Nằm trong đống đổ nát Bùi Nguyễn Văn Phương không ngừng nghĩ về cách đánh bại quái vật ếch xanh.
“Vũ khí mạnh nhất của nó là cái lưỡi dài, có lợi tầm xa, muốn khống chế vũ khí này chỉ có cách tóm chặt như lúc nãy nhưng cái lưỡi không chỉ di chuyển quá nhanh mà lực quật cũng rất mạnh mình không theo kịp hay bắt được nó nữa.
Cận chiến thì khó chịu nhất là da nó trơn trượt, cú đấm của mình toàn bị trượt, hoàn toàn không thương tổn được nó hơn nữa vuốt nó cũng rất sắc.
Vả lại chiêu phun quả cầu xanh lục còn mạnh hơn cả cái lưỡi của nó, nếu mình trúng thêm một quả nữa thì không chết cũng ngắc ngoải.
Xa cũng không được gần cũng không được mình phải làm sao để hạ gục nó đây?
Bên phải bên trái bên trên bên dưới... Khoan đã!..”
***
Bùi Nguyễn Văn Phương khẳng định kẻ thắng sẽ là hắn, không lẽ hắn đã nghĩ ra cách gì?
Quái vật ếch xanh thấy con mồi vẫn còn sống sau tuyệt chiêu của nó cực kỳ tức giận, nó rống lên như tiếng trẻ em khóc lúc 3 giờ sáng, cái lưỡi lại phóng ra.
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười, quả nhiên đúng như hắn suy đoán. Chiêu “Bóng Lục” (Green Ball, tên chiêu này do Bùi Nguyễn Văn Phương tự đặt) mạnh như vậy sao quái vật ếch không sử dụng ngay từ đầu? Hơn nữa nếu chưa gϊếŧ được con mồi thì nên tiếp tục dùng “Bóng Lục” chứ sao lại dùng lưỡi? Đáp án là chiêu này không thể dùng liên tục được.
Hắn phải hạ gục quái vật ếch xanh trước khi nó hồi sức để sử dụng đòn “Bóng Lục” lần nữa, hắn vừa cố gắng tránh né cái lưỡi vừa xông tới, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách cả hai.
Bốp!!!
Khoảng cách chỉ còn hai mét nhưng hắn sơ ý liền trúng ngay một quật văng ra sau mấy mét, không từ bỏ hắn lộn một vòng trên không rồi đạp lên một tảng đá lấy đà phóng tới, ngay lập tức cái lưỡi đã ở ngay trước mặt hắn.
Không ngạc nhiên hay lo lắng hắn rút hai thanh sắt ở sau lưng ra, hắn dùng sức từ trên cao đâm xuống, hai thanh sắt gãy hai đầu đều nhọn nên đâm xuyên lưỡi quái vật ếch rồi ghim chặt cái lưỡi xuống mặt đường bằng bê tông.
Mục tiêu thứ nhất của hắn là phải “cố định” được cái lưỡi của quái vật ếch xanh, tuy nhiên với tốc độ của cái lưỡi thì hắn phải nhắm chuẩn thời cơ và đâm thật chính xác.
Mục tiêu thứ hai của hắn là tiếp cận quái vật ếch xanh, hắn cũng biết chỉ với hai thanh sắt nhỏ nhoi thì không thể giữ được cái lưỡi quá lâu nên sau khi cố định được cái lưỡi hắn phải hành động thật nhanh. Vừa ghim cái lưỡi xuống đường hắn liền phóng về phía quái vật ếch xanh.
Lưỡi là vũ khí chính của quái vật ếch xanh hơn nữa lại liên quan trực tiếp đến não bộ nên một khi bị tổn thương sẽ vô cùng đau đớn, nó gào rú như heo bị thọc tiết rồi dùng hết sức rút lưỡi ra khỏi hai thanh sắt.
Bặc!!!
Quả nhiên đúng như Bùi Nguyễn Văn Phương suy đoán, hai thanh sắt cũng chỉ giữ được cái lưỡi gần một phút. Cái lưỡi tuy thoát khỏi hai thanh sắt nhưng cũng để hai lỗ, máu màu xanh lam liền phun ra.
Giây phút lưỡi thoát khỏi hai thanh sắt thì Bùi Nguyễn Văn Phương cũng đã ở ngay trước mặt quái vật ếch xanh. Hắn mỉm cười:
“Cú này sẽ hơi đâu đấy nên đừng kêu to quá nhé bé ễnh ương!”
Một đấm từ dưới lên của Bùi Nguyễn Văn Phương chui tọt vào miệng quái vật ếch.
Không tấn công được bên ngoài thì phá huỷ từ bên trong.
Cảm giác tử vong xộc đến, quái vật ếch xanh muốn chạy trốn nhưng đã quá trễ.
Bùm!!!
Nắm đấm của Bùi Nguyễn Văn Phương từ khoang miệng đấm thẳng lên não, đầu quái vật ếch nổ tung, não thịt văng tung toé, hắn từ từ rút nắm đấm ra khỏi miệng quái vật ếch, cơ thể to lớn không đầu của nó lúc này từ từ đổ ập xuống, máu xanh lam chảy ra như suối.
Một thân hình toàn thân đầy máu đứng giữa xác chết của một con quái vật và một con người.
Khung cảnh vừa rùng rợn vừa buồn bã làm sao.
***
Bùi Nguyễn Văn Phương đang đau đầu.
Bùi Nguyễn Văn Phương đau đầu không phải bị quái vật ếch xanh đánh mà là vì không biết phải xử lý hai xác chết trước mặt hắn như thế nào?
Nếu hắn công khai xác chết của quái vật ếch xanh nhất định sẽ gây chấn động toàn thế giới, thế giới quan của nhân loại cũng sẽ thay đổi theo tuy nhiên nếu làm thế sẽ khiến người dân hoảng loạn vậy nên hắn quyết định sẽ chôn sâu xác chết ếch xanh dưới đất, tạm thời giấu chuyện này đi.
Về phần khách hàng thô lỗ kia hắn nghĩ cứ để ở đó, bên dưới đống đổ nát, hy vọng khi công an phát hiện ra sẽ nghĩ là do bị đất đá đè chết, dù sao anh ta cũng không phải do hắn gϊếŧ.
“Alo, công an quận 5 phải không ạ? Tôi là dân ở đường Nguyễn Khuyến, hàng xóm ở gần chỗ tôi tối nay ồn ào quá, các anh đến nhắc nhở giúp tôi. Cám ơn!” Hắn giả vờ gọi điện phàn nàn, khi công an đến đây thì xác chết vị khách kia sẽ được phát hiện.
Bùi Nguyễn Văn Phương đến bây giờ mới có cơ hội nhìn lại bản thân mình sau trận chiến, te tua làm sao. Áo phông rách hết, quần jean chỉ còn một nửa, cơ thể thì dính đầy máu, may mắn là áo khoác hắn cởi ra từ trước nên vẫn còn nguyên. Hắn xé toạc áo phông, cố gắng lau sạch máu rồi mặc áo khoác vào, hắn kéo khoá phéc mơ tuya của áo khoác che đi thân hình lực lưỡng dính đầy máu.
Nếu thấy hắn đi ra từ con hẻm chắc chắn sẽ có người phát hiện, tệ nhất hắn sẽ trở thành nghi phạm gϊếŧ người, may mà ở đoạn đường này không có camera giám sát. Hắn đạp ba lần vào tường từ mặt đất phi lên toà nhà hai tầng sau đó nhảy qua ba, bốn toà nhà nữa rồi bước ra từ hẻm đối diện với quán lẩu Ngọc Sương.
Hắn nhắn tin thông báo mình sẽ về trước rồi cưỡi xe đi về mà trong lòng đầy trăn trở.
***
Trăn trở đầu tiên của hắn chính là quà tặng cho ông Phượng.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên mẹ hắn gọi, hắn liền bắt máy:
“A lô mẹ à? Con nghe đây.”
“Con ăn cơm chưa? Mẹ xem tin tức thấy ở trong đó bắt đầu lạnh, con nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Cái đó mẹ khỏi lo, mẹ cũng thấy bây giờ con mạnh mẽ thế nào mà giờ này trễ rồi sao nhà mình còn chưa ngủ?”
“Bữa nay cha con đi nhậu bây giờ mới về, con không thấy đâu ổng nhây như gì, mày sướиɠ thoát khỏi giờ mẹ với con Chi ở nhà chịu đòn.”
Bùi Nguyễn Văn Phương phì cười, ở nhà đêm nay chắc là rất náo nhiệt, mỗi lần cha hắn đi nhậu về đều thế, tuy hơi ồn ào nhưng cũng rất vui vẻ. Hắn nói:
“Mẹ cũng đừng la cha quá, bảo cha ăn xong thì đi tắm rồi ngủ sớm đi, mẹ cũng ngủ sớm đi.”
“À con biết cha con bữa nay nói gì không? Cha con muốn chị hai mua cho một cái Iphone 12 đó!”
Bùi Nguyễn Văn Phương khá bất ngờ, cha hắn chỉ say mới nói nhiều còn bình thường thì ít nói, hai cha con cũng ít khi tâm sự với nhau, ông lại hiếm khi nói cho gia đình biết ông muốn gì. Có lẽ hai mong muốn duy nhất ông từng nói là muốn xây cho gia đình một ngôi nhà mới và thứ hai là chị hai hắn mau lấy chồng, yên bề gia thất. Ông chưa từng đòi hỏi quần áo giày dép gì mới, thậm chí có mua cho ông thì ông cũng ít khi dùng đến. Tuy nhiên cả nhà ai cũng biết không phải ông không muốn dùng mà là do ông tiết tiền nên không dùng cũng không muốn mua. Còn điện thoại thì ông chỉ cần hai sim hai sóng là được, chẳng cần thời thượng hay loại mới gì cả, ấy vậy mà hôm nay ông lại muốn chiếc Iphone mới ra mắt?
“Sao tự dưng cha lại muốn có Iphone 12? Cha thích xài loại hai sim mà?”
“Ổng kể là bữa nay đi nhậu, ông Thắng cái ông mà có đứa con đi Úc ấy có lại chỗ ổng khoe là “Iphone 11 nè anh Bảy, em không muốn mà đứa con nó cứ bắt phải lấy, thiệt khổ. Con Tuyết nhà anh nó ở cùng bang với con gái em mà phải không? Nó chắc phải mua cho anh cái 12 luôn đúng không?” Chuyện là vậy, cha con chắc ổng tức nên ổng muốn có Iphone 12 để dằn mặt ông kia, mẹ nghe xong mẹ còn thấy tức nữa là cha con...”
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười chua chát, đã bao lâu rồi nhỉ? Người cha gánh cả bầu trời của hắn mới đòi hỏi một thứ gì đó, có lẽ lúc đó cha hắn không chỉ tức mà còn thấy tủi thân nữa, con người ta cũng định cư nước ngoài mà yên ổn cuộc sống còn con mình thì nợ chồng nợ chéo, làm cật lực cũng không đủ trả tiền nợ, cả năm chỉ ngày Tết mới gửi cho cha mẹ một ít tiền. Nghĩ đến đây sống mũi hắn cay cay...
“Mẹ gọi chị hai rồi, nó bảo hiện tại đang trả góp cho cái Samsung mới mua, năm sau là mua cho cha được...”
“Cái này cứ để con mua cho, mẹ đừng lo gì cả, mua thì không nổi chứ trả góp thì vô tư. Vậy nha, lát nữa con gọi nói chừng với chị hai. Rồi rồi, mẹ ngủ sớm đi, đừng cãi lộn với cha đó!”
Iphone 12 giá thị trường khoảng hơn ba mươi triệu nhưng trả góp thì không vấn đề gì, hắn gọi cho chị hắn thông báo rồi tìm đường đến cửa hàng Thế Giới Di Động gần nhà trọ của hắn nhất.
Xong xuôi hắn buông điện thoại xuống, cứ mỗi lần nghĩ về gia đình thì lòng hắn lại tràn ngập phiền não và sầu muộn.
“Cố lên! Mình phải cố gắng làm việc thật tốt để được tăng lương! Vì gia đình mình có cuộc sống tốt đẹp hơn! Cố lên!”
Mỗi khi bế tắc trong cuộc sống hắn luôn luôn tự động viên chính mình, làm gì có ai sống thay cho cuộc đời của bạn, bạn chỉ có thể tự lực cánh sinh, vật lộn với bộn bề lo toan mà sống tiếp thôi.
Sau đó hắn lại nghĩ về quái vật ếch xanh, đầu càng lúc càng đau hơn.
“Dù muốn hay không mình cũng phải chấp nhận rằng trên đời này có quái vật, chúng là động vật đột biến mà thành hay từ đầu đã là một giống loài riêng biệt? Hơn nữa chỉ có một con quái vật ếch xanh mình gặp hay còn nhiều con khác nữa? Vậy tại sao trước giờ không có bất cứ tin tức gì về chúng? Chúng sống ở đâu? Không lẽ bọn quái vật luôn sống cạnh con người mà không ai hay biết? Đáng sợ là con quái vật ếch xanh ăn thịt người, không lẽ thức ăn của quái vật là con người? Khoan đã! Nếu có nhiều quái vật vậy ở đảo... Chết tiệt! Chắc là không sao đâu, mình sống ở đảo bao nhiêu năm chưa nghe vụ nào có người mất tích hay bị gϊếŧ, chắc không sao đâu!”
Bùi Nguyễn Văn Phương tự trấn an bản thân, hắn định vài hôm nữa sẽ trở về đảo Phú Quý kiểm tra, diện tích đảo không quá lớn, hai ba ngày có lẽ là xong.
“Cứ cho là có nhiều quái vật đi, không biết cấp bậc của quái vật ếch xanh ở bao nhiêu, nếu nó chỉ ở cấp thấp nhất thì việc đối đầu với những con khác sẽ vô cùng khó khăn. Mình có nên báo chuyện này cho công an? Họ sẽ nói mình bị điên mất hơn nữa quá rắc rối, hay là mình bắt chước mấy siêu anh hùng trong phim đeo mặt nạ đi tiêu diệt quái vật bảo vệ người dân nhỉ? Nghe lớn lao quá ta? Tạm thời để xem đã nếu mình gặp một con quái khác thì chắc chắn giả thiết có nhiều quái vật là đúng, khi đó mình buộc phải tiêu diệt chúng trong bóng tối, tránh gây hoảng loạn cho người dân.”
Nghĩ là làm, hắn ngồi dậy phác thảo trang phục siêu anh hùng cho bản thân, vì hành động trong bóng tối nên hắn chọn tông màu đen, bộ đồ bó sát cơ thể, mặt nạ có hai mắt để nhìn và cả một chiếc áo choàng. Sau đó hắn tìm trên mạng nơi may trang phục theo yêu cầu, đang tìm thì chuông điện thoại reo, là người thương nhưng không thương hắn, Nguyễn Châu Tú Linh.
“A lô anh nghe!”
“Tối mai anh có rảnh không?” Giọng nói ngọt lịm như đường phèn pha mật ong vang lên bên tai, mọi phiền não như tan biến sạch sành sanh.
“Anh rảnh, có chuyện gì sao?”
“Vậy tối mai mình gặp nhau ở phố đi bộ Nguyễn Huệ nhé, em có vài người bạn muốn giới thiệu với anh.”
“Được, tối mai anh sẽ đến.”
Cô ấy muốn giới thiệu ai cho mình nhỉ? Không lẽ là muốn làm bà mai?