Chương 47: Trữ Vinh Vinh 3

Lúc này chiếc drap trải giường mà Trữ Vinh Vinh ngồi đã không phải chiếc mà lần đầu tiên Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh lăn giường, chiếc đầu tiên kia đã bị Lâm Kiệt thu lại, lúc này đang được đặt ở trong nhẫn trữ vật của hắn kìa, nhưng mà trên giường vẫn lưu lại mùi hương của Chu Trúc Thanh.

Trữ Vinh Vinh ngồi ở trên giường ngửi được một mùi hương quen thuộc, liền lên tiếng nói: "Sao ta cảm giác mùi này rất quen nha."

Trong lòng Lâm Kiệt hẫng một nhịp, như vậy mà cô cũng ngửi ra được, cô là chó à chị hai.

Chỉ thấy Trữ Vinh Vinh dùng sức hít hít cái mũi, trong lòng hơi nghi hoặc, vừa định hỏi, Lâm Kiệt lại không cho cô thời gian, ngắt lời nói: "Được rồi, chuẩn bị bắt đầu rồi."

Lâm Kiệt đi lên ngồi xuống, hai tay đặt ở sau lưng Trữ Vinh Vinh, trong tay lóe lên ánh chớp, nói với Trữ Vinh Vinh: "Vừa bắt đầu sẽ có hơi đau đớn, cô phải nhẫn nại một chút." (Lâm Kiệt là người chính trực như vậy, sao có thể để Trữ Vinh Vinh cởϊ qυầи áo chứ.)

Xoẹt ~ Xoẹt ~ Xoẹt, trên người Trữ Vinh Vinh lan tràn ánh chớp, vẻ mặt hơi thay đổi, hiển nhiên bởi vì đau đớn nên mặt hơi nhăn lại, miệng kêu lên: "A!! Đau quá, sao lại đau như vậy?"

Lâm Kiệt nghe Trữ Vinh Vinh kêu, lại tăng cường độ lên: "A!!" Trữ Vinh Vinh kêu lớn ra tiếng, tuy rằng cô cảm thấy rất đau đớn, nhưng mà vẫn cố gắng chịu đựng.

Một lát sau, Lâm Kiệt thu công, Trữ Vinh Vinh vốn đang ngồi liền té xỉu, Lâm Kiệt là một chính nhân quân tử, sao có thể lợi dụng cô chứ, đỡ lấy Trữ Vinh Vinh, để cho cô nằm trên giường một mình, còn Lâm Kiệt đi xuống giường.

Trữ Vinh Vinh hơi suy yếu nằm trên giường, hô hấp có chút gấp gáp, nhìn Lâm Kiệt nói: "Vậy là xong rồi à, ta có thể chịu được."

Lâm Kiệt nói: "Không ngờ cô lại kiên cường như vậy, dừng ở đây thôi, ta sợ thân thể cô không chịu nổi, hiện tại cô nghỉ ngơi một lúc đi, đợi khi trở về tẩy rửa một chút là có thể thử tu luyện, cảm nhận sự thay đổi của mình một chút."

Trữ Vinh Vinh nghe thấy bảo tẩy rửa thì có hơi nghi hoặc nói: "Sao vậy?"

Lâm Kiệt chỉ chỉ thân thể Trữ Vinh Vinh, lấy gương trong ngăn tủ đưa cho Trữ Vinh Vinh, nói: "Cô nhìn xem thân thể mình hiện tại."



"A!!" Trữ Vinh Vinh sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này cô phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của mình dính rất nhiều vết bẩn, lập tức đẩy Lâm Kiệt ra nói: "Không được nhìn, không được nhìn."

Lâm Kiệt giải thích: "Đây chỉ là tạp chất từ trong cơ thể cô bài tiết ra trong lúc ta giúp cô rèn luyện thân thể thôi, đợi lát nữa cô trở về tắm rửa một chút là được, và lại ta không hy vọng cô nói chuyện này ra với bất kỳ ai, biết không."

Trữ Vinh Vinh có chút ứng phó "Ừ" vài tiếng, không ở lại lâu, sau khi khôi phục liền vội vã chạy về phía phòng tắm của Lâm Kiệt, vội vội vàng vàng rửa sạch mặt rồi lập tức chạy về phòng mình.

Lâm Kiệt nhìn Trữ Vinh Vinh vội vàng chạy đi, trên mặt vốn chỉ có chút ý cười, hiện tại trở nên càng sâu hơn. Miệng lẩm bẩm nói: "Hiện tại cô đã trải qua lần đầu tiên, đến khi cô biết được tốc độ tu luyện của mình tăng bao nhiêu, không biết cô có thể chịu đựng bao lâu trước khi chủ động tới tìm ta đây." (Sao lại cảm giác Lâm Kiệt có hơi cặn bã nha, hôm nay mới bắt được Chu Trúc Thanh, giờ lại muốn xuống tay với Trữ Vinh Vinh, lúc này, Lâm Kiệt ngụy biện nói: "Cũng không phải là ta cặn bã, chỉ là tấm lòng ta khá lớn, có thể chứa được tương đối nhiều người mà thôi. . . Không. . . Không đúng, ta là vì Thất Bảo Lưu Ly Tông, đúng vậy chính là như vậy.")

Lúc này Trữ Vinh Vinh đã trở lại phòng của mình, phát hiện Tiểu Vũ không ở đây, vội vàng chạy vào phòng tắm, xả nước, cởϊ qυầи áo, tắm rửa, không ngừng tẩy sạch vết bẩn trên người, một lúc lâu sau, đến khi Trữ Vinh Vinh cảm giác đã sạch rồi mới đi ra khỏi phòng tắm, lúc soi gương, đột nhiên cảm giác mình trở nên xinh đẹp hơn, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Lâm Kiệt dùng Lôi Điện kia giúp mình rèn luyện thân thể, nên mình mới xinh đẹp hơn." Nghĩ xong, Trữ Vinh Vinh càng thêm hưng phấn, nhìn mình trong gương, không ngừng thay đổi tư thế.

Lúc này, cửa mở, Tiểu Vũ đi đến, Tiểu Vũ hoạt bát, thoạt nhìn vẫn đáng yêu như vậy, đôi chân thon dài, mang tất chân màu trắng có vẻ càng quyến rũ hơn.

Tiểu Vũ nhìn thấy Trữ Vinh Vinh đang không ngừng thay đổi tư thế trước gương, đi qua nhìn, liền lớn tiếng kêu lên: "Vinh Vinh, sao có cảm giác cô trở nên xinh đẹp hơn nhiều nha, cô làm thế nào vậy?"

Lúc Tiểu Vũ đi vào Trữ Vinh Vinh đã nhìn thấy cô, chỉ là đang trầm mê ở trong sự xinh đẹp của mình có chút không thể tự kiềm chế. Cười hì hì nói với Tiểu Vũ: "Không nói cho cô."

Sau đó hai người liền ầm ĩ lên, đương nhiên chỉ là đùa giỡn giữa chị em tốt, nhưng mà Trữ Vinh Vinh vẫn tuân thủ giao ước với Lâm Kiệt, không có nói cho Tiểu Vũ, chỉ tìm một cái cớ.

Một ngày nghỉ ngơi đã kết thúc, sáng sớm hôm sau, đám người Lâm Kiệt ăn xong bữa sáng liền đi về phía nơi tập huấn, Lâm Kiệt rất chờ mong huấn luyện của Ngọc Tiểu Cương, đương nhiên chờ mong này là ở trong dấu ngoặc kép.

Lúc mọi người đi tới nơi tập huấn, Lâm Kiệt phát hiện ánh mắt Trữ Vinh Vinh nhìn mình trở nên khác thường, trước mặt người ngoài, Chu Trúc Thanh vẫn duy trì dáng vẻ bình thường.

Lúc này Ngọc Tiểu Cương bắt đầu phát biểu, ánh mắt Ngọc Tiểu Cương đảo qua trên người mọi người.