Phiên Ngoại: Thành Thân (H nhẹ)

“A Đồng, chúng ta thành thân đi.”

Tương Âm cuối cùng cũng nói ra câu nói làm rối loạn lòng của nàng. Tuy là khẩn trương thế nhưng không ngờ nàng lại rất bình thản nói ra, điều này làm nàng nghi hoặc không thôi.

Đường Vũ Đồng cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn nét mặt bối rối, suy tư của Tương Âm mà nàng lại buồn cười. Khi người kia đưa ánh mắt khó hiểu sang thì nàng mới bật cười, hỏi:

“Hảo a. Thế Âm ngươi gả cho ta hay là ta gả cho ngươi đây?”

Tương Âm nghe xong không đáp ngay mà lại suy tư qua vấn đề này. Không biết nghĩ gì thế nhưng sắc mặt nàng chuyển sang phức tạp cùng bất đắc dĩ.

“Làm sao vậy?!”

“Không có gì. Ta nghĩ mình nên gả qua thì hơn, ngươi mà gả cho ta thì Miên Miên sẽ nổi điên vì sính lễ mất.” Tương Âm thở dài.

Nụ cười của Đường Vũ Đồng cũng có chút miễn cưỡng, thương gia quả nhiên không muốn đưa tiền ra. Nghĩ đến mình cưới Âm thì sính lễ đưa qua sợ là không ít được rồi.

“Chút chuyện đó chẳng có vấn đề gì, ta đi nói với phụ thân và mẫu thân, ngươi cũng nên đi thông báo những người khác.” Đường Vũ Đồng cười cười, đứng dậy xoa đầu Tương Âm một chút.

“Ân.” Tương Âm gật đầu, vội rời đi trước. Đường Vũ Đồng nhìn nàng đi rồi thì mới động bước chân ra khỏi phủ.



Tương Âm trở về Không Gian Thần Phủ, nơi ở của nàng mà giờ đã bị chiếm đóng. Không cần gõ cửa mà dễ dàng đi vào bên trong, Tương Âm nhìn thấy một màn đặc biệt không biết nói ra sao.

Tuyết Đế cùng Băng Đế ngồi trên ghế lột da nho, Phương Diễm vứt da nho xuống sàn, Tử Luân bò đi nhặt. Nghe tiếng mở cửa thì cả 4 người đồng loạt quay sang nhìn nàng.

“Các ngươi…” Tương Âm hiện giờ mới hiểu chữ cạn lời là thể hiện tâm trạng thế nào.

“Tương Âm, ngươi không phải vừa đi gặp Đường Vũ Đồng sao? Tại sao lại đến đây rồi.” Tử Luân đứng dậy, sau đó không quên tiêu hủy da nhỏ trên tay.

“Ta cùng A Đồng sắp thành thân, đến thông báo với các ngươi.” Nhắc đến việc này, Tương Âm lập tức trở nên vui vẻ.

“Nga, thành thân à….. Khoan đã!”

“Cái Gì?!” Từ bên trong, Nhạc Miên Linh đột nhiên vọt ra, đồng thanh với Tử Luân la lên.

“Miên Miên, ngươi làm gì ở trong kia?!” Tương Âm nhíu mày.

“Ta nấu ăn.” Nhạc Miên Linh ngửa đầu ưởn ngực, oai vệ đáp.

Lừa ai hả? Ngươi rõ ràng không biết nấu ăn!

“Mà bỏ qua vấn đề đó, thành thân? Ngươi gả qua à?!” Nhạc Miên Linh với vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

“Tại sao ngươi không nghĩ là ta cưới người về chứ?” Tương Âm phức tạp nhìn bọn họ.

“Thế ngươi cưới à?” Tuyết Đế không thèm liếc mắt hỏi lại.

“Không, ta gả.” Tương Âm thở dài.

Nhạc Miên Linh lập tức cười rạng rỡ, chạy vào trong, có vẻ Mã Tiểu Đào còn ở bên trong. Tử Luân như một người mẹ, rưng rưng nước mắt mà đi lấy của hồi môn rồi.

“Xú long, nhớ tính phần của ba chúng ta.” Băng Đế lên tiếng, hai vị tỷ tỷ còn lại gật đầu đồng ý.

“Các ngươi… Mà thôi, nể tình Tương Âm, ta sẽ không tính toán với các ngươi.” Tử Luân nói xong tiếp tục nhập diễn người mẹ, nước mắt lưng tròng đi rồi.

Tương Âm thở dài một hơi, mỉm cười nhìn bọn họ nhốn nháo, bận tới bận lui. Quả thật, thời gian trôi qua rất nhanh, nàng lúc trước đến thế giới này còn không ngờ có ngày mình sẽ kết hôn.

Về hôn lễ, Tương Âm là người gả qua nên không có thứ gì cần lo lắng hết. Trang phục, tiệc, trang hoàng, thiệp mời đều từ gia đình Hải Thần đến chuẩn bị.

Khi nhận được thư mời, có rất nhiều người còn bất ngờ đâu. Dù sao thì ở Thần Giới vẫn chưa có hai nữ nhân thành thân lần nào.

Ngày hôn lễ đến, Đường Vũ Đồng vận y phục đỏ rực cùng Tương Âm đi làm lễ. Ngày hôm nay bọn họ nổi bật nhất, đây sẽ là lần duy nhất trong đời bọn họ vận hồng y nắm tay nhau hoàn thành nghi lễ.

Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói tràn ngập, điều hạnh phúc nhất có lẽ đơn giản là cùng ái nhân dắt tay cùng nhau thành một cái thân thôi.

Tương Âm được dắt đến hôn phòng, trên đường đi Nhạc Miên Linh vẫn không ngừng lải nhải. Cụ thể, điều nàng nói như sau:

“Tiểu Âm a, cưới gả chỉ là hình thức bên ngoài, địa vị trên giường mới là quan trọng nhất. Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải ở trên, biết hay không?”

Tương Âm dở khóc dở cười qua loa gật đầu, thật không hiểu người này đang dạy cái quái gì. Thấy Tương Âm đã đáp lại, Nhạc Miên Linh mới vui mừng hớn hở ra đại sảnh uống rượu rồi.

Vừa bước vào tiếng ồn ào náo nhiệt đã vọng vào trong tai. Nhạc Miên Linh có chút khó hiểu, không phải Thần Giới có rất ít thần hay sao?

“Uy, Hỏa Thần, sao giờ mới đến? Mau đến uống vài ly đi.” Tình Tự Thần rất nhiệt tình kêu gọi.

“Hảo!” Nhạc Miên Linh vội vàng bước tới nhưng lại không kịp, Mã Tiểu Đào rất nhanh đã lôi nàng về với những chiến hữu thân quen.

“Các ngươi uống nhiều rồi!” Mới uống một bình nhỏ, Nhạc Miên Linh hướng tứ Thần Thú nói.

“Ta hôm nay gả con gái, ngươi còn không cho ta uống?!” Tử Luân mama khóc lóc truy hỏi.

“Rượu này như nước thôi.” Tuyết Đế thản nhiên uống tiếp.

“Ngươi nghĩ ta quan tâm mình có say hay không chắc?!” Băng Đế khinh bỉ nhìn sang.

“Mới vài bình, ta vạn vạn bình cũng không say đâu.” Phương Diễm khinh thường lên tiếng, sau đó đánh nấc một cái, mặt đỏ bừng.

“Bốn người các ngươi ngồi chung, nhìn phong cách đặc biệt kỳ quái.” Nhạc Miên Linh nói và bị bọn họ vô tình làm lơ luôn.

“Đường Vũ Đồng!! Ngươi mau đến uống với ta, uống say chết ngươi.” Tử Luân mama đã say, bắt đầu tìm người khó dễ rồi.

“Uy, đừng có biểu diễn rượu điên.” Nhạc Miên Linh – một trong số những người còn tỉnh táo, đen mặt hô.

“Mặc kệ hắn đi, chúng ta cản không được.” Mã Tiểu Đào ở bên cạnh thở dài, bất đắc dĩ nói.

Nhạc Miên Linh không tình nguyện im lặng, ánh mắt thường nhìn về phía Tử Luân. Thấy Đường Vũ Đồng bị hắn nháo dở khóc dở cười nàng không hiểu cũng cảm thấy chút sảng khoái.

Trong khi đó, Đường Vũ Đồng dùng mọi cách cuối cùng cũng tiễn Tử Luân đi. Sau đó nàng cũng đã có chút đứng ngồi không yên, nhanh chóng chào phụ thân mẫu thân rồi rời đi.

Trên đường đi đến hôn phòng, tâm trạng nàng căng thẳng không thôi. Đứng trước cửa phòng, nàng giả ho vài tiếng lấy lại bình tĩnh đẩy cửa vào trong.

Tương Âm ngồi trên giường, có lẽ vì đợi lâu quá mà đã dựa vào tường ngủ rồi. Đường Vũ Đồng sủng nịch cười, nhẹ chân bước đến bên cạnh nàng.

“Ngươi cuối cùng cũng đến.” Tương Âm lên tiếng, từ từ mở mắt.

“Ân.”

“Uống rượu giao bôi thôi.”

“Rượu giao bôi?!”

“Ở chỗ của ta khi thành thân sẽ uống rượu giao bôi.” Tương Âm giải thích, hiển nhiên nàng không nói việc ở hiện đại điều này không phổ biến.

Đường Vũ Đồng gật đầu, theo sự dẫn dắt của Tương Âm, hai người uống rượu giao bôi. Đến lúc này, cả hai người lại có chút bối rối lẫn ngượng ngùng.

“Mới lúc nãy, Miên Miên còn không ngừng bảo ta phải ở trên đâu.” Tương Âm phá vỡ sự yên lặng, giọng nói xen lẫn trong tiếng cười nhẹ.

“Ngươi muốn ở trên?!” Đường Vũ Đồng nhướng mày, ngượng ngùng bay đi đâu mất.

“Ngô… Ta rất lười nga, vẫn là A Đồng ngươi làm việc thì hơn. Mà… Nếu A Đồng không được thì ta cũng sẽ miễn cưỡng ra tay.” Tương Âm dựa vào người Đường Vũ Đồng, ánh mắt mị mị như có như không khıêυ khí©h.

“Hừ. Vậy xem ta có được hay không đi!” Đường Vũ Đồng vừa nói vừa bế lên Tương Âm, phút chốc cả hai người đã nằm trên giường, tóc xỏa tung ra.

Y phục từng kiện từng kiện rơi xuống đất, da thịt tiếp xúc với không khí khiến Tương Âm run lên. Đường Vũ Đồng nhận thấy, vội ôm lấy nàng.

Da thịt kề nhau phút chốc khiến cơ thể trở nên nóng bừng. Tiếng tim đập thình thịch trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Môi chạm, lưỡi quấn lấy nhau, Tương Âm có chút thở không thông.

Đường Vũ Đồng nhìn người trước mắt, môi trở nên đỏ hồng bóng loáng, khiến nàng kích động. Da thịt trở nên đỏ bừng, cơ thể vì bị đυ.ng chạm mà không ngừng run rẩy.

Thở dốc, rêи ɾỉ, âm thanh Tương Âm phát ra như mê hoặc Đường Vũ Đồng. Tay từ tấm lưng bóng loáng dò xét ra trước, nhẹ nhàng ôm trọn đồi núi.

Mềm mại nằm trong lòng, Đường Vũ Đồng hé miệng ngậm lấy, Tương Âm lại rêи ɾỉ ra tiếng. Tay trái Đường Vũ Đồng nắm lấy bên mềm mại còn lại, tay kia lại từ từ dò xét xuống.

Tay phải ở bụng vuốt ve một lát khiến sự run rẩy tăng lên, Tương Âm khẩn trương. Tay tiếp tục đi xuống, xuyên qua rừng rậm, tiến đến khe suối.

Cảm thấy phía dưới hạ thân bị vuốt ve, dị vật xâm nhập khiến cả thân mình Tương Âm căng thẳng. Đột nhiên dị vật lại mạnh mẽ tiến vào, Tương Âm nhíu mày, thật sự đau a.

Thấy đôi mày Tương Âm dần dần giãn ra, Đường Vũ Đồng mới bắt đầu di chuyển tay. Ra vào, rêи ɾỉ, thở dốc, hồng trướng rũ xuống, đêm xuân còn dài.

++++++++++++++++++++++++++

Đôi lời của tác giả: Đến đây là truyện [Đấu La Đại Lục] Hắc Hóa Nữ Chủ hết thật nga. Cảm thấy mình có thể mặt không đổi sắc mà viết xong khúc cuối thì quả nhiên level mặt than đã tăng lên rồi.