏi gì từ phía Nạp Lan gia tộc cả, xin hai vị yên tâm” giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, Vân Chi hướng tới Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Túc nói.

“Vậy được, lão đây thay mặt gia tộc cảm tạ ý tốt của Vân Vận tông chủ. Trước hết mời người đi theo ái nữ đến khu vực được sắp xếp sẵn cho người nghỉ ngơi, sau đó sẽ tính tiếp” Nạp Lan Kiệt hướng mắt về phía Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nói như ra hiệu.

“Cảm tạ tộc trưởng đã chu đáo sắp xếp. Có điều sau này xin các vị đừng gọi ta là tông chủ nữa, danh xưng đó có chút không đúng với ta, cứ gọi ta là Vân Vận được rồi” cúi người cám ơn, khi chuẩn bị quay người đi, Vân Chi khẽ quay đầu lại nói với Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc.

“Được, ta hiểu, sẽ theo ý ngươi” khẽ gật đầu, Nạp Lan Kiệt chậm rãi nói.

Sau đó Nạp Lan Yên Nhiên dẫn Vân Chi đến một gian phòng rộng rãi, có một bộ bàn ghế ngay trước sân cùng một bộ ấm trà, xung quanh có vài cây xanh cao lớn, mỗi lần gió vυ"t qua tạo ra âm thanh rì rào êm tai.

Nhìn thấy gian phòng rộng rãi, thoáng mát, bài trí xung quanh cũng là giản dị, rất hợp với tính cách của nàng, Vân Chi khẽ gật đầu. Sau đó Nạp Lan Yên Nhiên dẫn Vân Chi đi một vòng quanh khu vực của gia tộc, giới thiệu những thành viên chủ chốt và những khu vực đặc biệt. Cuối cùng dẫn Vân Chi về lại khuê phòng để nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Vân Chi đi tới khu vực huấn luyện lực lượng bảo vệ của Nạp Lan gia, nàng đứng quan sát một vòng nhận thấy tổ chức ở đây khá bài bản, thành viên chấp hành nghiêm theo hướng dẫn và mện lệnh của người dạy, bỗng nàng chợt cảm giác khung cảnh này có chút quen thuộc.

“Sư phụ có thấy giống Vân Lam Tông lúc xưa không?” đang trầm tư suy nghĩ, Vân Chi bỗng giật mình nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát từ phía sau vọng đến. Quay đầu lại thì nhận ra đó chính là Nạp Lan Yên Nhiên lúc này đang mỉm cười vui vẻ với nàng.

“Quả thật rất giống, có khác thì chỉ khác đồng phục thôi” như nhớ ra điều gì, Vân Chi nhẹ nhàng cười nói

“Cũng là hết cách, khi xưa Vân Lam Tông bị xóa xổ, mọi thứ liên quan đến nó đều bị nghiêm cấm nhắc đến, việc này được Viêm minh và Hoàng Thất quản lý rất kỹ, vậy nên điều con có thể làm chỉ là đem truyền thống dạy và tu luyện của Vân Lam Tông khôi phục trong nội bộ gia tộc thôi” khẽ thở một hơi dài, Nạp Lan Yên Nhiên buồn rầu nói.

“Con làm như vậy là đã có thành ý lắm rồi, các vị tổ sư chắc sẽ rất hài lòng với cách làm của con, ta đây cũng cảm thấy thanh thản đi phần nào. Thân làm tông chủ nhưng lại không làm được gì cho tông môn” nhắc lại chuyện cũ, cảm giác ăn năn day dứt lại ùa về khiên đôi mắt xinh đẹp của Vân Chi bỗng chùng xuống, khuôn mặt thoáng nét u buồn.

Liếc nhìn vẻ mặt dằn vặt, buồn khổ của Vân Chi, chợt cảm giác như mình đã nói gì đó không đúng, Nạp Lan Yên Nhiên vội đổi chủ đề “Sư phụ, để con dẫn người vào xem bên trong khu vực tu luyện nhé” Yên Nhiên cười khổ nhìn Vân Chi rồi nhanh chóng kéo cánh tay ngọc của nàng đi về phía trong khu vực tu luyện.

Nơi đây không khí yên tĩnh, cảm giác được năng lượng tự nhiên rất tinh thuần, người tu luyện ở đây chắc chắn sẽ đạt được kết quả rất tốt.

Bên trong tòa nhà, rất nhiều thành viên đang ngồi theo hàng, nhắm mắt ngưng thần, tập trung đột phá cảnh giới. Không khí hết sức trang nghiêm và yên tĩnh. Thấy vậy Vân Chi cũng thầm tán thưởng trong lòng. Ít nhất truyền thống của Vân Lam Tông vẫn còn được lưu giữ lại, điều này thật sự có ý nghĩa rất lớn đối với nàng.

Đi sâu vào bên trong một chút nữa, Vân Chi càng kinh ngạc hơn khi nhận ra khu vực nơi đây bài trí hệt như khu điện thờ các vị tông chủ đời trước của Vân Lam Tông trước kia, cảm xúc ngày xưa khi lần đầu tiên nàng được Vân Sơn dẫn vào khu vực đó và chính thức trao cho nàng chức vị tông chủ Vân Lam Tông!

Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là dĩ vãng, nhưng giờ lại hiện ra trước mắt nàng, khiến cho nàng không khỏi xúc động dữ dội, đôi bàn tay nắm chặt lại, hàm răng cắn mạnh vào đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đen nhánh hơi nhòe đi, vài giọt nước mắt khẽ rơi…

Nhìn thấy bộ dạng này của Vân Chi, Nạp Lan Yên Nhiên cũng cảm thấy xót xa. Nàng từ bé đã được đưa đến Vân Lam Tông và đi theo sự phụ nàng là Vân Vận tu luyện, thời gian nàng gắn bó với nơi đó cũng đủ dài để khiến cho nàng không cầm được nước mắt khi nghĩ đến cảnh sụp đổ của Vân Lam Tông năm xưa.

Có lẽ đối với một số người, nhà của họ chính là nơi họ đã dành nhiều thời gian ở đó nhất, vì thế đối với hai nữ nhân này, Vân Lam Tông đích thực là nhà, là nơi họ muốn sống đến cuối đời, đó cũng là tâm nguyện cuối cùng của Vân Chi.

Sau một hồi lâu bộc phát cảm xúc trong lòng, hai thầy trò quay lại nhìn nhau, không nói một câu liền ôm lấy nhau và động viên lẫn nhau. Thôi thì như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.



Trong khoảng thời gian một tháng ở lại đây, Vân Chi ra sức chỉ điểm cho các thành viên trong gia tộc, hỗ trợ một ít đấu kỹ và công pháp cấp Huyền và một ít Địa giai đấu kỹ cấp thấp. Nhờ có sự hỗ trợ của Vân Chi mà thực lực của các thành viên ở đây tiến bộ nhanh chóng.

Nhờ vào sự giúp đỡ tận tình của Vân Chi, số người gia nhập gia tộc không ngừng tăng lên, khí thế mỗi lúc một lớn, đường đường chính chính trở thành một trong số ít thế lực hàng đầu trong khu vực, lấy lại được hình dáng oai hùng khi xưa.

Nhận thấy được sự thay đổi đáng mừng này, Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc cũng không giấu được nét vui mừng trên hai khuôn mặt già nua. Thật sự đã chấn hưng được Nạp Lan gia tộc rồi.



Một hôm khi Vân Chi đang quan sát các thành viên tu luyện, bỗng có một gia nhân chạy đến giao cho nàng một bức thư. Nàng chậm rãi mở ra, đôi mắt bỗng trợn tròn vì kinh ngạc, cả thân người mềm mại của nàng cũng trở nên run rẩy, cảm giác như không thể tin vào những điều mình vừa nhìn thấy.