Chương 5. Hồn Hoàn

Sau khi hai con yêu thú ăn sáng xong, ngoại trừ Thúy Hoa đang mang thai không tiện hoạt động phải ở lại sơn động, những người còn lại đều tìm đường theo dấu vết của Lôi Hổ để lại mấy ngày trước.

Tuy Lôi Hổ không lớn bằng Khiếu Thiên Hổ nhưng luôn nổi tiếng về tốc độ, lần trước Kỷ Vu dùng thịt nướng để dụ nó xuất hiện, khoảnh khắc vồ lấy miếng thịt, nó liền biến mất tăm mất tích khiến người ta rất khó bắt lấy.

Vì vậy, Kỷ Vu đã chuẩn bị trước một loại cỏ phát sáng để kẹp thịt, đồng thời tích hợp đầy đủ dược hiệu của cỏ phát sáng vào thịt trong quá trình nướng, sau đó dùng lá chuối khổng lồ quạt lên mùi thơm của món nướng, hai người một thú đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, chỉ cần đợi cho Lôi Hổ xuất hiện.

Cỏ phát sáng không hiếm trong Lạc Nhật sâm lâm, thường ẩn mình trong đám cỏ dại, rất khó thu hút sự chú ý.

Đây là phải nói đến lần đầu tiên Kỷ Vu vào rừng, có một lần không biết trời cao đất dày bị hồn thú đánh chạy trối chết, trốn trốn tránh tránh đánh mất túi đồ, cuối cùng không có gì để ăn, tùy tay rút hai ngọn cỏ nhét vào miệng cho đỡ đói, kết quả là bị choáng váng đầu óc hai giây, lúc này mới phát hiện nó khác thường.

"Ngao ~" Thú đoạt thịt với yêm đến rồi! Xem yêm thu thập ngươi như thế nào!

Khiếu Thiên Hổ nhìn thịt trên giá kêu xèo xèo, nuốt nước miếng, đột nhiên, một con linh thú có tốc độ cực nhanh lao đến, lật úp vỉ nướng, ngậm thịt bỏ chạy.

Cỏ phát sáng trong miệng phát huy tác dụng, thân thể cứng lại, tuy rằng chỉ dừng lại trong chớp mắt nhưng như vậy là đủ rồi, Kỷ Vu nhìn thấy cơ hội, "Ngôn linh · Kết giới!"

Thành công nhốt Lôi Hổ tại chỗ, Khiếu Thiên Hổ gầm lên khi thấy cơ hội, khiến nó càng thêm choáng váng.

"Ngôn linh · Thao túng!" Một sợi dây màu vàng từ Võ Hồn thư trói tứ chi và đầu Lôi Hổ lại, hồn lực Kỷ Vu bám ở trên tay, Lôi Hổ bị kéo cọ xát trên mặt đất, dây càng thu càng nhỏ, da lông bị trói đã chảy ra máu.

Móng vuốt sắc nhọn của Lôi Hổ cắm sâu vào cỏ nhưng không đánh lại sức kéo của sợi dây mỏng, cỏ bị vuốt hổ xới lên mang theo bùn đất, đau đớn ê ẩm cả người làm nó tức giận không ngừng gầm rú.

Vào lúc Lôi Hổ bị kéo đến trước mặt Kỷ Vu, hơi thở của nó đã yếu đi, dây nhỏ hằn sâu vào da thịt, trên mặt đất vẫn còn vết máu do miệng vết thương cọ xát lưu lại.

Chỉ mười lăm phút ngắn ngủn, một con hồn thú 300 năm đã bị bắt, đôi mắt long lanh của Chu Trúc Thanh chứa đầy sự ngưỡng mộ đối với Kỷ Vu, hạ quyết tâm, dù sau này có hy sinh cái đuôi cũng muốn đi theo bên người cô.

Kỷ Vu rất là hưởng thụ ánh mắt sùng bái của tiểu loli, nhẹ nâng cằm, tiến đến trước mặt nàng, cười nói: "Tỷ tỷ lợi hại không?"

"Có có!" Giờ phút này Chu Trúc Thanh khích lệ cô không chút bủn xỉn, nhịn không được gật đầu, không để ý đến miệng cô đang lợi dụng mình.

Khiếu Thiên Hổ thấy Kỷ Vu đã giải quyết hồn thú cướp đồ ăn, an tâm ăn lấy thịt từ miệng Lôi Hổ.

"Ngao ~" Sao bị choáng váng?

Phụt, ngu ngốc!

Chu Trúc Thanh nhìn Khiếu Thiên Hổ ăn thịt bị bỏ thêm "gia vị", mặc dù choáng váng nhưng vẫn nhất quyết muốn ăn, cười cong đôi mắt.

Kỷ Vu rút ra dao găm định đưa cho Chu Trúc Thanh, nhìn bộ dáng nàng cười tít mắt, khóe miệng không tự giác gợi lên, đây là tiểu thiên sứ tuyệt mỹ gì vậy chứ! Cười thật là xinh đẹp!

Nhận thấy được tầm mắt nóng rực trên người mình, Chu Trúc Thanh thu ý cười, nhận lấy dao găm trong tay cô. "Cảm ơn."

"Vì sao không cười? Bộ dáng chị làm em cười không nổi sao?" Kỷ Vu nhướng mày, em gái này thật kỳ cục.

"Không... Không phải......" Chu Trúc Thanh nhìn cô gái cười xán lạn chân thành trước mặt, bất giác cắn môi, trong lòng dâng lên một ý nghĩ muốn nói cho cô hết mọi chuyện, nhưng nàng biết nàng không thể.

Chờ một chút đi, thời gian hai người quen biết nhau vẫn còn quá ngắn...

"Vậy thì hãy cười nhiều hơn!" Kỷ Vu không làm khó nàng, một ngày nào đó cô sẽ làm cho nàng mở lòng, làm nàng cam tâm tình nguyện cười cho mình xem, hiện tại không vội.

Tay nhỏ của Chu Trúc Thanh nắm chặt dao găm, mặc dù đáy lòng có chút khϊếp sợ nhưng vẫn từng bước tiến về phía con Lôi Hổ đang hấp hối, lấy hết can đảm đâm vào cổ họng nó, mắt Lôi Hổ không cam lòng nhắm lại, một Hồn Hoàn màu vàng chậm rãi nhô lên khỏi cơ thể nó.

Kỷ Vu nhìn động tác của Chu Trúc Thanh, đáy mắt xẹt qua một tia thương tiếc, mặc dù cô cũng gϊếŧ hồn thú đầu tiên khi cô 8 tuổi nhưng khi đó linh hồn của cô đã hơn 20 tuổi, mà nàng vẫn còn là cô bé.

"Hấp thu Hồn Hoàn đi, chị hộ pháp giúp em."

Kỷ Vu dắt Khiếu Thiên Hổ đi xa một chút, cảnh giác nhìn bốn phía, Chu Trúc Thanh gật gật đầu, ngồi trên mặt đất tập trung vào Hồn Hoàn trước mặt.

Trong lúc Chu Trúc Thanh hấp thu Hồn Hoàn, Kỷ Vu đã đuổi đi một con mãng xà vài chục năm tuổi, tóm lấy một con gà rừng hoang dã đang vỗ cánh, bữa trưa hôm nay chính là nó.

Cách đó không xa, Khiếu Thiên Hổ dùng chiếc mũi nhạy cảm khác thường của mình để tìm kiếm khắp nơi xem có hồn thú nào để ăn không, Kỷ Vu cau mày gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt Chu Trúc Thanh thường thường biến hóa, sợ nàng sẽ chịu không nổi.

Đợi một lúc lâu, Chu Trúc Thanh thở dài một hơi, mở mắt ra, trong nháy mắt, một cái Hồn Hoàn màu vàng từ dưới chân dâng lên, cuối cùng cũng đột phá Hồn Sĩ, trở thành một Hồn sư cấp 12.

"Kỷ Vu, em hấp thu xong rồi!" Giọng nói nhỏ nhẹ rõ ràng của nàng lộ ra hưng phấn.

Không biết vì sao, sau khi Chu Trúc Thanh tỉnh lại, nàng nóng lòng muốn cho Kỷ Vu xem Hồn Kỹ đầu tiên của nàng.

"Hồn Kỹ là cái gì?" Kỷ Vu đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên mông, hỏi.

Chu Trúc Thanh đè tâm tình kích động xuống, nói chuyện mang theo một tia nghịch ngợm: "Chị xem thử sẽ biết!"

Nói xong không đợi Kỷ Vu phản ứng, Hồn Hoàn đầu tiên đã sáng lên, khẽ kêu một tiếng: "U Minh Trảm!"

Thấy Chu Trúc Thanh lao thẳng về phía mình, khóe miệng Kỷ Vu hiện lên một nụ cười nhạt, không nhúc nhích, nhẹ nói: "Ngôn linh · Kết giới."

Tốc độ Lôi Hổ cực nhanh, Kỷ Vu khó có thể khống chế được nó, nhưng Chu Trúc Thanh vừa mới hấp thu Hồn Hoàn nên chưa thể sử dụng tốc độ nhanh nhất của Lôi Hổ, vì thế đòn tấn công của nàng dễ dàng bị cô chặn lại.

Bị nhốt trong bốn vách tường không thể di chuyển, Chu Trúc Thanh thở một hơi, niềm vui khi có được Hồn Hoàn lập tức tan thành mây khói.

Kỷ Vu bỏ trói buộc trên người nàng, đi qua sờ sờ đầu nàng, an ủi: "Vừa mới bắt đầu khó có thể phát huy sức mạnh của Hồn Hoàn là chuyện bình thường, từ nay về sau, mỗi ngày theo chị chiến đấu với hồn thú nhiều hơn, dần dà, em nhất định có thể đạt được tốc độ của Lôi Hổ."

"Vâng!" Chu Trúc Thanh gật gật đầu, mất mát trong lòng giảm bớt một chút, ánh mắt nhìn về phía Hồn Hoàn thứ hai trên người Kỷ Vu.

"Nhân tiện, ngày hôm qua em rất tò mò tại sao Hồn Hoàn của chị lại có màu tím?"

"À?" Kỷ Vu sờ sờ đầu, nói có chút ngượng ngùng: "Chị lớn lên trong rừng một mình, chưa từng đến học viện của Hồn Sư, cũng không ai dạy cho chị biết mỗi cấp Hồn Hoàn phải săn hồn thú nào, chị thấy nó thích hợp thì hấp thu thôi.

Không ngờ nó là một con nhện ngàn năm tuổi, thân thể chị như muốn nổ tung, thiếu chút nữa chịu đựng không nổi, nhưng hồn lực đã trực tiếp đạt đến cấp 25, xem như nhờ họa được phúc đi!

Sau đó, chị đã thực hiện một vài nhiệm vụ với nhóm lính đánh thuê, mới biết được những thứ này."

"... Không ngờ cũng có thể hấp thu vượt cấp, chưa từng có ai làm được việc này đâu!" Ánh mắt Chu Trúc Thanh nhìn Kỷ Vu lại nóng bỏng thêm vài phần, đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch.

"Em đừng xem nhẹ, thật sự rất nguy hiểm!" Kỷ Vu nghiêm túc nói, sợ nàng sẽ liều mạng theo đuổi sức mạnh.

Chu Trúc Thanh ngoan ngoãn gật đầu, bóp tắt ngọn lửa nhỏ vừa dâng lên một chút.

Trong những ngày tiếp theo, Chu Trúc Thanh sống một cuộc sống đơn giản đơn điệu thậm chí là buồn tẻ, nhưng dường như ở bên Kỷ Vu sẽ có vô số niềm vui.

Ban ngày các nàng sẽ cùng Khiếu Thiên Hổ đi khắp nơi bắt nạt "kẻ yếu", thuận tiện khıêυ khí©h hồn thú mấy ngàn năm tuổi, mệt mỏi thì nằm trên người Khiếu Thiên Hổ nghỉ ngơi, đói bụng thì có Kỷ Vu nấu ăn.

Có Kỷ Vu là một Hồn Tôn ở đây, Chu Trúc Thanh cảm thấy an toàn mười phần, dần dần, trong lòng nàng hình thành một sự tin tưởng: Dù gặp nguy hiểm như thế nào, chắc chắn Kỷ Vu sẽ bảo vệ mình.

Do đó, trong thực chiến, Chu Trúc Thanh càng yên tâm giao phía sau lưng cho Kỷ Vu, liều mạng chiến đấu với hồn thú, đề cao tốc độ Hồn Kỹ cùng lực sát thương.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, Hồn Kỹ đầu tiên của nàng đã có thể bày ra tốc độ có thể sánh ngang với Lôi Hổ, có khả năng phát huy ra sức mạnh thậm chí có thể vượt qua Lôi Hổ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Kỷ Vu sắp xếp lại chiếc ba lô đã một tháng không được đυ.ng vào, lấy tất cả đồ vật bên trong ra.

Chu Trúc Thanh nhìn cô thu thập mà hoảng hốt, cô định đi mà bỏ nàng lại sao?

Những ngày này, Chu Trúc Thanh đã quen với việc sống với Kỷ Vu, đột nhiên thấy cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng.

"Kỷ Vu..." Sắc mặt Chu Trúc Thanh trắng bệch, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt xoay tròn đảo quanh trong hốc mắt.

Lúc này, nàng mới sâu sắc nhận ra, mình không thể sống thiếu người này!

Kỷ Vu thu thập xong, đeo ba lô trên lưng, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng Chu Trúc Thanh lã chã sắp khóc, đầu quả tim lập tức mềm nhũn.

Vội vàng bước đến, ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, dịu dàng nói: "Làm sao vậy?"

Trong khoảnh khắc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, rõ ràng nàng có thể nhịn xuống, vì sao cô đến liền...

Chu Trúc Thanh thấp hơn Kỷ Vu một cái đầu, chỉ có thể gục đầu vào vai Kỷ Vu, nước mắt rơi từ má nàng chảy xuống vai Kỷ Vu, chảy dọc theo xương quai xanh tinh xảo thẳng xuống phía dưới.

Da thịt Kỷ Vu bị nước mắt kí©h thí©ɧ ngứa ngáy, vì thế nhẹ nhàng đẩy đầu nàng ra, kéo kéo cổ áo không được tự nhiên, lau khô những giọt nước mắt kia.

Chu Trúc Thanh cảm nhận được cô đẩy mình ra, tủi thân méo miệng, thật cẩn thận hỏi: "Chị không cần em nữa sao?"

Hả? Kỷ Vu nghe xong chỉ cảm thấy đầu đầy dấu chấm hỏi, sao có thể không cần nàng, lời này dựa vào đâu mà nói ra vậy?

"Làm sao sẽ không cần em? Trúc Thanh, sao em lại nghĩ như vậy?"

Chu Trúc Thanh cố nén nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, "Vậy vì sao chị lại thu thập ba lô? Chẳng lẽ không phải muốn rời đi nơi này sao?"

Kỷ Vu tức khắc dở khóc dở cười, "Chị đúng là muốn rời khỏi nơi này..."

Vạt áo sau lưng bị Chu Trúc Thanh gắt gao túm trong tay, như là sợ cô rời khỏi nàng, trên vai một mảnh ấm áp, người trong ngực càng run rẩy không thôi.

"Haizz ~ vì sao em không tự tin hơn một chút chứ? Chị nhất định là muốn rời đi cùng với em mà!"

Kỷ Vu lấy một cái khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, thấy Chu Trúc Thanh khóc đến thở hổn hển, trong lòng hơi động.

Cô bé nửa tháng trước vẫn còn phòng bị cảnh giác này, cuối cùng cũng chịu tiếp nhận mình.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu Trúc Thanh, Kỷ Vu giải thích: "Mỗi tháng Võ Hồn điện sẽ trợ cấp cho mỗi Hồn Tôn 100 Kim Hồn tệ, chị cần dùng tiền mua thuốc chữa thương, hơn nữa, quần áo em mặc đều là ta khâu vá lại, cần phải ra ngoài mua sắm."

"Hưʍ..." Chu Trúc Thanh vùi đầu vào cổ Kỷ Vu, vành tai đỏ rực.

Sau khi nhận ra Kỷ Vu sẽ không bỏ rơi mình, Chu Trúc Thanh cảm thấy quá xấu hổ vì hành vi khóc lóc thảm thiết vừa rồi, nhất thời không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Kỷ Vu thấy nàng ngượng ngùng, sờ sờ nước mắt trên mặt nàng, cười cười trêu chọc, "Mèo con thích khóc ~"

Chu Trúc Thanh căm giận cắn cổ cô một cái, "Không cho nói!"

"Được rồi, được rồi, không nói, không nói." Kỷ Vu che lại dấu răng trên cổ, u oán nhìn nàng. Đôi mắt nhỏ của Chu Trúc Thanh nhìn trộm vết răng đỏ mơ hồ còn lưu lại chất lỏng trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia ửng hồng không được tự nhiên.

Sau khi cả hai giải quyết hiểu lầm, lên đường nhân lúc còn sớm, chào hỏi với Khiếu Thiên Hổ liền rời đi Tinh La đại sâm lâm.