Chương 3: Mười vạn năm hồn thú

Thoáng chốc bảy năm trôi qua, con sâu nhỏ lúc trước đã không ngừng trưởng thành từ trăm năm hồn thú, lúc này đã là bá chủ một phương, vạn niên Tinh linh vương điệp, phá kén từ Tinh linh vương tằm mà ra.

Đồng thời khi hồn niên của Tinh linh vương điệp tăng lên, những ký ức về kiếp trước cũng dần hiện rõ lên trong đầu cậu.

“Mặc Vân…” Thầm thì tên của bản thân, con bướm xinh đẹp đang nằm ngủ dưới ánh mặt trời.

Đôi cánh màu xanh lá nhàn nhạt, cả người Mặc Vân cũng chỉ lớn bằng một bàn tay người lớn.

Nhìn như cực kỳ vô hại con bướm nhỏ, Tinh linh vương điệp lại là bá chủ của vùng đất dưới chân nó, lãnh thổ này được tạo ra khi Mặc Vân gϊếŧ chết và hấp thu hồn hoàn của Hỏa Diễm Sư Vương ba vạn năm hồn thú.

“Ngày hôm nay không có kẻ xâm phạm sao?” Mặc Vân nhàm chán nhìn xung quanh, lúc này cậu đã không còn đi loanh quanh khắp nơi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nữa.

Ngược lại chỉ hoạt động trong phạm vi lãnh thổ của mình, nếu có cái hồn thú nào từ ngàn năm trở lên chết đi, Mặc Vân sẽ trước hết bay tới, cắp lấy hồn hoàn của đối phương, sau đấy rời đi.

Là vạn năm hồn thú, không có quá nhiều hồn thú khác dám tấn công Mặc Vân, nếu có chỉ là vạn năm hồn thú đến từ nơi khác.

Ví dụ giống ngày hôm qua, một con vạn năm Lôi Văn Miêu xâm phạm lãnh thổ của Mặc Vân, sức tấn công của nó rất mạnh, nhưng con Lôi Văn Miêu này lại không thể đánh bại cậu.

“Tinh linh ngữ”

Vươn rộng đôi cánh của mình ra, lẩm nhẩm một vài câu nói trong âm thầm, những chú ngữ thần không biết quỷ không hay đã phân tán xung quanh chỗ đứng của Lôi Văn Miêu.

Lôi Văn Miêu liền phát động Vồ bắt, Lôi nanh, Phi tốc ba cái hồn kỹ, mục tiêu là một con Hỏa Diễm Sư Vương ở gần đấy.

Đột nhiên xuất hiện một con Hỏa Diễm Sư Vương liệu thật sự có bình thường? Tất nhiên đấy là ảo ảnh được tạo ra bởi Mặc Vân.

Những hồn kỹ mà hiện tại cậu sở hữu bao gồm Tinh linh ngữ, Tinh linh diệp chi, Tinh linh ánh sáng, Tinh linh bảo hộ, Tinh linh chúc phúc: Sức mạnh, Tinh linh chúc phúc: Phòng ngự, Tinh linh chúc phúc: Tốc độ, Tinh linh chúc phúc: Hồn lực, Tinh linh chúc phúc: Tinh thần.

Tám cái hồn kỹ, ngoại trừ hai cái đầu có thể dùng để chiến đấu, đồng thời cũng là hai cái hồn kỹ thực dụng nhất, sáu cái còn lại hầu như đều là để phụ trợ.

Cũng may là hồn kỹ chúc phúc có thể tự dùng cho bản thân, Mặc Vân liền dùng Tinh linh ngữ để dụ dỗ kẻ thù vào bẫy của mình.

Lôi Văn Miêu hiển nhiên đã mắc câu, nó lao về phía ảo ảnh mà Mặc Vân tạo ra, mặc dù kêu là ảo ảnh, nhưng nó được tạo bởi nguyên tố, cho nên vẫn có quần chơi với kẻ thù một chút.

“Tinh linh diệp chi”

Đôi cánh của Mặc Vân phát sáng, thật nhiều tảng dao đá nhọn từ bên dưới đâm lên, Lôi Văn Miêu mau chóng tránh đi.

Bốn chân của Lôi Vân Miêu vừa đáp xuống mặt đất, lập tức một bên chân của con Lôi Vân Miêu bị kéo mạnh.

Dây leo quấn lấy người của con hồn thú vạn năm, tiếp đến là bốc hỏa, ngọn lửa rực cháy bám lấy cả người đối thủ.

“GRUHHHH!!”

Lôi Vân Miêu kêu lên đau đớn, sức công phá đến từ Vạn năm Tinh Linh Vương Điệp tuyệt đối không đơn giản.

Kẻ thủ ở ngoài sáng, cậu ở trong tối, Mặc Vân tiếp tục đứng từ xa tấn công, đối phương xâm nhập vào lãnh thổ của cậu liền nên biết được kết cục ngày hôm nay.

Đấy cũng là lý do vì sao Mặc Vân rất hiếm khi xâm nhập vào lãnh thổ của người khác, dù cho bản thân có thể lẫn trốn hay chăng nữa.

Lôi Văn Miêu nổi điên công kích xung quanh, giống như cả khu rừng đang cô lập lấy nó, con hồn thú bắt đầu sợ hãi.

Chính là lúc này Mặc Vân liền xuất hiện, con bướm xinh đẹp đập nhẹ hai cánh, không đợi cho Lôi Văn Miêu kịp phản ứng gì.

“Tinh linh ngữ + Tinh linh diệp chi: Nguyên tố tia sáng!”

Phối hợp hai cái hồn kỹ, đem các nguyên tố tập trung làm một, hóa thành một cột sáng bắn về đối thủ.

Lôi Văn Miêu đến chết vẫn không kịp nhắm mắt, nó ngơ ngác nhìn vật thể nhỏ bé trước mặt mình sau đấy ngã xuống.

Một vòng hồn hoàn màu đen nổi lên, Mặc Vân liền cuốn lấy nó, hấp thu chiến lợi phẩm ngày hôm nay của mình.

“Sáu vạn năm Lôi Vân Miêu?” Mặc Vân cảm nhận hồn niên của mình lại tăng lên, thiên phú cắn nuốt thật sự giúp ích cho cậu rất nhiều.

Có thể nuốt lấy 1/10 niên kỷ của Lôi Vân Miêu củng cố cho hồn niên của mình, vốn đã ở rất gần mười vạn năm cấp bậc, Mặc Vân liền chuẩn bị chào đón cho đợt lôi kiếp đầu tiên của mình.

Tu luyện tới mười vạn năm hồn thú có thể lựa chọn một trong hai con đường, tiếp tục làm hồn thú hoặc là trọng tu làm con người.

Nếu tiếp tục làm hồn thú, điều đó có nghĩa Mặc Vân có thật dài thời gian để sống, đồng thời thực lực cũng không biến mất, có điều con đường thành thần rất gian nan.

Nếu trọng tu làm người, như vậy toàn bộ tu vi đều hóa thành hư không, Mặc Vân phải một lần nữa tu luyện trở lại, đồng thời chấp nhận nguy hiểm nếu gặp phải nhân loại hồn sư.

“Tạm thời vẫn làm hồn thú đi?” Mặc Vân suy tính một chút, đi trở về hang ổ của mình nằm ngủ.

Sau khi trọng tu làm con người, hồn hoàn mà Mặc Vân sau này ngưng tụ thành chính là số niên kỷ của cậu chia nhỏ cho từng vòng.

Mặc Vân cũng không có điều gì phải vội vàng, thay vì lập tức trở thành con người, cậu cần phải chuẩn bị đầy đủ cho con đường sau này.

Coi như lại trôi qua mười năm, trăm năm, thậm chí ngàn năm, mọi thứ đều không là vấn đề với số tuổi thọ của bản thân.

Vậy nên tối ngày hôm đó, bầu trời nổi mây đen, một vùng nhỏ bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm âm thầm xuất hiện biến hóa.

“Một cái mười vạn năm hồn thú mới chuẩn bị ra đời?” Đế Thiên ngước lên bầu trời, nghi hoặc tự hỏi.

Không chỉ là Đế Thiên, một vài mười vạn năm hồn thú khác bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều nghi hoặc điều chuẩn bị diễn ra.

Sấm sét không ngừng đánh xuống, Mặc Vân cắn răng chịu đựng, một đạo lôi kiếp, hai đạo lôi kiếp, sấm sét đi vào cơ thể Mặc Vân không nhưng cải tạo cơ thể cậu, còn mang theo lôi thuộc tính cộng hưởng với Mặc Vân.

Ngay khi Mặc Vân bắt được lôi thuộc tính, việc chịu đựng lôi kiếp giống như không còn quá khổ sở nữa.

[Phương hướng tiến hóa: Mười vạn năm Tinh linh vương]

[Phương hướng tiến hóa: Con người]

Trong đầu của Mặc Vân xuất hiện âm thanh của hệ thống, xác nhận hình thức tiến hóa của mình, lập tức một cái kén được tạo ra xung quanh cậu.

Cái kén không ngừng lớn dần, to bằng khoảng kích thước của một con người trưởng thành liền dừng lại.

Rắc rắc!

Quả kén nứt ra, bàn tay giống như của một con người từ trong kén xuất hiện, có điều lại không giống như của con người.

Hình dạng là một chàng thanh niên mười bảy mười tám tuổi, mái tóc dài tới eo màu diệp lam, hai lỗ tai nhọn, đôi cánh mỏng manh trong suốt ẩn hiện những ký tự cổ đại, đôi mắt như hai vì sao sáng.

Đẹp, rất đẹp, không phải một con người, nhưng lại rất tương tự… trên trán còn có một dấu ấn màu vàng kim.

“A…. cảm giác này…”

Cơ thể trần trụi bước ra bên ngoài gốc cây, dẫm lên cái kén của mình, Mặc Vân đi tới đâu, mặt đất mọc lên cây cỏ tới đấy.

Bên ngoài gốc cây lớn của mình, lúc này có rất nhiều hồn thú đang quan sát bản thân, thậm chí một vài tồn tại đang sợ cũng lao dần tới chỗ của Mặc Vân.

Nhắm mắt lại, che dấu toàn bộ khí tức của mình, sau đấy rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hướng về thế giới con người đi tới.