Chương 21: Bà Mai Bất Đắc Dĩ

7 giờ tối, phố đi bộ Nguyễn Huệ, quận 1, thành phố Hồ Chí Minh.

Hôm nay là thứ bảy nên phố đi bộ lại càng đông người, có người đi cùng bạn bè, có người đi cùng người yêu, có người lại đi cùng gia đình, ai ai cũng cười đùa vui vẻ, một người mặc đồ gấu bông đang vui đùa cùng hai cô bé xinh xắn, hai ba cô gái xinh đẹp trẻ trung đang tạo dáng để chụp những bức ảnh đẹp nhất đăng lên Instagram.

Sài Gòn lúc nào cũng thật sầm uất và hoa lệ.

Bùi Nguyễn Văn Phương mặc trang phục đơn giản áo thun quần jean đứng trước đài phun nước, từng tia nước bắn thành hình vòng cung kết hợp với màu sắc ánh đèn liên tục thay đổi tạo thành một cảnh tượng thật đẹp và thơ mộng. Tuy nhiên hắn lại không có tâm tình để ngắm cảnh đẹp thơ mộng đó, mặc dù hắn đang đứng chờ Nguyễn Châu Tú Linh, mặc dù hôm nay hắn sẽ không chỉ có một mình nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy mình thật chơi vơi lạc lõng giữa biển người mà ai cũng đang vui vẻ hạnh phúc thế này.

Sài Gòn buồn quá em ơi.

“Wow, đẹp quá! Cô ấy là người mẫu à? Hay là diễn viên?”

“Đẹp quá! Tao sống hai mươi tám năm mà chưa từng gặp ai đẹp như vậy!”

Tiếng trầm trồ bàn tán xung quanh làm hắn quay lại phía sau, đẹp sao? Trên đời này làm gì có ai xinh đẹp hơn người thương Nguyễn Châu Tú Linh của hắn chứ?

Trước mặt hắn như sáng bừng lên, Nguyễn Châu Tú Linh đang chầm chậm bước đến trước mặt hắn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng bó sát cơ thể, khoác bên ngoài là một cái áo khoác bằng da càng làm tăng thêm thần thái sang trọng quý phái của cô. Trang phục của cô hôm hay đơn giản không cầu kỳ nhưng trông cô vẫn thật đẹp, à không lúc nào cô cũng xinh đẹp cả. Người ta có câu “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” riêng cô thì ngược lại, lụa đẹp vì được khoác lên người cô.

Nguyễn Châu Tú Linh dừng lại cách Bùi Nguyễn Văn Phương khoảng mười bước chân, hắn mỉm cười nhìn cô, cô cũng mỉm cười nhìn hắn.

Hai người đứng đó, cả đường phố đông đúc dường như chỉ còn lại hai người họ, cả thế giới rộng lớn như thu bé lại chỉ còn lại hai người họ.

Đúng lúc này đài phun nước sau lưng hắn đột nhiên “nở” bừng lên, các tia nước bắn lên cao, ánh đèn chiếu qua các hạt nước cũng trở nên rực rỡ lung linh hơn. Sau lưng Nguyễn Châu Tú Linh toà nhà Trụ sở Uỷ ban nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh cũng đột nhiên sáng rực lên, giống như toàn bộ đều được thắp đèn vậy, điều này khiến trong mắt Bùi Nguyễn Văn Phương cô đã rực rỡ lại càng rực rỡ hơn bao giờ hết.

Cô chính là vì sao sáng nhất trên trời cao vô tình rơi xuống Trái Đất này, vô tình và tàn nhẫn rơi vào trái tim hắn.

Những người xung quanh thấy cô bước đến cạnh hắn nên hiểu lầm hai người họ đang hẹn hò, tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, chủ yếu là nói sao một mỹ nhân như cô lại đi yêu hắn, hắn không xứng đáng với cô rồi có thể hắn giàu có hay sinh lý khoẻ mạnh chứ xấu như hắn có ma nó yêu...

“Nữa đi! Các người cứ hiểu lầm rằng chúng tôi đang hẹn hò nữa đi! Tôi thích lắm!” Trong lòng hắn đang gào thét nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra bình thường.

Nguyễn Châu Tú Linh nói:

“Xin lỗi em có chút việc nên đến muộn. Anh đợi em lâu chưa?”

Bùi Nguyễn Văn Phương lắc đầu:

“Không sao, anh cũng mới tới thôi. Em hẹn anh ra đây có chuyện gì vậy?” Thực ra hắn cũng chỉ mới chờ được có một tiếng thôi.

Nguyễn Châu Tú Linh trừng mắt:

“Bộ có chuyện gì em mới được hẹn anh sao? Em có mấy con bạn muốn giới thiệu với anh...”

“Đừng nói đây là một buổi xem mắt...” Bùi Nguyễn Văn Phương cười.

“Chứ sao? Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy! Anh không định có bạn gái hay sao? Mẹ anh lúc nào cũng muốn anh có bạn gái, dì ấy gọi điện than thở với em còn nhờ em nếu có bạn bè hay cô nào tốt thì giới thiệu cho anh. Anh giờ đã công việc ổn định không thể cứ lông bông như lúc trước được...” Nguyễn Châu Tú Linh liền “sạc” cho hắn một trận.

Bùi Nguyễn Văn Phương cười chua chát, cô làm như thế này là muốn vạch rõ giới tuyến của cô và hắn, cô như muốn nói với hắn rằng chúng ta chỉ có thể là bạn, anh hãy yêu một cô gái khác đi. Nghĩ lại cũng thật nực cười, hắn đáng lẽ phải ngừng cái tình cảm không chút hy vọng này lại ngay từ lúc cô từ chối hắn ở bờ biển, nhưng không hiểu sao hắn không thể nào ngừng lại được, chuyến tàu này giống như không có phanh vậy.

Khi tập trung vào luyện tập hắn đã quên hết mọi thứ, trong đầu hắn lúc đó chỉ có tập luyện và chiến đấu, hắn quên luôn cả cô, hắn cứ nghĩ mình đã quên được cô nhưng mỗi khi nghe giọng nói của cô, nhìn thấy gương mặt của cô thì cái tình cảm chết tiệt đó lại như nước lũ phá đê mà tuôn ra tàn phá cõi lòng vốn đã nát tươm của hắn. Thì ra hắn chưa từng quên cô, chỉ là kiềm nén lại mà thôi.

Tình yêu đúng là thứ chó chết!

Bùi Nguyễn Văn Phương cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên:

“Được rồi! Được rồi! Em sắp thành mẹ anh rồi chứ không phải bạn anh nữa! Anh...” Hắn đột nhiên nhăn mặt, bụng hắn quặn lại, hôm nay hắn không ăn gì bậy bạ sao lại đau bụng thế?

Nguyễn Châu Tú Linh định cằn nhằn thêm nữa thì thấy hắn mặt mày nhăn nhó ôm bụng lo lắng hỏi:

“Anh sao vậy? Anh đau ở đâu à? Chúng ta lại ghế đằng kia ngồi nghỉ chút đi...”

Bùi Nguyễn Văn Phương lắc đầu:

“Không sao! Không sao! Anh đi Wiliam Cường giải quyết một chút là xong ngay ấy mà! Em ở đây chờ anh một chút!” Nói xong liền tức tốc chạy đến nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

Nguyễn Châu Tú Linh liền gọi với theo:

“Anh giải quyết nhanh lên đấy! Nếu hôm nay anh mà dám trốn là chết với em!”

Bóng Bùi Nguyễn Văn Phương vừa khuất thì một bàn tay thon dài trắng trẻo vỗ lên vai cô.

“Này bà la hét gì đấy? Tìm bà mệt quá đi mất, nếu xem mắt thì phải hẹn ở nhà hàng hay nơi nào đó sang trọng một chút chứ sao lại đến phố đi bộ?”

Nguyễn Châu Tú Linh quay mặt lại, trước mắt cô là hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, người vừa vỗ vai cô là Phan Thị Ngọc Khanh, người còn lại là Trịnh Thuý Vân. Hai người họ đều là một trong số những bạn thân của cô.

Phan Thị Ngọc Khanh là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu tím khói gợn sóng bồng bềnh, cô mặc một bộ váy body bó sát phô ra bầu ngực đầy đặn cùng cặp đùi dài miên man thiêu đốt ánh nhìn của đấng mày râu.

Đã là bạn bè của Nguyễn Châu Tú Linh thì không có ai nghèo cả, Phan Thị Ngọc Khanh là một rid kid chính hiệu, cha cô là giám đốc Ngân hàng Nhà nước chi nhánh Thành phố Hồ Chí Minh còn mẹ là chủ tịch công ty cổ phần cơ điện lạnh, cuộc sống của cô gái này cực kỳ sang chảnh, đi nước ngoài như đi chợ, sáng ăn sáng ở Paris, chiều shopping ở New York, tối lên bar ở Tokyo. Nếu nhìn lịch sử tình trường dài dằng dặc của cô nhiều người sẽ cho rằng cô là một fuckgirl, cô thay đổi người yêu xoành xoạch, chán thì chia tay để tìm kiếm hương vị mới hoặc một lúc quen từ năm đến mười anh chàng.

Phan Thị Ngọc Khanh vừa mới chia tay một anh Tây đẹp trai giàu có, vì vậy Nguyễn Châu Tú Linh muốn giới thiệu cô với Bùi Nguyễn Văn Phương, hy vọng tính cách trầm lắng của hắn sẽ gìm lại được con ngựa mất cương này. Dù sao cô cũng không mong chờ cặp đôi trái ngược này sẽ thành nhưng Phan Thị Ngọc Khanh và Trịnh Thuý Vân là hai người bạn duy nhất đồng ý gặp mặt Bùi Nguyễn Văn Phương.

So với Phan Thị Ngọc Khanh thì Nguyễn Châu Tú Linh hy vọng ở Trịnh Thuý Vân nhiều hơn. Trịnh Thuý Vân tóc ngắn ngang vai, đeo kính, cô không có vóc dáng nóng bỏng như Phan Thị Ngọc Khanh nhưng bù lại sự sắc sảo của cô lại là một nét quyến rũ riêng.

Trịnh Thuý Vân hiện tại là CEO của tập đoàn nhựa Hiệp Phát, tập đoàn này thực ra là của cha cô, cô đến đây làm chẳng qua là hợp thức hoá chuyện trở thành chủ tịch tương lai. Cô từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, suốt mười sáu năm học cô chưa từng rớt ra khỏi top 10 toàn trường. Trịnh Thuý Vân xinh đẹp, thông minh lại rất bản lĩnh, từ ngày cô làm CEO thì tập đoàn nhựa Hiệp Phát phát triển hơn trước rất nhiều.

Xinh đẹp thông minh là thế nhưng tình trường Trịnh Thuý Vân lại không suông sẻ lắm, cô từng có ba người bạn trai nhưng đều chia tay trong thời gian ngắn, Nguyễn Châu Tú Linh nghe Phan Thị Ngọc Khanh nói là do sở thích giường chiếu của Trịnh Thuý Vân có chút khác người nên chia tay, Nguyễn Châu Tú Linh cũng không biết sở thích của cô nàng mọt sách này có gì khác người.

Lần xem mắt này ngoài lý do mẹ Bùi Nguyễn Văn Phương nhờ vả còn do Nguyễn Châu Tú Linh cảm thấy áy náy với hắn. Cô không thể chấp nhận tình cảm của hắn những cũng không muốn đánh mất người bạn như hắn, cô biết rõ mình ích kỷ nhưng lại không thể làm khác được. Ngoài Trần Gia Khiêm thì hắn là người duy nhất mà cô có cảm giác bình yên khi ở cạnh bên, công việc rồi gia đình và tất cả mọi thứ đều không suôn sẻ, áp lực càng lúc càng đè nặng lên vai cô, bên ngoài cô cố tỏ ra mình ổn nhưng tận sâu bên trong là cảm giác mệt mỏi chán chường, nhiều lúc cô muốn buông xuôi tất cả để sống một cuộc sống bình thường như bao người khác nhưng cô đã không thể quay đầu nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục bước lên phía trước mà thôi.

Những lúc tưởng chừng bế tắc không lối thoát chỉ cần được gặp hắn thì tâm hồn của cô lại trở nên bình yên lạ kỳ, tâm hồn cô lúc đó tựa như một mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng. Cô có thể tâm sự mọi thứ với hắn thậm chí những tâm tư thầm kín mà cô chưa từng nói với ai kể cả người đàn ông mà cô yêu thương nhất nhưng cô lại có thể nói với hắn. Có lẽ hắn là tri kỷ của cô chăng?

Mỗi lần gặp hắn cô đều tỏ ra thật tự nhiên, tự nhiên như hai người bạn bình thường nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn cô biết được, hắn vẫn còn tình cảm với cô, tên ngốc này sao lại nặng tình như vậy chứ? Cô rất sợ, cô sợ cô càng giữ hắn lại bên mình thì lại càng khiến hắn tổn thương thêm nữa nhưng lại không thể đẩy hắn ra xa, cứ thế giữa hai bọn họ thật khó xử và ngại ngùng. Cách tốt nhất mà cô nghĩ ra được là giúp hắn tìm được một người con gái khác cho hắn, người ta có câu “cách để quên đi một người nhanh nhất là hãy yêu một người khác”, chỉ cần hắn quên được cô và hạnh phúc với người mà hắn yêu thương thì khi đó cô và hắn mới có thể bên nhau như hai người bạn thực sự.

Bạn bè phái nữ của Nguyễn Châu Tú Linh không nhiều, hai trong số đó đã có gia đình hoặc bạn trai, trong một lần cả đám họp mặt cô bèn ngỏ ý muốn giới thiệu xem mắt cho họ, thậm chí cô còn phải dùng bức ảnh lúc trước Bùi Nguyễn Kim Chi gửi cho cô để dụ dỗ tuy nhiên chỉ có Phan Thị Ngọc Khanh và Trịnh Thuý Vân là đồng ý xem mắt.

“Hai bà còn nhớ anh chàng mà mình đã giới thiệu hôm trước chứ? Chút nữa các cậu sẽ được gặp anh ấy.”

“Người mà bà nói là bạn thân cũng là ân nhân của bà phải không?”

“Đúng vậy!”

***

Bùi Nguyễn Văn Phương đau bụng dữ dội, hắn dùng toàn bộ sức mạnh mà hắn tập luyện suốt sáu tháng vừa qua chỉ để tống khứ hết “gánh nặng” trong lòng. Ngay cả hắn cũng cảm thấy mắc cười.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng điện thoại lại ting ting liên tục, hắn cố gắng mở điện thoại ra xem thì ra là tin nhắn của Nguyễn Châu Tú Linh:

“Anh!”

“Anh ngủ trong nhà vệ sinh à? Sao không trả lời em?”

“Có ai đi vệ sinh mà mười lăm phút còn chưa xong như anh không? Bạn em chờ anh nãy giờ rồi! Tụi nó mà bỏ về là không có cơ hội lần nữa đâu đó!”

“Chết tiệt! Anh dám bơ em à?”

“Aaa...”

Bùi Nguyễn Văn Phương rống lên, cuối cùng cũng trút xong nỗi lòng, hắn thất thểu bước ra bồn rửa tay, chưa lần nào hắn bị Tào Tháo dí cho sấp mặt như hôm nay.

Hôm nay người đi chơi ở phố đi bộ rất đông nhưng nhà vệ sinh thì chẳng có ai cả ngoại trừ Bùi Nguyễn Văn Phương và một anh chàng đang rửa tay bên cạnh.

Bùi Nguyễn Văn Phương vừa vốc một ngụm nước mát lạnh rửa mặt thì nhìn thấy anh chàng bên cạnh mặt nhăn nhó, tay cứ với về sau lưng như đang lần mò thứ gì đó, trông anh ta có vẻ đau đớn nên dù xa lạ Bùi Nguyễn Văn Phương cũng đánh liều hỏi thăm:

“Xin lỗi nhưng anh bị đau ở đâu à?”

Anh chàng kia có lẽ lớn Bùi Nguyễn Văn Phương hai, ba tuổi, anh ta thấp hơn hắn một cái đầu. Anh ta cười:

“À không phải, sau lưng tôi cứ thấy ngứa ngứa như bị con gì đó cắn mà tay với ra sau không tới. Cậu có thể giúp tôi một chút không?”

“Đương nhiên là được rồi, ở lưng phải không?” Bùi Nguyễn Văn Phương vừa hỏi vừa kéo cổ áo sơ mi của anh ta xuống kiểm tra.

“Đúng rồi, cám ơn cậu nhé. Tôi tên là Ngô Hiếu, cậu tên là gì?” Ngô Hiếu đang ngứa ngáy gặp được người giúp đỡ nên tâm trạng trở nên vui vẻ hơn một chút.

“Tôi tên là Văn Phương...” Hắn chưa nói hết câu, hắn kinh ngạc đến mức không thể nói tiếp được nữa, sau gáy Ngô Hiếu có một con bọ, con bọ này hình dạng như ve chó và kích thước của nó không ngừng tăng lên, giống như đang hút máu Ngô Hiếu, hiện tại đã to bằng một quả bóng bàn, kỳ lạ là con bọ to thế này lại ở ngay sau gáy tại sao Ngô Hiếu sờ vào lại không phát hiện ra? Tuy nhiên điều kinh khủng là phần đầu con bọ có vô số xúc tu cắm chặt vào gáy Ngô Hiếu.

“Sau gáy anh có một con bọ...” Bùi Nguyễn Văn Phương chưa nói hết câu, hắn lại chưa nói hết câu nhưng lần này không phải do hắn kinh ngạc. “Ầm” một tiếng, hắn bất ngờ trúng một đấm cực mạnh vào bụng văng vào bức tường phía sau, gạch ốp tường không chịu nổi nứt vỡ, vài mảnh rơi xuống sàn nhà.

Làm ơn mắc oán, Bùi Nguyễn Văn Phương tức giận la lớn:

“Anh đang làm cái... Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”

Hắn lại lần nữa kinh ngạc, trước mặt hắn là Ngô Hiếu mà cũng không phải Ngô Hiếu, khuôn mặt của anh ta tách ra làm bốn, bên trong là vô số răng nhọn lởm chởm, cái cổ vẫn còn con bọ dài ra, dài đến tận hai mét tựa như một con rắn to lớn. Cơ thể Ngô Hiếu không ngừng phình to, quần áo rách toạc, da dẻ anh ta từ từ sậm lại thành màu nâu đỏ, tay chân đều mọc móng vuốt sắc bén sau đó phần xương cụt nhô lên rồi mọc ra một cái đuôi nhớp nháp.

Chỉ trong nháy mắt Ngô Hiếu từ một con người bình thường biến lớn gấp đôi thành một con quái vật hình thù kỳ dị.

Giọng của Ngô Hiếu vang lên, giống như có hàng trăm người đang nói cùng một lúc:

“Đói... Đói quá... Thịt... Thịt... Đói... Muốn ăn thịt... thịt...”