Chương 17

Đường Vũ Đồng vừa dìu Tương Âm đi được một lúc thì bỗng dưng như nhớ đến một cái gì đó. Nàng quay sang nhìn Tương Âm rồi hỏi:

"Đúng rồi, chiêu thức hôm nay ngươi dùng để đánh bại Tà Huyễn Nguyệt là gì vậy?"

"Nó a? Nó gọi là Ngưng Phong, có thể ngưng kết gió và không khí thành một dạng nhất định mang lượng Hồn Lực lớn.

Hình dạng mà ta dùng lúc đó là Nguyệt Dao, có hình dáng mặt trăng khuyết. À mà chắc các ngươi cũng không thấy đâu nhỉ?" Tương Âm cười cười nói.

"Ngươi dùng nó thay cho hồn kỹ à?"

"Ta phải tận dụng mọi khả năng để tránh dùng hồn kỹ cho đến lúc thích hợp. Tuy Ngưng Phong ta chưa thể khống chế hoàn toàn nhưng ngoài việc tiêu hao Hồn Lực lớn thì cũng không có gây ra việc gì nghiêm trọng."

"Vậy thì tốt!"

******************************

Reng… reng… reng…

Tiếng chuông báo giờ học buổi chiều bắt đầu cũng là hiệu lệnh cho biết 16 trận của 32 đội trong vòng loại thứ hai đã chuẩn bị bắt đầu.

32 đội vừa thắng trận đấu ban sáng đang có mặt đầy đủ tại khu vực sát hạch để bóc thăm trận đấu sắp tới. Sau khi rút thăm xong, mỗi đội lại di chuyển về từng khu vực tương ứng.

Khu vực thi đấu buổi chiều này cũng không khác gì so với lúc sáng, nhưng do số lượng giảm đi một nữa nên cả khu vực sát hạch rộng lớn lại thay đổi các vách ngăn, chỉ còn có 16 khu mà thôi.

Ở phía bắc khu vực Sát Hạch có một đài cao chừng 20 thước, được sáu cái trụ sắt thật lớn bên dưới chống đỡ. Cao cao bên trên có một vài người đang đứng đấy quan sát, với độ cao và vị trí này sẽ dễ dàng quan sát mọi khu vực sát hạch bên dưới và tất cả tình huống phát sinh tại mỗi sân thi đấu.

Khu vực sát hạch chiều nay của Tương Âm là số 9 trong khi Đường Vũ Đồng là số 8. Khi ba người họ đến thì đã có một đội chờ sẵn bên trong rồi.

Lần này Tương Âm cũng rất nhanh hạ đội kia, nàng vui vẻ thoải mái mà xuống sân. Nhưng 3 thành viên của đội kia thì khóc không ra nước mắt a, bọn họ biết nàng mạnh nên chỉ định đánh tượng trưng rồi bỏ cuộc. Nhưng họ chưa kịp đánh đấm hay nói bỏ cuộc thì đã bị đánh bay ra ngoài. Bọn họ đây là làm tội gì a?

Tương Âm chiến thắng rồi thì định đến xem Đường Vũ Đồng. Nhưng đang định đi thì bị Chu Y gọi lại, Tương Âm cho Tiêu Hưng và Trần Duy Tiến đi về rồi đến chỗ của Chu Y.

Trên đài quan sát…

"Chu lão sư, ngài gọi ta?" Tương Âm lên tiếng.

"Ngồi đi, bây giờ ngươi cũng đã vào vòng 16 đội, ngươi nghĩ sao?" Chu Y hỏi.

"Vẫn chưa có ai đáng khen. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì ta chắc chắn sẽ vào chung kết như đã nói." Tương Âm lười biếng đáp lại.

"Chu lão sư, bà đang tìm đội át chủ bài của mình sao? Ồ đây chẳng phải là người đã đánh bại Hồn Tôn sao? Thua rồi?" Một nữ sư phụ vẻ ngoài khoảng 30 tuổi đi đên bên cạnh Chu Y, cười cười nói.

"Làm lão sư thất vọng, ta miễn cưỡng đã thắng rồi!" Tương Âm nhẹ nhàng trả lời.

Nụ cười của vị lão sư kia lập tức cương ngay trên mặt. Là người đã đánh bại Hồn Tôn và chiến thắng ra khỏi khu vực nhanh nhất, như vậy mà còn bảo là miễn cưỡng. Đây là muốn nàng bẽ mặt đi?

"Đúng rồi Chu lão sư, hình như một đội của lớp bà hôm nay sẽ đυ.ng với át chủ bài của lớp ta. Bà đoán thử xem, đội nào sẽ thắng?"

"Là đội nào vậy, Tương Âm?" Chu Y quay sang nhìn Tương Âm.

"Là đội của A Đồng!" Tương Âm bình tĩnh đáp, Chu Y hiểu A Đồng ở đây là chỉ ai, trong lớp ai cũng quá quen với cách gọi này. Chu Y tối sầm mặt nhìn sang vị lão sư kia nói:

"Mộc Cận, ngươi nghĩ đệ tử của ngươi sẽ thắng à?"

Mộc Cận tuổi thật tuy không còn nhỏ nữa nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài tươi trẻ, cô ta mỉm cười lắc đầu nói:

"Không hẳn là thế, trên đời đâu có gì là tuyệt đối. Bất quá, ta nghe nói lớp bà không có đệ tử thiên tài nào trên cấp 30 a. Thật là đáng tiếc."

"Ngươi khiêu khích ta à? Quả thật chúng ta không có thiên tài trên cấp 30 nhưng có quái vật có thể hạ được thiên tài. Ngươi nói xem Tương Âm, lần này ai sẽ thắng?" Chu Y lạnh lùng nói rồi quay về phía Tương Âm. Tương Âm lặng lẽ đổ mồ hôi, tại sao lại liên luỵ đến nàng rồi?

"A Đồng sẽ thắng!" Nàng không màng khuôn mặt đang đen dần của Mộc Cận mà thành thật đáp.

"Nếu các người đã chắc chắn như thế thì có dám đánh cuộc không?" Mộc Cận tức giận lên tiếng.

"Được thôi! Một khối Hồn Cốt thế nào?" Chu Y đồng ý ngay, bà rất tin tưởng đội Hoắc Vũ Hạo, vả lại còn có Tương Âm chắc chắn nàng cũng không có gì phải sợ.

(Luôn vô thức cho người khác cảm giác tin tưởng Tương Âm: "Ta không có a! Đầu óc các ngươi bị sao vậy? Một đứa trẻ chưa tròn 8 tuổi có thể đáng tin chỗ nào a?")

Nghe được hai chữ Hồn Cốt, hai mắt Mộc Cận khẽ nhíu lại. Đối với Hồn Sư, Hồn Hoàn đã rất quý giá rồi, bởi vì mỗi Hồn Sư đều cần có nó để đột phá bình cảnh.

Mà Hồn Cốt, còn trân quý hơn Hồn Hoàn gấp trăm ngàn lần, mỗi Hồn Sư có thể dung hợp 6 khối Hồn Cốt, lần lượt là tứ chi, đầu và cả thân thể.

Từng Hồn Hoàn sẽ đem lại cho Hồn Sư một kỹ năng, ngoại trừ Thập Vạn niên Hồn Hoàn là hai kỹ năng. Nói cách khác, một Hồn Sư bình thường tu luyện đến bậc Phong Hào Đấu La có 9 Hồn Hoàn thì sẽ có 9 kỹ năng khác nhau.

Mà Hồn Cốt thì lại vượt ngoài phạm trù này, bản thân nó cũng có thể mang đến cho Hồn Sư một cái kỹ năng, hơn nữa còn có tác dụng cải tạo, phụ trợ cho bộ phận thân thể tương ứng nữa.

Hồn Hoàn sinh ra từ bất cứ Hồn Thú nào sau khi chết đi, nhưng Hồn Cốt thì không phải thế. Chỉ có Thập Vạn niên Hồn Thú mới có khả năng tạo ra Hồn Cốt, còn Hồn Thú bậc thấp hơn, xác suất tạo ra Hồn Cốt thấp đến đáng thương, chỉ có một phần vạn a!

Thế nên, mỗi khi Hồn Cốt xuất hiện đều sẽ khiến giới Hồn Sư tranh đoạt đến sức đầu mẻ trán.

Hồn Cốt, theo một ý khác cũng có thể xem là một dạng đan dược giúp gia tăng tu vi. Bởi vì mỗi lần dung hợp Hồn Cốt, Hồn Sư đều sẽ tăng lên một lượng Hồn Lực đáng kể.

Thế mà lúc này Chu Y lại muốn đem Hồn Cốt ra làm vật đánh cược, liều mạng như thế Mộc Cận làm sao không giật mình kinh hãi được chứ. Quan trọng nhất, nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Chu Y lại tự tin đến thế.

"Nếu không dám thì tránh xa ta một chút, cái mùi nước hoa của ngươi khiến ta buồn nôn quá." Khóe miệng Chu Y nhếch lên một cái lộ vẻ khinh thường.

"Được, ta đánh cược với ngươi. Không cần phải khua môi múa mép dọa dẫm ta. Nếu ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một khối Hồn Cốt, còn ngươi thua, thì bảo Phàm Vũ làm cho ta một cái Cận thể Hồn Đạo khí." Ánh mắt Mộc Cận lóe ra sát khí.

"Được thôi!" Chu Y sảng khoái đáp, dù sao có Tương Âm bảo đảm, bà chắc chắn sẽ không thua.

Nếu Tương Âm biết suy nghĩ lúc này của bà chắc chắn sẽ không màng thể diện mà phun ra một búng máu. Lão sư à, ngài không đi tin học sinh đang thi đấu của mình mà tin lời nói của một "đứa trẻ" như nàng, đây là mù quáng a!

"Tốt!" Mộc Cận nói xong liền xoay người tập trung sự chú ý xuống sân thi đấu, hai tay nàng nắm chặt lan can.

Ba người Đường Vũ Đồng bên dưới hoàn toàn không biết những chuyện đang phát sinh trên này. Bọn họ còn mãi bận quan sát đối thủ.

Đối thủ của họ là 3 cô bé, 3 cô bé kia đều mặc đồng phục Tân Sinh. Đứng trước nhất là một cô bé với mái tóc ngắn màu vàng khá cao, chỉ thấp hơn Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng một chút. Nhìn qua có vẻ nhanh nhẹn, đôi mắt màu lam to tròn, hai hàng lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu.

Sau lưng cô bé, bên trái là một nữ sinh có mái tóc ngắn đỏ rực, đôi mắt cũng màu đỏ mang chút khí tức khủng bố. Nhưng các đường nét trên mặt đều cực kỳ hoàn mỹ, da trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng đủ để so với Chu lão thái thái.

Còn bên phải là một cô bé với vẻ đẹp tươi sáng nhu mì, mái tóc dài màu xanh lục xõa bồng bềnh sau lưng, đôi mắt cũng giống với màu tóc. Nàng khiến người nhìn vào có cảm giác nữ sinh này là một cô bé yếu đuối cần sự che chở.

"Hai bên vào sân xưng tên." Lão sư giám thị hô to.

Hai đội, sáu người, đồng thời bước vào sân. Cô bé với mái tóc ngắn màu đỏ ngạo nghễ nói:

"Lớp Chín ban Tân Sinh, Vu Phong, cấp 25, Cường Công hệ Chiến Đại Hồn Sư."

Cô bé tóc dài màu lục nghe thấy thế khẽ liếc mắt quở trách, bất quá cô bé cũng không thay đổi thái độ, có điều với giọng nói dịu dàng nên không có vẻ phản cảm.

"Lớp Chín ban Tân Sinh, Nam Môn Duẫn Nhi, cấp 24, Mẫn Công hệ Chiến Đại Hồn Sư."

Cô bé tóc màu xanh lục vừa nói xong thì từ sau truyền ra một giọng nói bình thản.

"Lớp Chín ban Tân Sinh, Ninh Thiên, cấp 31, Phụ Trợ hệ Khí Hồn Tôn."

Đường Vũ Đồng cũng không kinh sợ như Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu, nàng lên tiếng giới thiệu mình trước.

"Lớp Một ban Tân Sinh, Vương Đông, cấp 26, Cường Công hệ Chiến Đại Hồn Sư."

"Lớp Một ban Tân Sinh, Tiêu Tiêu, cấp 22, Khống Chế hệ Chiến Đại Hồn Sư."

"Lớp Một ban Tân Sinh, Hoắc Vũ Hạo, cấp 16, Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư."

Tiêu Tiêu cùng Hoắc Vũ Hạo sau khi hồi phục tinh thần cũng bắt đầu giới thiệu mình. Nghe Hoắc Vũ Hạo bảo mới cấp 16, Vu Phong liền bĩu môi khinh thường. Đúng lúc này, vị lão sư giám sát bên ngoài lại hét lớn một tiếng.

"Trận đấu… Bắt đầu."

Đường Vũ Đồng vừa nghe lập tức phóng nhanh ra ngoài, hai cánh cũng đồng thời giang rộng.

Bất kể Vu Phong, Nam Môn Duẫn Nhi hay Ninh Thiên tự tin đến mức nào, khi thấy đôi cánh rực rỡ của Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng không kìm được mà ngẩn ngơ, trong lòng thầm khen một câu thật đẹp.

Thừa dịp bọn họ đang thất thần, Đường Vũ Đồng tiến nhanh tấn công hướng Ninh Thiên. Cũng may Nam Môn Duẫn Nhi phản ứng kịp vội vã chạy đến kéo Ninh Thiên ra khỏi phạm vi tấn công của Đường Vũ Đồng.

Trên lưng Nam Môn Duẫn Nhi đã xuất hiện một đôi cánh màu xanh biếc. Đôi cánh không lớn và rực rỡ như của Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông nhưng nó có tác dụng gia tăng tốc độ của cô bé lên một mức cao nhất.

Lúc này Tiêu Tiêu cũng sử dụng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tấn công Vu Phong. Hoắc Vũ Hạo đứng cạnh Tiêu Tiêu, không ngừng nói gì đó. Dù Vu Phong có tránh né hay làm gì Tiêu Tiêu cũng đoán được mà đối chiêu.

Tuy kỹ năng quan sát của Hoắc Vũ Hạo không thể cộng hưởng với người khác nhưng hắn vẫn rất cố gắng. Vu Phong đã bắt đầu chật vật, nàng quát lớn một tiếng, thân thể mềm mại phóng thẳng về trước, nhiệt độ không khí xung quanh nàng cũng theo đó mà tăng lên, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng rồng ngâm.

Đột nhiên, cơ thể mềm mại của Vu Phong phát sinh biến hóa, chỉ vài giây sau, từ một cô bé 11, 12 tuổi đã hóa thành một nữ tử xinh đẹp 16, 17 tuổi. Cơ thể phát sinh biến hóa nên quần áo bên ngoài liền rách nát, lộ ra thêm một bộ y phục bên trong.

Cô bé hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, bên trong mặc sẵn một bộ quần áo liền người co dãn. Chỉ để lộ ra đôi chân thon dài, và bộ ngực sữa căng đầy.

Màu da của Vu Phong lúc này cũng muốn chuyển sang màu đỏ sáng bóng. Bên trái khuôn mặt phủ đầy vảy rồng, kéo dài xuống vùng cổ rồi qua bả vai xuống tận bàn tay trái.

Vu Phong không né tránh nữa mà quay sang tấn công vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu lập tức khiến Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chia ra làm ba xoay quanh Vu Phong.

Bên kia Đường Vũ Đồng vẫn không ngừng đuổi theo tấn công, đa số những chiêu thức của nàng là tấn công vào Ninh Thiên.

Lúc này đôi tay của Nam Môn Duẫn Nhi bỗng hóa thành một màu xanh biếc như được làm từ ngọc bích, đánh thẳng về phía Đường Vũ Đồng. Ninh Thiên nhờ vậy cũng có thời gian, giơ cánh tay phải lên, quát:

"Thất Bảo xoay chuyển hóa Lưu Ly."

Đột nhiên, cả người cô bé xoay tròn một vòng, ánh sáng cầu vòng bảy màu cũng theo đó mà bay ra từ cơ thể cô bé. Luồng ánh sáng đó từ từ ngưng tụ hóa thành một cái tháp bảy màu trên tay Ninh Thiên.

Bảo tháp này phát ra ánh sáng lập lòe rực rỡ. Tuy nó không được khảm bất cứ một viên bảo thạch nào, nhưng chỉ vừa xuất hiện liền lập tức thu hút tất cả sự chú ý của những người đang đứng quan sát trên đài cao.

Ba Hồn Hoàn, hai vàng, một tím từ từ bay lên từ bàn tay phải của Ninh Thiên rồi dần dần chuyển động xung quanh cơ thể cô bé.

Trên đài quan sát, Chu Y thất thanh kêu lên:

"Cửu Bảo Lưu Ly tông, Thất Bảo Lưu Ly Tháp!"

"Thất Bảo hữu danh, Nhất: Tốc." Ninh Thiên kêu lên.

Hồn Hoàn thứ nhất của cô bé lập tức sáng lên, ánh sáng màu vàng đậm xoay vòng quanh bảo tháp càng khiến nó trở nên mĩ lệ. Sau đó, hai luồng ánh sáng lóa mắt từ bảo tháp bắn ra, chiếu thẳng vào Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi.

Khi hai luồng ánh sáng kia phủ xuống người Vũ Phong và Nam Môn Duẫn Nhi, cục diện đột nhiên biến đổi. Hai tay Nam Môn Duẫn Nhi đang đánh về phía Đường Vũ Đồng đột nhiên tăng tốc, thậm chí còn xuất hiện một loạt tàn ảnh liên tiếp trong không khí.

Đường Vũ Đồng đã sớm biết được tác dụng của luồng ánh sáng ấy. Nàng đập cánh lui về phía sau tránh xa Nam Môn Duẫn Nhi.

Bên kia Vu Phong được Ninh Thiên tăng tốc độ, tốc độ công kích và biến hóa cũng theo đó tăng lên, cô bé đã phóng ra Hồn Kỹ đầu tiên của mình: Long Chi Hỏa.

Một ngọn lửa màu đỏ đậm bay ra từ cơ thể cô bé, không ngừng xoay chung người Vu Phong trong phạm vi một thước. Mỗi chiêu của cô bé đều mang theo hơi nóng hừng hực của Long Chi Hỏa.

Võ Hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu lúc này cũng phát động, một luồng sáng màu đen lóe lên, đỉnh lớn từ trên trời giáng xuống mặt đất tạo thành một tiếng nổ ầm ầm khủng bố. Hồn Hoàn thứ nhất của Tiêu Tiêu cũng đồng thời sáng lên, hồn kỹ thứ nhất của nàng: Đỉnh Chi Chấn!

Tuy cảm thấy không ổn nhưng Vu Phong ngay lập tức bỏ qua cảm giác đó và tiếp tục tấn công. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh mạnh mẽ rơi xuống, đập ngay vào người Vu Phong.

Vu Phong bị đánh chưa kịp làm gì thì Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã phóng thẳng về trước, đánh thẳng vào người Vu Phong. Bị đánh hai cú khiến Vu Phong dù hơn Tiêu Tiêu ba cấp cũng chịu không nổi.

Thấy Ninh Thiên dường như định làm gì đó, Hoắc Vũ Hạo cắn răng làm ra quyết định. Hắn dùng Tinh Thần Phá tập trung tấn công vào Ninh Thiên, lúc này Ninh Thiên không đề phòng nên lập tức bị trúng chiêu.

Thất Bảo Lưu Ly Tháp dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không có năng lực phòng ngự công kích tinh thần hệ. Nói một cách khác, năng lực của Ninh Thiên, vừa vặn bị Hoắc Vũ Hạo khắc chế.

Ninh Thiên ngã xuống, Nam Môn Duẫn Nhi tốc độ cũng chậm lại. Đường Vũ Đồng chọn đúng lúc này sử dụng hồn kỹ thứ nhất: Trát Dao. Song chưởng và hai cánh trong nháy mắt hợp lại, hai trát dao xuất hiện đánh về phía Nam Môn Duẫn Nhi, bị trúng đòn cô bé bị văng ra xa.

Hoắc Vũ Hạo thoát lực ngồi trên sân đấu, khuôn mặt hắn như không còn chút máu nào, hô hấp dồn dập. Tiêu Tiêu tuy không hiểu vì sao nhưng vẫn rất quan tâm mà kéo hắn dậy.

Vị lão sư đang đứng giám sát bên ngoài cũng ngẩn ra, nhờ có người lên tiếng nhắc nhở mới tuyên bố đội Hoắc Vũ Hạo đã giành chiến thắng.

Mộc Cận đang ngồi xem trên đài cao cũng đã hoàn toàn ngây người. Nàng không tin vào những chuyện vừa xảy ra. Hai Đại Hồn Sư và một Hồn Tôn, lại là Hồn Tôn có Khí Vũ Hồn nổi tiếng đệ nhất thiên hạ, Thất Bảo Lưu Ly Tháp, thế mà lại bại dưới tay hai Đại Hồn Sư và một tên Hồn Sư có Thập niên Hồn Hoàn.

Đừng nói là nàng, bất cứ ai nghe được thực lực hai bên như thế cũng không tin. Có điều sự thật trước mắt, đúng là ba người Ninh Thiên đã thua.

Trong mắt Chu Y lúc này cũng chỉ có sự vui mừng.

"Chúng ta đi thôi."

Nói xong bà liền đi về phía cầu thang. Lúc đi qua Mộc Cận, bà lạnh lùng nhìn một cái, nhưng không nói gì. Tương Âm không nhìn Mộc Cận, theo Chu Y nhẹ nhàng tung người nhảy xuống.

"A Đồng!" Tương Âm dùng gió khiến mình bay xuống chỗ Đường Vũ Đồng.

"Âm, ngươi có xem sao?" Đường Vũ Đồng cười hỏi.

"Có chứ! Ngươi rất giỏi! Giờ chúng ta đã cùng vào vòng 16 đội rồi. Mong là không phải đối thủ của nhau."

"Mong là vậy!"