Chương 4: Lạc Nhật Sâm Lâm

Trở thành mười vạn năm hồn thú, Mặc Vân gần như toàn bộ ký ức đều đã trở lại, điều mà cậu quan tâm lúc này chính là thời gian thực tế của Đấu La Đại Lục lúc này.

Biến thân thành một con người, vốn dĩ linh hồn là một con người, Mặc Vân dung nhập rất nhanh vào bên trong.

Ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Mặc Vân cũng gặp qua một vài hồn sư, thậm chí đã từng gϊếŧ qua một vài hồn sư có ý định với cậu.

Có điều hai vấn đề này không liên quan tới nhau, cậu mua một vài bộ đồ vừa người mau chóng mặc vào

“Phong cách quần áo này.. hẳn là không phải thời của Đường Tam?”

Liếc nhìn những tòa kiến trúc xung quanh, không quá mức hiện đại, hồn đạo khí cũng chưa phổ biến ở mọi nơi

Mặc Vân đã có tám chín phần mười xác định khoảng thời gian của mình, nhưng thời gian tuyến thực sự lại chưa rõ ràng lắm.

Nơi mà Mặc Vân đang đứng là Tinh La thành, thủ đô của Tinh la đế quốc, Thiên đấu đế quốc bị phân tách ra thành Thiên hồn đế quốc và Đấu linh đế quốc.

Đồng thời đã có sự xuất hiện của Nhật Nguyệt đế quốc, quốc gia phát triển hiện đại về hồn đạo khí.

“Hừm… trước tiên kiếm một ít tiền” Mặc Vân đi tới Thường bảo hội, đối với nhân viên ở trong đây bán đồ.

“Cho hỏi ngài cần giúp đỡ gì không ạ?” Nữ nhân viên nhìn thấy Mặc Vân, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng khí thế xung quanh lại khiến cô không dám kinh thường.

Cẩn thận phục vụ, ân cần đối với Mặc Vân hỏi

“Ta muốn bán một vài món đồ!” Mặc Vân liền không dài dòng, cầm lấy trữ vật hồn đạo khí ra, đem mấy cái hồn đạo khí bên trong ném tới.

Đều là cấp ba, cấp bốn, có vài cái cấp năm hồn đạo khí mang tới bán. Không hẳn là thứ gì quý giá, nhưng vẫn có thể thu nhập không ít kim hồn tệ.

Đây là thành quả cậu chôm được từ tay mấy hồn sư đi vào trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lấy được tiền rồi Mặc Vân liền mua một tấm bản đồ, cùng với vài cái chậu cây hình dạng hồn đạo khí, có thể đem dược lực của thực vật không bị sói mòn.

Mục tiêu là Thiên đấu đế quốc, Mặc Vân rời khỏi khu phố đông người liền bắt đầu bật người lên phi hành.

Không cần sử dụng phi hành hồn đạo khí, tốc độ lại nhanh đến đáng sợ, ở trên không trung so tốc độ với Tinh linh thật sự rất ngu ngốc.

Mất một ngày liền đi tới Thiên đấu thành, lật ra tấm bản đồ của Thiên đấu đế quốc, ở gần đấy có một khu rừng mang tên Lạc Nhật Sâm Lâm.

“Hẳn là nơi này rồi!” Mặc Vân thở ra một hơi, nhìn khu rừng cằn cỗi phía trước mặt mình.

Nơi này so với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thưa thớt hơn nhiều, số lượng hồn thú cũng ít ỏi, tiến vào bên trong cũng không cần tránh né nhiều.

Thân là mười vạn năm hồn thú, Mặc Vân không cần phải quá mức cẩn thận giống trước đây, bất quá nên làm gì thì vẫn phải làm.

Đứng ở trung tâm của Lạc Nhật Sâm Lâm, Mặc Vân nhắm mắt lại, vươn hai tay ra, bản thể lần nữa xuất hiện, dáng người hoàn mỹ và đôi cánh xinh đẹp phát sáng.

“Cây cối, trả lời cho ta, quanh đây có nơi nào tồn tại khí độc dày đặc”

Từng nhánh cỏ bên trong Lạc Nhật Sâm Lâm đang rung động, theo lời kêu gọi của Mặc Vân, chúng nó đáp trả lại câu hỏi của cậu.

Ở tận sâu bên trong Lạc Nhật Sâm Lâm, nơi có rất nhiều tín hiệu truyền trở về, Mặc Vân chậm rãi mở mắt ra

“Là nơi này rồi!”

Quả nhiên, đi tới nơi mà các thực vật dẫn lối, Mặc Vân liền đứng ở trước một cái động thiên, khí độc dày đặc có thể ăn mòn cả Phong hào đấu la.

Thân là người chơi lâu năm, Mặc Vân tất nhiên biết được khí độc này toát ra từ một loại tiên thảo xưng danh, Bích Lân Thất Tuyệt hoa.

Tản ra khí tức của mình, trời sinh khắc chế thực vật hệ võ hồn, Tinh linh vương Mặc Vân trên trán dấu ấn vàng sáng lên.

Lập tức khí độc thưa đi rất nhiều, theo Mặc Vân đi vào bên trong, khí độc bị thanh tẩy không còn một mảnh.

Đóa hoa Bích Lân Thất Tuyệt lúc này đang run lẫy bẫy co lại một gốc, bất quá Mặc Vân còn chưa có ý định làm gì nó.

“Khí tức nơi này thật tốt!”

Cảm nhận được cơ thể bên trong, từng tế bào đang vui sướиɠ khi bản thân tiến vào hang động nhỏ này.

Băng hỏa lưỡng nghi nhãn, nơi có thể giúp thực vật hệ hồn thú tu luyện nhanh gấp mười lần so với ngoại giới.

Tuy nhiên, lực chiến của bọn chúng là không quá mạnh, đây chính là lý do mà Mặc Vân lại xuất hiện ở trong đây.

“Xin lỗi các thực vật trong đây rồi” Mặc Vân hơi mỉm cười bước vào bên trong.

Nếu nơi này không phải chỉ chứa mỗi thực vật hệ hồn thú, Mặc Vân cũng không dám bước vào đâu.

Cậu tiến vào đây vốn dĩ là với ưu thế khắc chế thực vật hệ hồn thú của mình và tu vi mười vạn năm hồn thú.

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn lại không thuộc sở hữu của ai, coi như là Đường Tam cũng chỉ là người phát hiện ra nơi này thôi.

Miễn là Mặc Vân không phá hủy Băng hỏa lưỡng nghi nhãn, như vậy không phải là được rồi?

“Ngươi là ai?” Một giọng nói vang lên từ bên trong với cực kỳ lớn địch ý, đóa hoa tỏa ra ngập trời sức nóng, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ tiên phẩm đung đưa cánh hoa của mình.

Đã lâu lắm rồi nó mới thấy có người tiến vào được bên trong Băng hỏa lưỡng nghi nhãn, rốt cuộc kẻ này là ai.

“Biết nói chuyện sao? Vậy liền là ngươi đi!”

Dứt lời, thật mạnh uy áp đè lên người của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, đến từ huyết mạch chấn nhϊếp làm cho đóa hoa không thể ngốc đầu lên nỗi.

Thân là một trong các đại lão lớn ở bên trong Băng hỏa lưỡng nghi nhãn, lần đầu tiên nó ăn mệt như vậy, nhưng mà trong lòng lại không dấy lên được một ý nghĩ phản kháng.

Điều này thật không đúng, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ hoảng sợ.

Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên cả người Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ bị nhấc lên, rời khỏi mặt đất, đóa hoa lập tức hoảng loạn.

“Ngươi.. ngươi là ai.. mau thả ta ra, Bát Giác, U Hương, các ngươi mau tới cứ…”

Chưa kịp nói hết câu, ý thức của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ đã biến mất, ở trong tay của Mặc Vân biến trở lại thành một đóa tiên thảo chưa sinh linh trí.

Đồng thời quanh người toát ra một vòng hồn hoàn màu đỏ đậm, mười vạn năm hồn hoàn, đối với vừa mới đột phá lên mười vạn năm hồn thú Mặc Vân mà nói, sức hấp dẫn chết người!

“Vậy thì, cảm ơn bữa ăn!”

Mau chóng hấp thu mười vạn năm hồn hoàn trên người Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, sau đấy ném phần xác nguyên vẹn còn lại trong chậu cây, lấp vào không ít đất bên trong Băng hỏa lưỡng nghi nhãn.

Chậm rãi hấp thu, những thực vật này sẽ có ích rất nhiều cho cậu sau này nếu lựa chọn hóa thành hình người.