Chương 6: Săn Hồn thú

Sáng sớm Tịnh Hoà thức dậy đã thấy Đường Tam từ ngoài đi vào. Hắn có thói quen dậy sớm. Y thì không dậy sớm như hắn được. Y lên tiếng chào, giọng vẫn còn mang theo chút khàn khàn vì vừa mới tỉnh.

- Tam ca, sớm.

Đường Tam mỉm cười chào lại

- Tịnh nhi, sớm.

Chờ đến khi Tịnh Hoà vệ sinh xong, Đường Tam đã mua xong đồ ăn sáng mang về cho hai người rồi.

Hai người nhanh chóng ăn sáng rồi tách ra, Đường Tam đi tìm Đại sư còn Tịnh Hoà đi tìm ông.

Tịnh Ngọc đưa Tịnh Hoà đến Tinh Đấu đại sâm lâm, sau một đêm suy nghĩ căn kẽ, Ông quyết định đến Tinh Đấu đại sâm lâm để tìm kiếm hồn hoàn đầu tiên của Tịnh Hoà. Vì những khu rừng khác không đa dạng hồn thú để lựa chọn cho Tịnh Hoà. Mà ông muốn tìm cho Tịnh Hoà hồn hoàn tốt nhất. Với thực lực của ông tìm hồn thú săn gϊếŧ không khó.

Trên đường đi Tịnh Hoà cũng nói lại những gì y hỏi được từ chỗ Đại sư cho Tịnh Ngọc nghe.

- Ý con là giới hạn chịu đựng của hồn hoàn đầu tiền khoảng 400năm đổ xuống.

- Đúng vậy ông nội.

Đến giáp ranh với Tinh Đấu đại sâm lâm, Ông dẫn y đi mua sắm những nhu yếu phẩm, đồ thiết yếu khi săn gϊếŧ hồn thú. Tinh Đấu đại sâm lâm rất rộng lớn muốn tìm hồn thú cần đến cũng không phải ngày một ngày hai mà tìm được.

Ông cũng đã đưa cho Tịnh Hoà một không gian giới chỉ để đựng đồ.

Không gian ông đưa cho y là một chiếc vòng tay, nhìn không có gì nổi bật. Nhưng bên trong không gian trống rất rộng, điểm nổi trội nhất của không gian giới chỉ này còn cỏ thể để được vật sống. Bạn có thả một con sóc vào thì khi lấy ra chú sóc đó vẫn nhảy nhót vô tư.

Khi được cho y đã rất vui được không hả, qua tiên tiến rồi, lại tiện ích. Để bảo nhiêu đồ cũng không nặng, không vướng vυ"i gì.

Tịnh Ngọc kéo Tịnh Hoà lại dặn dò

- Khi tiến vào sâm lâm còn phải theo sát ông, không cách ông quá 50m nghe chưa.

- Vâng ông nội.

Y cũng biết, với thực lực của y bây giờ một hồn thú bình thường cũng có thể đem y gϊếŧ chết một cách nhẹ nhàng.

Hai ông cháu từ từ tiến vào sâm lâm.

Nhưng có vẻ vận khí của ý không tốt hay sao mà từ khi đi vào đến giờ đã hơn 4 tiếng đồng hồ mà những hồn thú hai ông cháu gặp toàn là hồn thú thập niên, cao nhất chỉ có một con thanh điểu mới gần 300năm.

Tịnh Ngọc quyết định tạm dừng nghỉ ngơi đã. Tịnh Hoà nhanh chóng lôi đồ dùng từ giới chỉ ra. Hai ông cháu nhanh chóng nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục đứng dậy tìm kiếm hồn thú.

Cuối cùng hai ông cháu cũng tìm thấy hồn thú ưng ý, đó là con Băng Thiên Điểu gần 400năm. Băng Thiên Điểu là dạng hồn thú hệ tinh thần kiêm hệ băng, màu lông trắng tuyết mang cỗ lạnh lẽo nhàn nhạt, cánh của chúng rất sắc bén,tự như những nhũ băng ánh lên tia bén nhọn, đặc biệt chúng có một giọng ca mang tính công kích, mê hoặc rất mạnh. Rất thích hợp với võ hồn cầm của Tịnh Hoà.

Tịnh Ngọc nhanh chóng đánh bất tỉnh con Băng Thiên Điểu kéo đến bên Tịnh Hoà. Một con gần 400năm hồn thú mà thôi, với ông không có gì uy hϊếp.

Nhìn ông mình đánh bại một con hồn thú gần 400năm mà không mất một chút sức lực nào, Tịnh Hoà hai mắt sáng lên, đồng thời trong lòng càng thêm quyết tâm mạnh lên trở thành một hồn sư mạnh mẽ.

- Cháu cầm chùy thủ đâm chết nó. Chỉ chính tay gϊếŧ chết hồn thú cháu mới có thể hấp thụ hồn hoàn được.

Tịnh Hoà nghe thế cầm trong tay chùy thủy ông đưa, nhìn xuống con Băng Thiên Điểu đang bất tỉnh bên dưới,hạ tay đâm sâu chùy thủy vào mắt cửa nó. Băng Thiên Điểu giãy dụa một rồi chết hẳn, một vòng màu vàng từ từ bay ra từ người nó. Y đưa tay chạm vào vòng sáng đó. Vòng sáng theo chạm của y mà vòng quanh người y rồi dần thu nhỏ và biến mất trong người y.

Tịnh Hoà ngồi xuống, nhanh chóng bình tâm hoà khí tiếp thu hồn hoàn.

Ngay lúc này Tịnh Hoà chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như đang đứng trong hầm băng vậy. Cái lạnh làm y cảm thấy các cơ quan trong cơ thể đang nhanh chóng đông lại. Y chỉ có thể gắng gượng đấu tranh làm sao để bản thân bị đông cứng. Ý thức càng lúc càng mơ mồ, bên tai còn vâng lên tiếng ca êm ái làm cho y càng thêm mơ hồ, muốn mặc kệ mà theo tiếng ca đi vào giác ngủ. Tịnh Hoà cố gắng bỏ qua tiếng ca kia, y nhớ không nhầm thì Băng Thiên Điểu dùng giọng ca để mê hoặc vậy lên y không thể để giọng ca mê hoặc được. Phải giữ vững tỉnh táo. Không biết qua bao lâu, đến khi y không cảm thấy lạnh nữa, cũng không còn tiếng ca vang vảng bên tai, y từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt y đầu tiên là khuôn mặt mang vẻ lo lắng của ông nội.

Tịnh Hoà đứng dậy khởi động cơ thể cứng đờ của mình

- Ông nội con thành công rồi.

Tịnh Hoà hưng phấn chạy tới ôm ông nội y.

Tịnh Ngọc thấy y tỉnh lại thì đã biết y đã thành công. Ông ôm lấy Tịnh Hoà khen ngợi

- Hoà Hoà của ông quá giỏi.

Tịnh Hoà bây giờ mới chú ý xung quanh đã bao phủ một màu đen. Đã muộn như vậy rồi. Rốt cuộc y hấp thụ hoàn hoàn tốn bao nhiêu thời gian

- Ông nội con hấp thụ mất bao lâu?

- Khoảng 2 tiếng đấy. Bây giờ con sử dụng hồn kỹ tấn công ông để ông xem.

Tịnh Ngọc thả Tịnh Hoà xuống

- Ông cẩn thận nha.

Tịnh Hoà đứng cách Tịnh Ngọc một khoảng, làm tư thế chiến đấu.

Y vươn tay hồn hoàn màu vàng từ người y hiện ra, võ hồn Vân Nguyệt cầm biến lớn bay lửng lơ giữa người y,

Tịnh Hoà để hai tay lên dây đàn lên tiếng

- Ông xem kỹ.

Nói xong y nhẹ gẩy dây đàn. Một tiếng đàn đanh thép vang lên như mũi tên rời cung bắn mạnh vào tâm trí con người.

Tịnh Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai cầm dao đâm mạnh vào. Ông nhanh chóng ổn định tâm tình. Nhẹ dùng lực liền hoá giải công kích của tiếng đàn của Tịnh Hoà mang lại.

- Quả là một hồn kỹ lợi hại. Nếu tâm thần không vững sẽ bị tiếng đàn gây rối loạn và mất đi ý thức.

Tịnh Ngọc không khỏi tấm tắc khen gợi

- Không chỉ có vậy thôi đâu ông nội

Tịnh Hoà nhí nhảnh nói

- Ồ, vậy còn chờ ông nội xem

Tịnh Ngọc thú vị xem cháu trai ông thể hiện

Tịnh Hoà nghiêng đàn gảy nhẹ, một làn điệu du dương mà êm đềm cất lên, cùng với tiếng đàn một làn sương mỏng lấy y làm tâm bắt đầu khuyếch tán ra, làm xung quanh y trở lên mơ hồ không rõ cộng với sự lạnh lẽo toả ra kèm theo.

Tịnh Ngọc vỗ tay hô lớn

- Hay, một hồn kỹ khống chế diện rộng. Hay!