Chương 38

"Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm."

Dân chúng đồng loạt quỳ xuống. Mấy chục vạn người đồng loạt cùng làm một hành động vô cùng ngay ngắn chỉnh tề cũng khá là hùng tráng.

Các quân lính thì quỳ một chân, còn các học viên của các học viện đến dự thi thì được đặc biệt miễn cho bọn họ không cần quỳ. Nhưng phải cúi đầu 90° để hành lễ, đây là lễ tôn kính bậc đế vương.

"Các khanh bình thân." Giọng nói của Hoàng Đế đế quốc Tinh La vang lên từ Hồn Đạo Khí Khuếch Âm.

Lúc này dân chúng mới ồn ào đứng dậy, các học viên cũng từ từ đứng thẳng dậy. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý lên đầu thành của Hoàng Thành.

Hoàng Đế Tinh La và Hoàng Hậu cùng văn võ bá quan đã đi đến đầu tường. Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm nhìn một loạt ngang các con dân của mình.

"Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp trên khắp đại lục là một sự kiện trọng đại của giới Hồn Sư tại đại lục Đấu La của chúng ta.

Lần này, đế quốc Tinh La chúng ta được phép đăng cai tổ chức khiến ta rất vui mừng. Ở đây, ta thay mặt đế quốc Tinh La hoan nghênh các học viện cũng học viện dẫn đầu là học viện Sử Lai Khắc đã đến đây tham dự.

Hi vọng mọi người có thể trong một tháng này bộc lộ ra thực lực ưu tú của mình."

"Tạ ơn Bệ Hạ." Học viên và người dẫn đầu của 133 học viện đồng loạt khom người hành lễ.

"Được, ta tuyên bố, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp trên khắp đại lục Đấu La chính thức bắt đầu." Hoàng Đế Tinh La cao giọng tuyên bố.

"Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Dân chúng bên dưới đồng loạt hô to.

Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng…

Từng tiếng pháo hoa chúc mừng không ngừng vang lên ở đâu thành, sau khi pháo nổ hết 108 tiếng mới dừng lại. Trên Quảng Trường Tinh La khắp nơi người người hưng phấn hoan hô không ngớt.

Hoàng Đế Tinh La lại quay về chỗ ngồi của mình, hắn và Hoàng Hậu ngồi xuống xong liền quay sang Thủ Tương phất tay. Thủ Tương lập tức hiểu ý, liền lập tức truyền lệnh cho thủ hạ bắt đầu. Sau đó lại vang lên một giọng nói khác:

"Theo quy tắc của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp trên khắp đại lục, vòng thứ nhất cũng chính là vòng loại trực tiếp. Tổng số các học viện Hồn Sư hoặc Hồn Đạo Sư cao cấp báo danh là 133.

Sau khi rút thăm, có một học viện thắng không cần đấu, các học viện còn lại chia thành 66 trận thi đấu. Học viện nào thua trong vòng thứ nhất này sẽ trực tiếp bị loại khỏi cuộc thi.

Tiếp theo, trận đấu đầu tiên sẽ lập tức bắt đầu. Hai đội bao gồm một đội đến từ đế quốc Đấu Linh, học viện Hồn Sư Cấp Cao Thiên Linh. Đội còn lại chính là đội đã giữ chức quán quân suốt gần một ngàn năm nay, học viện Sử Lai Khắc." Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố, cả Quảng Trường Tinh La nhất thời ôn ào đến cực điểm.

"Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc…" Tên của học viện Sử Lai Khắc vang dội khắp mọi ngõ ngách.

Trận đầu tiên này không hiểu tại sao lại cho đội dự bị ra thi đấu. Rõ ràng từ trước đến nay, học viện Sử Lai Khắc chưa bao giờ cho đội dự bị ra thi đấu ở trận đầu tiên.

Bởi vì trận này đại biểu cho vinh dự của học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa người xem sẽ rất phấn khích, nếu để đội dự bị ra thi đấu chắn chắc khó mà giữ được bình tĩnh. Cho nên thông thường đều để đội chính thức mở màn.

Tình huống trước mặt khiến đội dự bị chuẩn bị ra thi đấu vô cùng lo lắng. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ rơi vào tình huống này, ở đây đang có mấy chục vạn người đến xem.

Nếu… chẳng may… bọn họ thua, học viện Sử Lai Khắc bị loại, kết quả thế nào bọn họ không dám tưởng tượng tiếp nữa.

"Tất cả không cần lo lắng. Đây chính là vinh quang của học viện Sử Lai Khắc, và nó cũng sắp là vinh quang của các ngươi. Ngày xưa, lần đầu tiên chúng ta trông thấy một cuộc thi lớn như vậy cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng ta tin chắc, đối thủ của chúng ta còn hoảng sợ và hồi hộp hơn chúng ta gấp 10 lần, bởi vì chúng ta chính là học viện Sử Lai Khắc." Giọng nói của Mã Tiểu Đào truyền vào tai của từng người đội dự bị.

Tình huống trước mắt cũng chính là lần đầu tiên Vương Ngôn gặp phải. Ở đây chỉ có ba người Mã Tiểu Đào, Đới Thược Hành và Lăng Lạc Thần khi xưa trong đội dự bị mới từng trải qua. Cho nên lúc này lời nói của Mã Tiểu Đào sẽ có sức thuyết phục hơn. Đới Thược Hành lập tức tiếp lời:

"Tiểu Đào nói không sai. Mọi người hoan hô chính là hoan hô vì vinh quang suốt mấy ngàn năm nay của học viện Sử Lai Khắc chúng ta.

Hiện giờ các ngươi lên sàn đấu cứ bộc lộ hết thực lực của bản thân, chứng minh cho mọi người thấy đệ tử của học viện Sử Lai Khắc là mạnh mẽ đến mức nào.

Đi thôi, ưỡn ngực thẳng người, dùng dáng vẻ tự tin nhất để đáp lại tấm lòng của những người đang ủng hộ mình đi chứ."

Được hai người ủng hộ, tâm trạng của mọi người mới bình tĩnh lại vài phần, nhưng lòng bàn tay vẫn ước đẫm mồ hôi.

Vương Ngôn nhìn về phía bọn họ, trong lòng khẽ mỉm cười. Chúng là tinh anh trong tương lai, một vòng loại đơn giản sao có thể làm khó chúng được chứ.

"Trước tiên chúng ta xin mời các đội viên của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh lên sàn đấu." Giọng nói của người dẫn chương trình lại vang lên.

Bên phía cánh phải, một đội ngũ gồm các thanh niên mặt không còn chút máu lơ mơ bước lên sàn đấu. Mã Tiểu Đào phì cười nhìn mấy người Tương Âm nói:

"Các ngươi thấy chưa, đây là đối thủ của các ngươi. Chú ý một chút. Có thấy mỗi ngươi bọn họ đều đang run rẩy tay chân không?

Danh tiếng của học viện là một gánh nặng rất lớn nhưng đồng dạng cũng là một vũ khí vô cùng lợi hại. Tự tin lên, tự tin vào thực lực của bản thân mình, học viện Sử Lai Khắc tất thắng."

"Tương Âm, tuy ngươi còn nhỏ nhưng ta biết ngươi có thực lực và khả năng chiến thuật tốt nhất ở đây. Lát nữa ngươi sẽ là chỉ huy chiến đấu." Vương Ngôn thấp giọng nói. Tương Âm gật đầu rồi đi đến chỗ Đường Nhã nói gì đó.

"Nhưng bọn họ có người nếu có tu vi cao hơn ta thì trì hoãn bọn họ không đến 10 giây đâu." Đường Nhã khó xử nói.

"Không sao, bọn họ không có đủ thời gian. Sử Lai Khắc mới sẽ là người thắng." Tương Âm bình thản nói thế nhưng như cho đồng đội uống thuốc an thần.

Đúng vậy, bọn họ là một thành viên của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ đang đại diện cho vạn năm vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Đối thủ vừa gặp bọn họ đã cảm thấy sợ hãi. Cho nên việc đầu tiên bọn họ cần làm chính là chiến thắng, gạt hết mọi cản trở trước mặt.

"Tốt lắm, các học viện của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh đã có mặt. Tiếp đến, mọi người hãy quan sát cho kĩ, đây là các thành viên của học viện đệ nhất đại lục, học viện Sử Lai Khắc." Giọng nói của người dẫn chương trình đột nhiên cao vυ"t lên tận trời cao, từng tiếng hoan hô Sử Lai Khắc vang dội khắp nơi.

Ngay cả vị Hoàng Đế đang ngồi yên trên đầu thành cũng không kềm được xúc động mà đứng thẳng dậy nhìn. Nào ai biết ngày xưa khi hắn còn là một hoàng tử cũng đã từng dùng tên giả đến học tập tại học viện Sử Lai Khắc.

Cho đến bây giờ, trong lòng hắn vẫn còn yêu sâu sắc một người. Người con gái đã tình nguyện ở lại nội viện của học viện Sử Lai Khắc.

Đường Nhã nở một nụ cười nhỏ, tự tin là người đầu tiên sải bước đến sàn đấu. Từ Tam Thạch vui vẻ đi theo sau nàng, kế đến là Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh và cuối cùng là Tương Âm.

Bảy người đội đối phương đã đến tụ hội tại một góc xa xa của sàn đấu. Điều khiến các học viên học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh sửng sốt chính là bảy người đội đối phương lại vô cùng trẻ tuổi. Bảy người này không phải đội Sử Lai Khắc dự bị sao? Cái này là đấu loại mà? Chẳng lẽ bọn họ không sợ?

Nghi vấn này đồng dạng cũng là câu hỏi của tất cả học viện ở đây, bao gồm cả học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Học viện Sử Lai Khắc đúng là liều lĩnh, cho dù bọn họ mạnh nhưng phái ra một đội đều chưa đến 15 tuổi. Thậm chí có vài đứa 9, 10 hay 11, 12 tuổi liệu có thắng một đội ngũ toàn người gần 20 tuổi không? Đấu loại mà thua là không còn cơ hội nữa a.

Hoàng Đế Tinh La cũng vô cùng kinh ngạc, hắn tự hỏi:

"Học viện Sử Lai Khắc muốn làm gì đây? Sao bọn họ không phái ra đội chủ lực? Con trai của Đới Hạo sao lại không ra thi đấu?"

Trận đấu chính là trận đấu, cho dù mọi người thắc mắc tò mò thế nào thì nó vẫn phải bắt đầu. Trọng tài từ đế quốc Tinh La đã sớm vào vị trí của mình làm ra một động tác bảo hai đội tiến lên.

Bảy thành viên của hai đội nhanh chóng bước đến giữa sân. Càng đến gần, Sử Lai Khắc Thất Quái càng thấy rõ sắc mặt vô cùng khó coi của đối thủ. Lịch sử đã chứng minh rất nhiều lần, học viện nào gặp phải học viện Sử Lai Khắc ở vòng đấu loại thì kết quả chả tốt đẹp gì.

Mà đồng thời các thành viên của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh vì đã đến gần nên cũng phát hiện tuổi tác của Đường Vũ Đồng, Tiêu Tiêu Nhạc Miên Linh và Tương Âm, điều này càng thu hút sự chú ý của bọn họ.

Huống chi tuổi tác của mấy người Đường Nhã rõ ràng cũng nhỏ hơn bọn họ rất nhiều. Đây rõ ràng là đội dự bị. Học viện Sử Lai Khắc không hổ danh là học viện quái vật. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây? Trọng tài trầm giọng nói:

"Vòng thứ nhất, đấu loại, đoàn chiến. Hai bên có thể sử dụng Hồn Đạo Khí nhưng trong quá trình chiến đấu nếu có một đội nhận thua đội còn lại tuyệt đối không thể tiếp tục công kích.

Hồn Đạo Sư không thể sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí có uy lực công kích cao. Tất cả nghe rõ chưa?"

"Đã rõ." Đường Nhã dẫn đầu bình tĩnh đáp.

Đội trưởng của đội học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh là một chàng trai cao ráo, dáng vẻ khoảng 20 tuổi. Hắn so với sáu người còn lại trong đội thì tương đối bình tĩnh hơn, sau khi Đường Nhã lên tiếng, hắn cũng nói một câu tương tự.

Cho dù đối thủ là đội dự bị nhưng Mã Tiểu Đào nói không sai, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc cũng là một loại vũ khí mạnh mẽ. Học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh thấy ánh mắt nghiêm túc hùng hổ của họ thì càng căng thẳng. Trọng tài gật đầu nói:

"Được, hai bên tiến về hai phía của sàn đấu. Chuẩn bị nghe lệnh bắt đầu của ta. Trước khi ta tuyên bố không ai được phép phóng xuất ra Võ Hồn, nếu không sẽ bị truất quyền thi đấu."

Khoảng cách hai bên từ từ kéo giãn ra, lúc này Tương Âm mới nói nhỏ đủ để bọn họ nghe:

"Đội hình 3-2-2, có khả năng phòng ngự đứng ở cuối. Những người còn lại chắc đã biết mình nên đứng ở chỗ nào rồi đúng không?"

Tất cả gật đầu, họ phải thực hiện mọi thứ thật chính xác theo kế hoạch của Tương Âm. Chỉ có như vậy mới để lại ấn tượng tốt nhất.

Đội của đế quốc Thiên Linh ở phía đối diện cũng bắt đầu sắp xếp đội hình. Trọng tài đứng ở giữa sàn đấu từ từ đưa tay phải của mình lên, giờ phút này đột nhiên cả biển người ở Quảng Trường Tinh La lại im lặng một cách kỳ lạ. Tất cả đều tập trung theo dõi trận đấu trên sàn đấu rộng lớn kia.

Đây là trận đầu tiên, lại là trận đấu loại, mà một trong hai đội ở bên trên lại là học viện đệ nhất đại lục. Cho dù các thành viên đội dự bị còn rất trẻ nhưng bọn họ vẫn là đại diện của học viện Sử Lai Khắc. Mỗi người xem đều mong muốn được nhìn thấy rốt cuộc bọn họ sẽ làm được những gì.

Hai đội nhìn thấy động tác chuẩn bị của trọng tài liền đứng thẳng dậy. Cùng lúc đó, các Hồn Sư của đế quốc Tinh La bắt đầu tiến đến 108 cột sắt đã dựng sẵn bên cạnh sàn đấu và rót Hồn Lực vào.

Sau đó, 108 cái cột sắt kia đồng loạt phát ra ánh sáng rực rỡ. Từng tia sáng từ cột sắt không ngừng bắn thành một đường cong trên không trung và cùng tụ hội tại một điểm ở độ cao cách sàn đấu chừng 20 thước.

Cũng ngay lúc 108 tia sáng đó tụ hội lại thì một màn ánh sáng màu trắng cũng xuất hiện bao trọn lấy sàn đấu. Vòng bảo hộ đã hoàn thành, đây cũng là ý bảo, trận đấu đầu tiên của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng chuẩn bị bắt đầu.

Bảy người bên phía học viện Thiên Linh nhanh chóng chia ra đứng vào từng vị trí khác nhau. Ba Hồn Sư ở đầu tiên vừa nhìn đã biết đây nhất định là hệ Cường Công hoặc hệ Phòng Ngự. Hai Hồn Sư ở hai bên hẳn là hệ Mẫn Công. Còn hai Hồn Sư ở vị trí trung tâm và sau cùng, dựa theo bố cục truyền thống, có lẽ là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế và Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ.

Đây là đội hình chiến đấu bảy người tốt nhất đã trải qua vô số lần nghiên cứu có được. Nếu muốn tấn công thì ba người đầu tiên nên là hệ Cường Công, còn phòng ngự thì đổi lại là hai người hệ Phòng Ngự và một hệ Cường Công.

Kiểu đội hình chiến đầu truyền thống này được gọi là đội hình 3 – 2 – 1 – 1. Nhưng lúc này không có bao nhiêu người chú ý đến học viện Thiên Linh mà đều nhìn chằm chằm vào học viện Sử Lai Khắc.

Càng nhìn bọn họ lại càng không kềm được mà giật mình hô to. Những người giật mình nhất lại chính là các thành viên của mấy học viện tham gia cuộc thi, vì trận hình của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ không sao lý giải được.

Đứng đầu là Tương Âm, Đường Nhã và Giang Nam Nam, sau họ là Nhạc Miên Linh và Đường Vũ Đồng, cuối cùng là Từ Tam Thạch và Tiêu Tiêu. Một trận hình không theo bất kì một quy luật nào.

Ngay cả vị Hồn Sư trọng tài cũng ngẩng người. Người có thể được đế quốc Tinh La chọn làm trọng tài dĩ nhiên phải là một Hồn Sư cấp cao.

Mỗi lần tổ chức cuộc thi, người chịu trách nhiệm lớn nhất chính là đế quốc đăng cai tổ chức, đây cũng là thời điểm đế quốc có cơ hội bộc lộ thực lực của bản thân trước các nhân tài của các học viện. Dĩ nhiên bọn họ sẽ cố hết sức, nhưng vị trọng tài kia vì quá bất ngờ trước đội hình quái lạ kia mà tay phải giơ lên cao mãi vẫn chưa thấy hạ xuống.

"Trọng tài, có thể bắt đầu chưa?" Tương Âm vô cùng bình tĩnh nói với vị trọng tài.

Khi chiến đấu nàng lại vào trạng thái nghiêm túc nên ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng sắc bén, đây là kết quả từ sự huấn luyện khắc nghiệt như của bộ đội đặc chủng. Vị trọng tài vừa chạm phải ánh mắt của nàng đã lạnh người.

Lúc này vị trọng tài mới giật mình tỉnh táo, hắn hạ tay phải xuống hét lớn một tiếng:

"Trận đấu bắt đầu."

Bất kể đội hình kiểu gì, bây giờ chỉ cần đảm bảo trận đấu bắt đầu thuận lợi là được. Sau tiếng hét thật lớn của trọng tài, đệ tử hai bên đồng loạt phóng thích ra Võ Hồn.

Bảy người của học viện Thiên Linh không yếu, ánh sáng màu vàng màu tím từ Hồn Hoàn soi rọi khắp nơi. Trong bảy người có bốn người có bốn Hồn Hoàn, ba người còn lại cũng đều là ba Hồn Hoàn.

Bốn Hồn Hoàn của người dẫn đầu lại càng rực rỡ hơn, rõ ràng tu vi của hắn đã đạt gần mãn cấp Hồn Tông. Với độ tuổi này có thể đạt đến cấp bậc kia cũng không phải tầm thường.

Nhưng, lại một lần nữa không có ai chú ý đến học viện Thiên Linh. Bởi vì mọi người vẫn đang tập trung quan sát biến hóa của mấy người bên học viện Sử Lai Khắc.

Một khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người Tương Âm, Hồn Hoàn của nàng vừa hiện lên thì khí tức đó cũng trở nên kinh khủng hơn. Chiếc cánh vung lên, hai chiếc sừng màu xám bạc lóe sáng.

Mọi người không khỏi kinh hô một tiếng. Hai Vạn niên Hồn Hoàn ở cấp bậc Hồn Tôn, đem ra so thì cũng phải được coi trọng gần bằng Hồn Vương.

Đường Nhã và Giang Nam Nam cũng phóng thích Võ Hồn. Vừa phóng thích Võ Hồn ra thì Hồn Hoàn thứ tư của Đường Nhã cũng sáng lên, bảy người đội kia chỉ cảm thấy Hồn Lực bỗng dưng biến mất.

Bịch, bịch, bịch…

Chỉ trong một tích tắc, ba Hồn Tôn trong tình trạng không hiểu gì đã bị đánh bay ra khỏi sân và bị loại. Bốn người còn lại nhìn về phía đồng đội bị đánh văng rồi lập tức nhìn lại đội Sử Lai Khắc nhưng lại thấy họ cũng chỉ còn bốn người.

Đường Nhã sau khi sử dụng Hồn Kỹ đã nhanh chóng lui về sau đứng trong phạm vi bảo hộ của Từ Tam Thạch và Tiêu Tiêu. Phía trước 3 người là Nhạc Miên Linh với ba Hồn Hoàn một đen hai tím.

Ba Hồn Hoàn của Nhạc Miên Linh nhấp nháy sáng lên khiến người khác không biết nàng dùng là Hồn Kỹ thứ mấy, ngọn lửa màu lam sáng mang theo lôi điện xuất hiện. Nhạc Miên Linh cười nghịch ngợm trước khi nói ra một câu:

"Ai không bay được thì thật xin lỗi rồi!"

Nàng vừa nói xong thì ngọn lửa lan ra khắp sàn đấu trước mặt, Hồn Tông dẫn đầu bên kia may mắn có thể bay lên tránh khỏi. Ba người khác thì không may mắn như thế, họ bị lôi điện làm tê liệt, lửa thì vờn quanh cơ thể.

Sau đó từ trên bầu trời xuất hiện ánh sáng vàng, Điệp Thần Chi Quang của Đường Vũ Đồng cũng đúng lúc đánh tới. Ba người bị lửa bao quanh và bị tê liệt không thể né tránh nên bị đánh văng ra ngoài.

Tên Hồn Tông vừa bay lên đã gặp phải Tương Âm cũng đang bay mang theo Giang Nam Nam. Nương nhờ lực gió, Tương Âm phóng Giang Nam Nam bay đến chỗ hắn.

Tên kia bất ngờ bị Giang Nam Nam tấn công rơi ngay xuống sàn đấu, trong tích tắc không ai chú ý đến mình Hồn Kỹ thứ nhất của Tương Âm cũng phát động. Tên Hồn Tông không kịp phản ứng đã bị đóng băng. Đây mới là uy lực thật sự của Vạn niên Hồn Hoàn, cả Hồn Tông hơn cấp Tương Âm cũng chưa chắc chống lại được.

Tương Âm, Đường Vũ Đồng cùng Giang Nam Nam nhẹ nhàng tiếp đất. Tương Âm bình tĩnh quay sang nói với vị trọng tài đang ngây người:

"Trận đấu kết thúc."