Giáng Châu sau khi trở về từ Tinh Anh Đại Hội ngay lập tức được triệu kiến vào Hoàng Cung. Trong thời gian hai năm đó, toàn dân chúng được biết đến có một vị nhị công chúa xuất thế, với danh hiệu được dành cho một trong số những người cống hiến được lựa chọn từ Sử Lai Khắc học viện.
Danh hào có vẻ hoa mỹ, nhưng Giáng Châu chính thức là công chúa hàng thật giá thật.
Đây là một chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng khiến cho Giáng Châu cảm thấy khổ sở. Ở trong Hoàng Cung hoa lệ, không thể tự do gặp người mình yêu, còn phải học những nghi lễ xã giao đáng ghét.
Chỉ có mỗi tháng một lần đều đặn ghé thăm Sử Lai Khắc học viện là được Tuyết Dạ Đại Đế chấp thuận.
Giáng Châu trong lòng bất mãn nghĩ, nhưng ngoài mặt thì vẫn hòa nhã mỉm cười. Đây chẳng phải là điều mẹ bận tâm sao? Cuối cùng bà ấy cũng có thể yên nghỉ được rồi.
***********
- Tới đây là được rồi!
Liễu Nhị Long trong lòng ấm áp, dựa người vào cạnh Đại Sư.
Lần này lão Đại không có đi cùng, mặc dù có chút mất mát, nhưng điều đó cũng không ngăn cản nổi tâm tình thư thái của nàng. Hiếm khi có cơ hội ở chung với lão công, thật tốt.
Đại Sư trải qua thời khắc mệt mỏi, tinh thần tiến vào tập trung thư giãn. Nơi này là Nặc Đinh Thành, mặc dù có chút nhỏ, nhưng thập phần yên tĩnh, cũng thập phần an toàn.
Biển hoa trên đỉnh núi thật là đẹp.
Nếu không phải Đường Tam chỉ cho hắn chỗ này, hắn còn không biết là ở Nặc Đinh Thành có một cái địa phương mỹ lệ đến vậy.
- Tiểu Cương, huynh thời gian qua đã vất vả rồi, nghỉ ngơi đi!
Liễu Nhị Long ôn nhu nói, trong tay xuất ra đồ cắm trại, thành thạo mà căng lều bạt. Đại Sư cũng không nhàn rỗi, thuận tay xếp mấy viên đá, chuẩn bị đốt lửa nấu cơm.
Theo như lời hai đứa nó nói thì Đại Sư nhất định phải dưỡng tốt thân thể, chuẩn bị lần tới chúng sẽ giúp hắn cường hóa năng lực. Đại đồ đệ tận tình chỉ chỗ, nhị đồ đệ tận lực cung cấp công thức bồi bổ. Trong lòng Đại Sư lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, trên đời có hai đứa đồ đệ hảo tâm. Hắn đem chúng trở thành người chứng thực lý luận của bản thân, đồng thời hắn cũng nguyện ý thử nguyên lý tu luyện của chúng.
Đường Tam trong thư có viết, sau năm năm nữa trở về, hắn nhất định thành lập tông môn. Diệp Phi Linh cũng đã lên kế hoạch xây dựng tỉ mỉ, hơn nữa con bé còn nói, có cách để hiện thực hóa bẩm sinh hồn lực thấp kém nâng lên.
Chuyện tốt như vậy, nếu như có thể công bố trong giới hồn sư thì thật tốt. Đáng tiếc, Võ Hồn Điện hiện tại mặc dù im lìm không có hành động, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy, bọn họ sẽ không buông tha nếu như bí mật này bại lộ. Một khi năng lực của bọn họ vượt quá khả năng ngăn cản của hai Đế Quốc, tất thảy sẽ là tai họa.
***********
- Tỷ tỷ, chúng ta.. chúng ta thật sự đi vào Thiên Đấu Đế Quốc rồi sao?
Đám trẻ trong lòng kích động hỏi thăm. Diệp Phi Linh mỉm cười gật đầu, đối với đám nhỏ này, cho chúng hi vọng cũng tốt.
Cũng may là hai tên kỵ binh này năng lực câu thông rất tốt, thoáng chốc liền làm ra đủ mười sáu cái giấy nô ɭệ, bằng không đưa qua cổng thành, nàng thật sự không biết nên làm cái gì.
Đi qua thảo nguyên mới tới được địa phận của Thiên Đấu Thành. Từ đó bỏ qua lại còn có thêm một đoạn đường nữa mới tới được trung tâm. Diệp Phi Linh trong lòng vui vẻ nghĩ đến việc sắp được gặp lại sư phụ, cũng tiện thể tân trang lại mười sáu đứa bé.
Hai tên kỵ binh không cần phải nói, bọn họ nguyện ý đi theo Diệp Phi Linh.
Dãn cách bảy ngày đường, Diệp Phi Linh cuối cùng cũng về tới trung tâm. Nhưng khiến cho nàng kinh ngạc là sư phụ cùng sư mẫu không có ở tại Sử Lai Khắc học viện.
Đem mười sáu đứa bé cho Ái Mạc Tâm sắp xếp một chút, Diệp Phi Linh lúc này mới đi tìm viện trưởng. Chuyện cần thiết vẫn là cùng ba người bọn họ thương lượng một cái, cũng là tìm một cái người tín nhiệm để trông coi thí nghiệm.
Ở tương lai, Huyền Thiên Công sẽ trở thành căn bản tu luyện của toàn Đại Lục. Nhưng hiện tại, Diệp Phi Linh không muốn chuyện này xảy ra, nhất là khi Võ Hồn Điện còn đang âm mưu thống nhất thiên hạ.
Nàng trở về học viện, vừa vặn bị Phất Lan Đức cho một tràng giáo huấn.
- Cái nha đầu không tim không phổi này, có biết là chúng ta lo lắng cho ngươi lắm không hả? Còn nữa, chuyện khí tức hồn thú của ngươi là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngươi cũng giống như Tiểu Vũ, là một cái Thập Vạn Niên Hồn Thú?
Diệp Phi Linh hề hề cười, trong tay xuất ra một cuộn da dê. Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ là một cái kế hoạch phát triển học viện nữa. Phất Lan Đức nửa đã tạm tin nàng là con người, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn.
- Không có, viện trưởng, ta là do công pháp tu luyện lên đó! Ngài xem!
Lần này, Diệp Phi Linh cũng không có ý tứ giấu diếm, trực tiếp triển khai Súc Cốt Công trước mặt Phất Lan Đức. Toàn thân nàng biến đổi liên tục, từ một nữ hài tử, đến một nam nhân trung niên, lại biến thành một bà già. Khí tức của nàng cũng vì đó mà thay đổi, lúc tràn đầy nhiệt huyết, lúc thì uể oải mệt mỏi, lúc lại thành cổ lão..
Phất Lan Đức hết sức kinh ngạc.
- Công pháp? Là thứ mà ngươi nói trong thư đó ư? Thật thần kỳ!
Diệp Phi Linh gật gật đầu, cũng chuyên tâm nói vào việc chính. Phất Lan Đức cũng không có ý tứ tự mình quyết định, bảo rằng chờ Đại Sư trở lại, ba người thành thật sắp xếp. Sau đó không để cho Diệp Phi Linh có thời gian thở, Phất Lan Đức bắt đầu ca thán về việc kinh phí xây dựng ngoại viện.
- Vậy nên đệ tử trở về chẳng phải là để giải quyết việc này sao?
Diệp Phi Linh ha ha cười. Thiên tài địa bảo trong không gian tùy tiện bán đi cũng được, nhưng hiện tại nàng đã có hai cái nguồn vốn. Một cái đến từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, một cái đến từ Tinh La Hoàng Hậu ngân khố.
Chu Trúc Vân mặc dù không dám nói ra ngoài miệng, nhưng lại âm thầm nhét vào trong mấy cái rương quà tặng mấy tấm kim tạp. Diệp Phi Linh dở khóc dở cười, nàng cũng có Ái Mạc Tâm đang bán đồ kiếm tiền, nhưng dù sao thiết kế một cái học viện cũng cần rất nhiều. Ân tình này, nhất định sẽ trả lại khi Đại Công Chúa Tinh La tiến đến Cầm Các.
Diệp Phi Linh cùng Phất Lan Đức bàn luận rất lâu, nhưng khi cả hai vẫn còn đang bận, thì bên ngoài có lão sư thông báo học viện có khách ghé thăm.
Trên ô cửa kính, nhìn ra ngoài là thấy một màn tuyết phủ đầy trời.
Diệp Phi Linh kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Phất Lan Đức đi ra ngoài tràn ngập cảm giác căng thẳng. Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Tại phòng tiếp khách đầu cổng học viện, Thủy Vân Vũ đang đánh nhau với Triệu Vô Cực.
- Tân viện trưởng Thiên Thủy đại giá quang lâm, không rõ là có việc gì mà lại tặng cho chúng ta một cái người tuyết như thế này?
Phất Lan Đức xuất ra võ hồn, đem khí lưu thổi tuyết vo tròn lại thành một cái người tuyết, giảo hoạt mà nói.
- Chà, cuối cùng ngươi cũng ra mặt! Hôm nay bản viện trưởng đến là muốn giao lưu với quý học viện. Không biết các ngươi có hay không nguyện ý bồi tiếp?
Thủy Vân Vũ ung dung nói. Sớm đã muốn đánh nhau với đám người này, toàn một đám thực lực tầm thường, không rõ vì sao có thể chiến thắng được Cao Cấp Hồn Sư học viện đại chiến.
Thủy Băng Nhi trong lòng toát mồ hôi hột. Đừng nhìn bọn họ là Thiên Thủy học viện, cũng đừng nhìn dì nàng là băng thuộc tính hồn sư mà lầm. Nàng rất hiếu chiến, tính cách cũng mười phần nóng nảy. Vừa nãy nếu không phải vị đầu gấu kia thực lực không thấp, hẳn là đã bị nàng đánh cho thành bọt tuyết.
Sao đi cầu gả lại thành đánh nhau thế này cơ chứ?
Phất Lan Đức trong lòng bất mãn. Tân viện trưởng này... Đẹp thì có đẹp, nhưng tính cách không đáng yêu như Nhị Long muội.
- Ta từ chối!
Phất Lan Đức mạnh mẽ kìm xuống cảm giác bực bội, chỉ nhàn nhạt nói. Đường Tam không có ở đây, Nhị Long cùng Đại Sư không có, nữ nhân này thực lực còn cao hơn hắn một bậc, bồi nàng đánh chính là rước lấy thua.
- Ngươi không muốn nghe thử lý do là gì sao?
Thủy Vân Vũ rất trực tiếp hỏi thẳng.
- Ta không có lý do gì để giao lưu với quý học viện cả. Học sinh của ta đều đã tốt nghiệp, hiện tại ta đang bồi dưỡng các học viên khác để chuẩn bị cho kỳ thi đấu tiếp theo, không rảnh!
- Sao lại có thể chứ? Chúng ta mang người tới đây muốn giao lưu, trong thư đã nói rõ ràng!
Thủy Vân Vũ lắc lư thân thể, một khắc đã tiến tới trước mặt Phất Lan Đức.
- Hay là ngươi sợ thua một nữ nhân?
Phất Lan Đức trầm mặt xuống.
- Trong thư nói, điều kiện chúng ta không thể đáp ứng được. Thư vừa mới được gửi đi từ ba ngày trước, nhưng hôm nay các vị đã tiến đến đây, hiển nhiên là không kịp nói. Hiện giờ ta sẽ nói lại, vô luận là Đường Tam hay Diệp Phi Linh, chúng ta đều sẽ không đánh cược cuộc đời của chúng trong một trận đấu như thế này!
Diệp Phi Linh nhìn lên không trung, không rõ nữ nhân kia cùng Phất Lan Đức viện trưởng nói cái gì, nhưng xem tình hình có vẻ căng thẳng.
- Ngươi!
Diệp Phi Linh kỳ quái nghe tiếng người hô lên. Thủy Băng Nhi đang ở phía dưới vẫy vẫy. Nhưng sao bộ dáng nàng ta còn có chút ngượng ngùng kỳ quái như vậy?
- Ngươi có phải em gái của Diệp Phi Linh?
Trừ bỏ nghĩ ra như vậy, Thủy Băng Nhi không còn cách nào khác để hình dung Diệp Phi Linh lúc này. Nữ hài tóc xanh thanh tú, tướng mạo cùng với Diệp Phi Linh tên nam nhân kia giống như đúc.
Cái suy nghĩ quái quỷ gì đây?
Diệp Phi Linh câm nín nhìn Thủy Băng Nhi ánh mắt mong đợi nhìn về phía nàng. Sau một hồi ậm ừ cho qua, Thủy Băng Nhi bày tỏ rõ ý định muốn tìm Diệp Phi Linh nam thân thương lượng.
- Ta có chuyện gấp muốn tìm ca ca ngươi, hiện giờ hắn đang ở đâu? Nga, còn gia tộc các ngươi ở đâu nữa!
Thủy Băng Nhi từng tra xét quá thân thế của Diệp Phi Linh, nhưng trừ bỏ tìm được nguồn gốc hắn xuất phát ở Nặc Đinh Thành thì không hề có thêm tin tức nào khác. Nếu hắn là cô nhi, như vậy đối với bọn họ càng tốt, bởi vì truyền thống Thủy gia chính là... bắt rể.
- Vị tỷ tỷ này, phiền ngươi vào trong nói chuyện một chút. Ca ca ta không có ở đây, hắn hiện tại đang ra ngoài làm một ít nhiệm vụ!
Cuối cùng, ngồi nói chuyện với Diệp Phi Linh không phải chỉ có một mình Thủy Băng Nhi mà gồm cả Triệu Vô Cực, Phất Lan Đức cùng Thủy Vân Vũ.