Chương 21

Sau đó là phần chia lớp lại, các đệ tử năm nhất được chia vào bốn ban. Ban Một bao gồm Cường Công hệ và Khống Chế hệ, ban Hai gồm Phòng Ngự hệ và Mẫn Công hệ, ban Ba là Phụ Trợ hệ, còn ban Bốn gồm Thực Vật hệ và Trị Liệu hệ. Ngoài ra còn có các Chiến Hồn Sư và Khí Hồn tùy theo Võ Hồn đặc thù của mình mà được phân vào một trong bốn lớp trên.

Thực lực ban Một xem như là trội nhất. Cả năm người Tương Âm, Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo đều được vào ban Một.

Ban Hai thì có Tà Huyễn Nguyệt am hiểu phòng ngự được xếp vào. Còn ban Ba thì không hẳn toàn bộ đều là hệ Phụ Trợ mà còn có một vài Chiến Hồn Sư và Khí Hồn Sư có thể vừa chiến đấu vừa phụ trợ như Ninh Thiên với Vũ Hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp.

Còn ban Bốn thì bao gồm các Hồn Sư gần như không có sức chiến đấu, nhưng lại rất quan trọng trong các trận đấu lớn như các Hồn Sư hệ Thực Vật và hệ Trị Liệu.

Từng cấp lớp đều được phân ban như thế nhưng cấp lớp càng cao thì số lượng đệ tử lại càng ít. Dù sao tỉ lệ đào thải tại học Viện Sử Lai Khắc vốn rất cao.

Số đệ tử ngoại viện có thể thuận lợi tốt nghiệp hàng năm cũng không hơn 50 người. Nói cách khác hơn 300 ở đây qua vài năm sau có thể còn lại được 50, 60 người đã là rất tốt.

Sau đó là lượt giới thiệu các lão sư chủ nhiệm. Mỗi lớp có 2 lão sư chủ nhiệm, mà chủ nhiệm thứ nhất của họ là Chu Y, thứ hai chính là Vương Ngôn.

"Được rồi, mọi người theo thứ tự phân ban tìm chủ nhiệm của mình rồi trở về Giáo Học Lâu. Vương Đông, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo ba ngươi theo ta nhận phần thưởng." Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân nói tiếp.

Đường Vũ Đồng, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo theo Đỗ Duy Luân đi. Tương Âm không đi mà ở ngoài chờ họ, trong lúc đó nàng lại yên lặng tu luyện.

"Đến rồi đó à?" Tử Luân xuất hiện trước mặt Tương Âm.

"Tử Luân a… Hiện giờ ta có thể tu luyện lại được rồi sao?" Tương Âm giương vai.

"Có thể! Ngươi hiện tại phải tu luyện ngay?"

"Không nha! Mà đúng rồi, Tử Luân, ta có thể lấy đồ từ trong đây ra ngoài nghĩa là cũng có thể đem đồ từ ngoài vào đúng không?"

"Đúng thế! Ngươi không biết? Ta cứ tưởng ngươi sớm biết được rồi chứ!"

"Bởi vì tinh thần thức hải…" Tương Âm ấp úng.

"Giải thích với ngươi chỉ khiến mất thời gian, ngươi biết chỗ này có thể chứa đồ là được. Giờ biến ra ngoài cho ta!"

Tử Luân vừa nói xong thì Tương Âm đã bị đánh bay khỏi tinh thần thức hải trở lại hiện thực. Lúc này Đường Vũ Đồng cũng vừa ra đến, thấy Tương Âm nàng lập tức tiến đến.

"Âm, sao ngươi lại ở đây?" Đường Vũ Đồng lên tiếng.

"Chờ các ngươi. Sao? Phần thưởng tuyệt chứ?" Tương Âm đứng dậy hỏi.

"Là một khối Hồn Cốt a, nhị sư huynh!" Hoắc Vũ Hạo không hề có ý định che giấu cái gì.

"Vậy các ngươi định cho ai? Ta thấy trong đây chỉ có Tiêu Tiêu là nữ, cho Tiêu Tiêu đi!" Tương Âm nêu ý kiến.

"Đâu được chứ!" Tiêu Tiêu xua tay.

"Không sao đâu, dù sao bọn ta cũng đều đồng ý mà!" Hoắc Vũ Hạo vừa nói vừa đưa túi da cho Tiêu Tiêu.

"Đã thế ta cũng không khách khí, lần sau nếu nhóm chúng ta có thể tiếp tục có được Hồn Cốt thì hai người tự chia nhé." Nói xong Tiêu Tiêu liền thu túi da vào trong Hồn Đạo Khí trữ vật của mình, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.

"Ngài tới rồi a, Chu lão sư!" Tương Âm liếc về phía sau.

"Trông ngươi vẫn rất khỏe nhỉ?" Chu Y đứng lại xem xét Tương Âm.

"Ngài đến đây không phải chỉ là để xem ta đi?" Tương Âm bất đắc dĩ cười một tiếng.

"À đúng rồi, đội Hoắc Vũ Hạo đã đạt được quán quân tại sát hạch Tân Sinh, ta là chủ nhiệm lớp cũng phải có phần thưởng chứ." Vừa nói xong thì chiếc vòng tay trữ vật màu bạc của Chu Y lóe sáng, sau đó một túi da xuất hiện trên tay.

"Trời ơi!!" Hoắc Vũ Hạo cùng Tiêu Tiêu đồng thanh kêu lên.

"Có chuyện gì sao?" Chu Y cũng giật mình.

Tiêu Tiêu cũng không nói nhiều, cô bé lấy túi da mà mình vừa cất vào cho Chu Y xem.

"Cái này? Chẳng lẽ là phần thưởng học viện ban cho các ngươi?" Chu Y thất kinh hỏi. Ba người trừ bỏ Tương Âm đồng thời gật đầu. Ánh mắt Chu Y lộ rõ vẻ kích động nói:

"Khó trách Đỗ chủ nhiệm cứ ra vẻ thần thần bí bí, không ngờ phần thưởng của các ngươi lại là khối Hồn Cốt này."

Hoắc Vũ Hạo nói lại ngắn gọn mọi chuyện, hơn nữa còn nói bọn họ đã quyết định đưa khối Hồn Cốt này cho Tiêu Tiêu sử dụng.

"Khối Hồn Cốt đó là do ngài thắng của Mộc lão sư đúng chứ?" Tương Âm xen vào.

"Đúng vậy! Tương Âm cũng có công trong chuyện này." Chu Y hài lòng gật đầu.

"Có công? Ta chỉ đưa ra ý kiến của mình thôi a!" Tương Âm trong lòng tự nghĩ.

"Vậy cái này không phải nên cho nhị sư huynh sao?" Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Tương Âm.

"Ta không thích những thứ không phải tự mình đạt được. Nếu muốn cho thì cho A Đồng là đi." Tương Âm thờ ơ.

"Đúng vậy, Vương Đông luôn chịu trách nhiệm tấn công mà!" Tiêu Tiêu cũng đồng ý.

Vì vậy dưới sự khống chế bằng lời nói của Tương Âm, khối Hồn Cốt đáng lí thuộc về Hoắc Vũ Hạo bị đưa cho Đường Vũ Đồng. Chu Y lúc này mới nói tiếp:

"Tương Âm, ngươi, Vương Đông và Tiêu Tiêu về trước đi, ta có chuyện cần nói với Hoắc Vũ Hạo."

3 người không ý kiến gì cùng trở về Giáo Học Lâu. Vào lớp Tương Âm lập tức ngồi xuống ghế, Đường Vũ Đồng theo sau ngồi xuống mới mở miệng nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao ngươi lại đem khối Hồn Cốt này cho ta mà không phải là sư đệ của ngươi?"

Nghe câu hỏi Tương Âm nhìn về phía Đường Vũ Đồng, nghiêm túc nhìn nhưng khi nói ra lại mang theo ý cười:

"Ta bảo rằng mình không thích hắn, ngươi tin không?"

Đôi mắt Đường Vũ Đồng đen tối không rõ, cũng không trả lời Tương Âm. Tương Âm như không hề cần câu trả lời, nàng quay đầu lại và nhìn lên bục giảng.

"Ân. Ta tin ngươi!" Lúc sau Đường Vũ Đồng mới trả lời, Tương Âm cũng câu môi nở một nụ cười.

"Báo cáo!" Lát sau Hoắc Vũ Hạo đến, hắn đứng trước cửa phòng học lên tiếng nói.

"Vào đi." Giọng nói của Vương Ngôn lập tức vang lên, Hoắc Vũ Hạo đẩy cửa bước vào. Nhất thời, tất cả đệ tử có mặt trong lớp đều tập trung nhìn chằm chằm hắn.

Hoắc Vũ Hạo vừa bước vào, sự chú ý của toàn bộ học viên cũng di chuyển theo hắn, Vương Ngôn mỉm cười nói:

"Hoắc Vũ Hạo về vừa đúng lúc, giờ có thể bắt đầu chọn lớp trưởng được rồi. Vào chỗ ngồi đi."

Hoắc Vũ Hạo chọn chỗ ngồi phía trước Tương Âm. Tuy nhiên hắn cũng không có che khuất tầm nhìn của nàng. Tương Âm lúc này mới chú ý tới Nhạc Miên Linh ngồi cách đó không xa.

Nhạc Miên Linh cũng quay đầu lại nhìn nàng. Cả 2 lại trừng nhau một cái mới dời đi tầm mắt. Vương Ngôn đứng trên bục giảng lên tiếng nói:

"Đầu tiên chúng ta bắt đầu tuyển lớp trưởng. Bởi vì lớp của chúng ta có cả Hồn Sư Khống Chế hệ và Hồn Sư Cường Công hệ, nên lớp trưởng sẽ gồm hai người cho mỗi hệ khác nhau.

Mỗi tháng trao đổi một lần. Ta sẽ viết tên một số người nổi bật, tất cả chuẩn bị bỏ phiếu kín nhé."

Vừa nói hắn vừa quay mặt viết hai hàng tên lên bảng đen, hàng đầu viết là Cường Công hệ, phía dưới bao gồm các tên: Tương Âm, Nhạc Miên Linh, Vương Đông, Đới Hoa Bân, Chu Tư Trần, Hoàng Sở Thiên, Vu Phong.

Hàng thứ hai viết là Khống Chế hệ, phía dưới bao gồm bốn cái tên: Hoắc Vũ Hạo, Tào Cẩn Hiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc.

Bây giờ trên bảng đã có 11 cái tên, mà theo thứ tự Vương Ngôn viết rõ ràng có thể thấy trong mắt hắn Tương Âm và Nhạc Miên Linh là Chiến Hồn Sư đứng đầu hệ Cường Công. Điều này là tất nhiên, không ai lên tiếng phản đối cả, bởi vì cả 2 đều có Vạn niên Hồn Hoàn và đứng trong top 3.

Nhưng, cái tên Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu bên hệ Khống Chế lại khiến nhiều người không phục, xì xào bàn tán. Chỉ riêng những học viên của lớp Một ban Tân Sinh cũ mới không mở miệng nói gì, vì cố gắng của Hoắc Vũ Hạo đã được bọn họ công nhận từ lâu rồi.

Nhưng những học sinh lớp khác lại không biết, đa số đều mang vẻ mặt khinh thường.

"Vương lão sư, đệ tử có thắc mắc."

Vu Phong ngồi phía sau cách chỗ Đới Hoa Bân không xa, đột nhiên giơ tay lên nói. Phương pháp giảng dạy của Vương Ngôn hoàn toàn khác biệt với Chu Y, hắn mỉm cười ôn hòa nói:

"Vu Phong, có chuyện gì?"

"Đệ tử cho là Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không có tư cách tham gia bầu chọn lớp trưởng, hắn chỉ có một Hồn Hoàn, lại còn là Thập niên Hồn Hoàn.

Cho dù đội của hắn đạt được chức quán quân cũng là nhờ Vương Đông và Tiêu Tiêu giúp hắn đạt được. Hắn dựa vào cái gì mà được dự tuyển chức lớp trưởng chứ?" Vẻ mặt Vu Phong đầy sự khinh miệt.

"Ngươi ồn quá! Ngươi cũng đâu đi tranh lớp trưởng Khống Chế hệ, ý kiến nhiều như vậy làm gì?" Tương Âm lười biếng liếc qua Vu Phong. Nàng tuy không thích Hoắc Vũ Hạo thật nhưng là càng ghét thái độ nói chuyện của Vu Phong.

"Ngươi… Ta đây là bất mãn thay cho những người thuộc Khống Chế hệ. Nếu hắn muốn làm lớp trưởng thì thắng ta trước đã." Vu Phong tức giận khiêu chiến.

Tương Âm trong chốc lát ấy có chút không biết nên làm sao. Nhưng lại nghĩ đến Hồn Kỹ đã làm nàng bị thương đó thì lại cảm thấy đánh cũng tốt. Dù sao nàng đã quyết định giúp đỡ hắn một tí trong năm nay.

"Đủ rồi. Ngồi xuống hết cho ta." Giọng nói đầy uy nghiêm mang theo dao động Hồn Lực mãnh liệt vang lên, áp chế khiến Vu Phong miễn cưỡng ngồi xuống.

"Nếu đã có người bất đồng ý kiến vậy thì chúng ta biểu quyết—"

"Phản đối!" Tương Âm cắt ngang lời nói của Vương Ngôn.

"Tương Âm, ngươi phản đối điều gì?" Vương Ngôn bất đắc dĩ nhìn Tương Âm.

"Tại sao phải biểu quyết? Bọn hắn bảo Hoắc Vũ Hạo không thực lực thì để hắn đấu thử xem. Tại sao vẫn chưa đấu mà đã phải dựa vào ý kiến người khác quyết định?"

"Vậy, Hoắc Vũ Hạo, ngươi đồng ý khiêu chiến sao?" Vương Ngôn lại bất đắc dĩ quay sang Hoắc Vũ Hạo.

"Ta đồng ý!" Hoắc Vũ Hạo kiên định gật đầu, nhị sư huynh đã tin tưởng hắn như thế thì làm sao hắn để nàng thất vọng được.

Giọng nói của hắn hết sức bình tĩnh, nhưng khi hắn vừa dứt lời, cả lớp học liền lặng ngắt như tờ.

Cả Đới Hoa Bân và Chu Lộ ngồi phía sau hay Vu Phong đều kinh ngạc ngẩn người. Bọn họ không ai có thể ngờ Hoắc Vũ Hạo lại dám ứng chiến với Vu Phong.

Sau đó tất cả các học viên của ban Một đều đã vào Đấu Hồn Khu, đương nhiên phí vào cửa của bọn họ đều là Vương Ngôn trả. Và hôm nay, ngoại trừ các đệ tử này cũng không còn ai đến xem thi đấu nữa.

Đường Vũ Đồng im lặng đi sau Tương Âm. Lúc này Nhạc Miên Linh bỗng chen đến ghé vào tai Tương Âm hỏi nhỏ:

"Vì sao ngươi lại cho hắn đi thi đấu, hắn thắng thì không tốt rồi."

"Ta ghét thái độ của Vu Phong!" Tương Âm bình tĩnh đáp lại.

Nhạc Miên Linh và Đường Vũ Đồng ở phía sau nghe điều ngẩn ngơ. Quả thật với tính cách của một người như Tương Âm thì thái độ đối xử với người khác như thế rất khiến nàng ghét. Dù có là Hoắc Vũ Hạo hay là bất cứ ai, Tương Âm cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

"Cá cược, cá cược đây. Ta làm nhà cái, các ngươi thoải mái đặt cược. Hoắc Vũ Hạo đặt một ăn mười, Vu Phong đặt mười ăn một." Cường Công hệ Chiến Hồn Sư Chu Tư Trần, người có Võ Hồn Bảo Điển đột nhiên hét lớn.

Lão sư Vương Ngôn đã dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong vào bên trong Đấu Hồn Tràng rồi nên ở đây không còn ai quản bọn họ nữa.

"Ta đặt Vu Phong 100 kim hồn tệ." Đới Hoa Bân là người đầu tiên lên tiếng, sau đó bước đến trước mặt Chu Tư Trần lấy ra một túi tiền nặng trịch. Cơ mặt Chu Tư Trần giật giật một chút, hắn run rẩy nói:

"Không cần phải ác vậy chứ?"

"Dám làm nhà cái mà không có dũng khí thu tiền sao? Nếu không thì đừng mở cá cược làm gì." Đới Hoa Bân khinh thường nói. Chu Tư Trần bị lời nói khích của Đới Hoa Bân, giận dữ nói:

"Nhận thì nhận, ta sợ ngươi sao? Ngươi thắng thì ta trả ngươi 10 kim hồn tệ thôi chứ gì? Còn ai nữa không, bao nhiêu cũng nhận hết."

Bất quá, mọi chuyện sau đó lại làm hắn khóc không ra nước mắt. Đa số đệ tử đến cược đều đặt vào Vu Phong. Thực lực cả hai chênh lệch quá lớn, căn bản không ai xem trọng Hoắc Vũ Hạo, cho dù tỉ lệ đặt cược có cao đến thế nào cũng không có ai hứng thú cược.

Sắc mặt Chu Tư Trần càng lúc càng khó coi, nhưng hắn đã mạnh miệng nói rồi, làm sao còn gỡ gạt được gì nữa. Ngay lúc vẻ mặt Chu Tư Trần đã gần đen như đáy nồi thì một giọng nói vang lên làm lòng hắn hết sức vui sướиɠ.

"Ta đặt Hoắc Vũ Hạo, 1000 kim hồn tệ." Người đến trước mặt hắn đưa ra kim phiếu được chế tạo hết sức tinh xảo chính là Nhạc Miên Linh.

Vốn Nhạc Miên Linh là người nhà thương nhân, trong cốt lõi đã có tính buôn bán. Nay có vụ cá cược mà 100% mình sẽ ăn thì sao mà không tham gia. Lúc này Nhạc Miên Linh mới cảm thấy quyết định của Tương Âm quá là đúng đắn.

Tương Âm cũng làm theo Nhạc Miên Linh, cũng đưa ra một tờ kim phiếu y hệt.

"Ta cũng đặt 1000 kim hồn tệ."

Nghe hai người kia nói xong, Chu Tư Trần như người sắp chết đuối vớ được cọc. Tổng số tiền các đệ tử khác đặt cược cũng vừa đúng 2000 kim hồn tệ, bằng với số tiền của Nhạc Miên Linh và Tương Âm.

Nói cách khác, nếu Hoắc Vũ Hạo có thua, nhà cái cũng không tốn đồng nào, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải khó khăn.

"Chúng ta đặt Hoắc Vũ Hạo 1000 kim hồn tệ." Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu nhìn Tương Âm và Nhạc Miên Linh đặt cược nên cũng đặt theo.

"Bọn ta đặt Hoắc Vũ Hạo 50 kim hồn tệ." Hai giọng nói thanh thúy đồng thời tiếp nối vang lên khiến Chu Tư Trần giật mình, không ngờ còn có người dám đặt tiền vào Hoắc Vũ Hạo.

Hắn ngước mặt lên nhìn mới thấy hai người ấy đang từ phía sau Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu bước đến. Cả hai chính là tỷ muội Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc, từng bị đội Đường Vũ Đồng đánh bại. Hai tỷ muội mỉm cười chào rồi lấy ra 50 kim hồn tệ.

"Ta cũng đặt 50 kim hồn tệ." Thêm một giọng nói khác vang lên, lần này làm Chu Tư Trần trợn tròn mắt. Bởi vì, người này lại là huynh đệ tốt của hắn, người có Võ Hồn Quang Nhẫm Nhiễm Chung, Tào Cẩn Hiên.

Người này trong trận chiến với ba người Hoắc Vũ Hạo, đến cả Hồn Kỹ còn chưa kịp sử dụng đã bị Tinh Thần Phá đánh ngất.

"Cẩn Hiên, ngươi làm cái gì đây?" Chu Tư Trần nghi ngờ hỏi. Tào Cẩn Hiên cười cười nói:

"Ta biết ngươi có tiền, ta cược chút ít không được sao?"

"Ta không tin, trước giờ ngươi có làm chuyện gì không có lợi đâu." Chu Tư Trần nghi ngờ lại hỏi tiếp. Tào Cẩn Hiên nhìn nhìn xung quanh rồi nói:

"Ngươi để ý làm gì, ta đặt có 50 kim hồn tệ, nhiêu đây cũng không nhiều nhặn gì. Bất quá, ta nhắc ngươi một chút, nếu chẳng may Hoắc Vũ Hạo thắng, ngươi phải phá sản a. Một đền mười, 4000 kim hồn tệ chính là 4 vạn a. Ngươi có nhiều tiền vậy sao?"

"Ách…" Nghe huynh đệ tốt của mình nhắc nhở, trên trán Chu Tư Trần liền chảy đầy mồ hôi lạnh. Đúng a, vạn nhất Hoắc Vũ Hạo thắng thì sao đây?

Tương Âm, Nhạc Miên Linh, Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu mỗi người 1000, nhân cho 10, ôi trời ơi là một con số khủng bố!

"Bốn vị a, có muốn giảm bớt một chút không?"

"Không sao, 4 người bọn ta thì cứ đưa phân nửa thôi. 3 người bọn họ thì ngươi cứ đưa gấp 10." Tương Âm rất nể tình mà nêu ý kiến.

Tuy Nhạc Miên Linh đối với điều này có chút bất mãn nhưng cũng đồng ý. Chu Tư Trần lúc này thở ra một hơi. Tương Âm cùng 3 người kia tìm một chỗ ngồi xuống, tập trung quan sát.