Chương 11: Trở về Thánh Hồn thôn

Một năm qua đi nhanh chóng, trong suốt thời gian qua Đường Tam dành hết thời gian cho việc học trên học viện, đọc các cuốn sách nghiên cứu của Đại Sư và làm ám khí. Còn Dương Văn Hi thì theo Tiểu Vũ quậy phá khắp học viện, dù y là hồn sư phụ trợ nhưng lại đánh nhau rất giỏi nên cũng không có ai dám trêu vào, nổi tiếng với danh "Tiểu bá vương". Kí túc xá số bảy, Đường Tam bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Dương Văn Hi nằm đung đưa chân ăn vặt đợi Đường Tam, bên giường bỗng lún xuống, là Tiểu Vũ.

Thấy Tiểu Vũ cô đơn, buồn bã ngồi đó Đường Tam lên tiếng hỏi:"Ngươi không về nhà sao?"

Tiểu Vũ:"Không, nhà ta xa lắm không kịp thời gian."

Tiểu Vũ chợt nghĩ đến, mắt sáng lên:"Hay là ta theo các ngươi về nhà đi. Ở đây chán lắm, các học viên khác về nhà hết rồi, còn bọn Vương Khánh cũng đến học viện trung cấp hồn sư báo danh, không có ai chơi với ta hết, chán lắm."

Đường Tam:"Vậy được."

Tiểu Vũ nhảy nhót đi thu dọn đồ đạc. Còn Dương Văn Hi nằm đó vẫn thản nhiên ăn vặt nhìn qua có vẻ không quan tâm nhưng nội tâm thì không phải vậy "Đây là tình tiết chuẩn bị kết nghĩa huynh muội sao? Tiến triển lớn nè."

Giữa trưa, trời nắng chang chang, Tiểu Vũ vừa đi vừa phàn nàn:"Tiểu Tam còn xa không vậy?"

Đường Tam:"Sắp đến rồi, đi qua ngọn núi kia là đến rồi."

Tiểu Vũ:"Vậy mà gần hả? Mệt chết Tiểu Vũ tỷ ta rồi."

Dương Văn Hi:"Cố lên Tiểu Vũ sắp đến rồi."

Tiểu Vũ tức giận:"Tiểu Hi, ngươi thì hay rồi cả đường đi toàn là tiểu Tam cõng ngươi thì mệt sao được."

Ba người cứ vừa đi vừa trò chuyện, cãi lộn rất nhanh đã đến trước cửa tiệm rèn. Dương Văn Hi nhảy xuống khỏi lưng Đường Tam. Đã lâu mới được về nhà cả Dương Văn Hi và Đường Tam đều hưng phấn, cả hai bước nhanh vào sân, lên tiếng gọi:"Baba/Đường thúc thúc chúng ta đã trở về."

Rèm cửa được vén lên, bước ra là một lão nhân lưng còng, tuổi tầm khoảng 60:"Tiểu Tam, tiểu Hi hai đứa về rồi. Ai đây?"

Đường Tam, Dương Văn Hi:"Kiệt Khắc gia gia, ngài hảo. Đây là bạn học tại học viện của chúng ta."

Đường Tam thấy trong nhà không còn động tĩnh gì mới thắc mắc hỏi:"Kiệt Khắc gia gia, baba ta đâu rồi?"

Lão Kiệt Khắc thở dài, đưa lá thư trong tay cho Đường Tam nói:"Ta cũng không biết. Sáng nay ta sang gọi hắn định đi đón các ngươi mà không thấy hắn đâu, chỉ còn lá thư này trên bàn."

Đường Tam:"Ngài có biết baba ta đi từ bao giờ không?"

Lão Kiệt Khắc:"Khoảng hai ngày trước, hắn mới nhận làm công cụ mà chưa hoàn thành đã đi rồi, thật klaf vô trách nhiệm. Ta lại phải tìm một thợ rèn khác rồi. Thôi kệ hắn, các ngươi sang nhà gia gia đi, trong nhà bừa bộn lắm."

Đường tam buồn bã nói:"Không cần đâu, trời cũng không còn sớm, Kiệt Khắc gia gia cũng nên trở về đi."

Lão Kiệt Khắc ngẩn người, không nghĩ đến Đường Tam lại ra lệnh đuổi khách, không làm gì được đành dặn dò mấy câu rồi rời đi.

Đường Tam im lặng vào nhà, Dương Văn Hi và Tiểu Vũ cũng vào theo. Trong nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng như lúc hai người rời đi, chỉ là có chút bụi bặm do ít khi có người ở và trên đất la liệt một ít tạp vật. Đường Tam lúc này mới đọc lá thư trên tay.

"Tiểu Tam, khi ngươi đọc lá thư này ta đã đi rồi, đừng tìm, ngươi không có khả năng tìm thấy.



Ta biết ngươi muốn trở thành hồn sư, con đường này rất gian khổ nhưng hãy cố gắng bước tiếp. Ngươi tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đã có năng lực tự gánh vác. Chim ưng non phải tự cất cánh mới có thể bay cao được.



Không cần lo lắng, ngươi thừa kế nhiều sự tinh tế của mẫu thân, biết tự chăm sóc mình. TA là một người cha vô dụng. Ngươi đã dần lớn, cha cũng đến lúc đi lấy lại những thứ thuộc về ta. Rồi một ngày phụ tử ta sẽ gặp lại.



Cha hi vọng ngươi trở lên cường đại, nhưng cũng không hi vọng ngươi cường đại. Đường đi do chính ngươi lựa chọn.



Cuối cùng, hãy bảo vệ tốt tiểu Hi, y là người ngươi thật lòng muốn bảo hộ nhất. Và để làm được thì hãy cố gắng lên, y có thân phận không tầm thường, nếu ngươi không đủ mạnh thì không thể bảo vệ nổi y.



Chùy pháp Loạn Ba Phong là món quà duy nhất cha để lại, lúc nào nhớ thì luyện tập. Nếu sau này không còn muốn trở thành hồn sư thì trở về Thánh Hồn thôn làm một thợ rèn.



Đường Hạo."

Đường Tam mắt rưng rưng, tay nắm chặt lá thư, lặng người một lúc rồi thu lá thư vào hồn đạo khí. Đường Tam cúi người xuống dọn dẹp, không khí trùng xuống, Dương Văn Hi và Tiểu Vũ thường ngày hay nói cười nghịch phá nay cũng chỉ im lặng giúp đỡ dọn dẹp.

Hoàng hôn buông xuống, trên ghế dài trước nhà ngồi ba thân ảnh. Đường Tam vẫn im lặng ngồi thẳng trên ghế, Dương Văn Hi ngồi bên cạnh, tay nắm tay. Tiểu Vũ ngồi bên còn lại nhìn đông nhìn tây, không nhịn đước lại liếc hai người một cái.

Dương Văn Hi lay lay bàn tay đang nắm tay y của hắn an ủi:"Tiểu Tam đừng buồn, Đường thúc thúc có việc cần làm nên mới đi một thời gian, xong việc thúc ấy sẽ trở lại."

Tiểu Vũ vỗ vào vai Đường Tam, cái vỗ này mạnh đến nỗi hắn xém cắm mặt xuống đất tiếp lời:"Đúng rồi đó. Mà ngươi vẫn còn ta và tiểu Hi mà."

Đường Tam càng nắm tay Dương Văn Hi chặt hơn, cảm động nhìn Tiểu Vũ nói:"Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi đã bồi ta."

Tiểu Vũ:"Không có gì, mà tiểu Hi cũng bồi ngươi sao ngươi không cảm ơn y?"

Đường Tam:"Giữa hai chúng ta thì không cần mấy thứ đó."

Dương Văn Hi cười dựa vào vai Đường Tam:"Đúng rồi đó."

Đường Tam như làm ra một quyết định nào đó, ánh mắt kiên định đứng lên nói với hai người:"Tiểu Hi, Tiểu Vũ đi theo ta đến một chỗ."

Đến đỉnh núi, hiện ra ra trước mắt là một cánh đồng cỏ trải dài tít tắp với đủ loại hoa đang đung đưa dưới ánh hoàng hôn, khung cảnh đẹp mê người.

Tiểu Vũ kinh ngạc rồi vui vẻ chạy nhảy chơi đùa trong cánh đồng hoa. Đường Tam nói:"Đây là chỗ ta luyện công."

Gọi Tiểu Vũ quay lại, Đường Tam nhìn hai người nghiêm túc nói:"Tiểu Hi, Tiểu Vũ hai ngươi muốn trở thành người thân của ta không? Mặc dù ta nghèo không có gì nhưng ta thề sẽ luôn bảo vệ người thân của mình."

Tiểu Vũ:"Nếu có một ngày rất nhiều người đuổi gϊếŧ ta mà ngươi không đánh lại thì sao?"

Đường Tam trả lời Tiểu Vũ nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Dương Văn Hi đang cúi đầu bên cạnh:"Nếu có ngày đó thì mời bọn chúng bước qua xác của ta."

Không khí im lặng hồi lâu mới vang lên tiếng Tiểu Vũ nghẹn ngào:"Ca ca, đệ đệ."

Dương Văn Hi mắt mông lung ngẩng đầu lên cũng nói:"Ca ca, tỷ tỷ."

Đường Tam ôm lấy Dương Văn Hi:"Được, từ nay ta đã có muội muội và đệ đệ, ta sẽ luôn bảo vệ các ngươi."

Tiểu Vũ khó xử nói:"Nhưng mà ta có điều này, ta có thể vẫn gọi ngươi là tiểu Tam được không? Ta dù sao cũng là đại tỷ của cả học viện không thể gọi ca được."

Đường Tam:"Được, chỉ cần chúng ta biết ngươi là muội muội ta là được."

Nói rồi Đường Tam từ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra hai cái tụ tiễn, đưa một cái cho Tiểu Vũ, kéo tay Dương Văn Hi đeo cho y cái còn lại.

Tiểu Vũ tò mò nhìn một lát hỏi:"Đây là cái gì?"

Đường Tam:"Đây là tụ tiễn, nó có cơ quan có thể phát động một hoặc cả ba thanh tụ tiễn tùy theo khống chế, tụ tiễn phát ra thanh âm rất nhỏ nên có thể đánh lén, ta gọi nó là ám khí. Ta muốn nói ta có đủ khả năng để bảo vệ các ngươi."

Vừa nói Đường Tam vừa nâng tay Dương Văn Hi lên, hướng về một hướng phát động một cây tụ tiễn. Chỉ nghe "phập" một tiếng, tụ tiễn ghim vào một thân cây cách đó mấy mét. Ba người chạy đến đó, Tiểu Vũ cùng Dương Văn Hi cùng kinh ngạc thốt lên:"Tiểu Tam/Tam ca, ngươi lợi hại quá đi."

Chỉ thấy mũi tên ghim lên cánh bên trái của một con muỗi, thân hình nó vẫn động đậy cho thấy sinh mệnh không bị cướp đi.

Trời tối xuống, ba người xuống núi trở lại tiệm rèn. Hết ngày nghỉ, ba người lại lên đường quay lại học viện tiếp tục chương trình học.

=================================================================================================

*Đã xong một chương, chương tiếp theo lát sẽ ra. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.*