Chương 4. Sờ cái đuôi

Sau khi đã ăn uống no đủ, Kỷ Vu mang Chu Trúc Thanh đi đến bờ sông, cởϊ qυầи áo rửa sạch vết máu trên người một chút, sau đó trở lại hang động nơi Khiếu Thiên Hổ ở, quần áo, xoong nồi, tuy rằng đơn sơ nhưng đối với tình huống của Chu Trúc Thanh hiện giờ cũng không có ghét bỏ gì.

Ngoại trừ một số đồ lặt vặt, thực sự có một con Khiếu Thiên Hổ đang nằm đó với cái bụng hơi phình ra, như là đang mang thai.

Buổi tối hai người đều nằm trên người Khiếu Thiên Hổ, lông tóc nó rất nhiều, hơn nữa Kỷ Vu thường thường thúc giục nó tắm rửa, vậy nên có một "cái giường" thật không tệ.

Trên người hai người chỉ được che bằng một chiếc chăn bông, cũng là chiếc duy nhất. Sau khi Kỷ Vu lấy được Hồn Kỹ thứ hai đã đi Võ Hồn điện, sau khi đăng kí làm Hồn Sư, cô đã gặp được người đàn ông năm ấy giúp mình thức tỉnh Võ Hồn.

Kỷ Vu bày tỏ rằng cô muốn được tự do, người đó cũng không có ép buộc cô, nhận lấy mười Kim Hồn tệ mà Kỷ Vu trả lại cho hắn.

Mặc dù mỗi tháng được trợ cấp mười Kim Hồn tệ, nhưng phần lớn cô đều dùng để mua thuốc chữa thương cho hồn thú, quần áo rách vá lại còn dùng được, chỉ có một mình, cho nên cũng chỉ có một cái chăn.

Nhưng sự việc xảy ra...

Chu Trúc Thanh ôm chặt chăn bông, chưa từng ngủ với ai khác ngoài tỷ tỷ mình. Đáy mắt Kỷ Vu cất giấu sung sướиɠ, rất có hứng thú mà nhìn vành tai đỏ bừng của nàng.

"Đúng rồi, chị còn chưa biết tên em là gì đâu? Chị tên Kỷ Vu, chị gọi nó là đại Bạch, nằm bên cạnh chính là Thúy Hoa, cũng chính là vợ của đại Bạch, đã mang thai hơn một năm."

Kỷ Vu đắc ý giới thiệu đồng bọn cho nàng, tên đại Bạch này hơi ngốc nghếch, Thúy Hoa thì thông minh hơn nhiều, nếu không phải lúc trước cứu Thúy Hoa đang mang thai khỏi miệng của Cự Mãng Hai Đầu, cô cũng không lấy được sự tun tưởng của chúng nó nhanh đến vậy.

"Còn em?"

Kỷ Vu dịu dàng nhìn nàng, con nít tuổi này nên được gia đình nuông chiều hơn là xuất hiện ở chỗ này.

"Em tên là Chu Trúc Thanh. Tám tuổi, Hồn Sư cấp 10, Võ Hồn là U......" Chu Trúc Thanh cắn cắn cánh môi, nói tiếp.

"Võ Hồn là mèo."

Kỷ Vu không xem nhẹ một tiếng tạm dừng kia, nhưng cũng không quá để ý, dù sao cũng chỉ mới quen nhau chưa đầy một ngày, cô bé có bí mật cũng là điều có thể hiểu.

Võ Hồn là mèo sao? Muốn thấy!

Kiếp trước Kỷ Vu là một người thích động vật dễ thương, yêu nhất chính là mèo lạnh lùng thích làm ra vẻ, nhưng cô quá bận rộn với công việc nên chưa bao giờ có cơ hội để nuôi một con.

Nghe được Võ Hồn của Chu Trúc Thanh là mèo, trong lòng Kỷ Vu bắt đầu xôn xao, "Chị muốn xem Võ Hồn của em một chút, có thể chứ? Chị rất thích mèo..."

Chu Trúc Thanh do dự, sợ hãi Võ Hồn U Minh Linh Miêu này bị phát hiện, nàng không muốn bị phản bội thêm một lần nữa.

Nhưng nghĩ lại, việc sống sót trong rừng một mình sẽ khó khăn như thế nào, vẫn sẽ có lúc Võ Hồn bị lộ ra ngoài, không bằng bây giờ cứ để cho cô biết.

"Có thể. Võ Hồn... Hiện!"

Một tia sáng trắng lóe lên, Kỷ Vu mới có thể nhìn rõ Chu Trúc Thanh trông như thế nào sau khi Võ Hồn hiện trên người nàng, lỗ tai lông xù xù, đệm thịt phấn nộn đáng yêu, còn có cái đuôi mềm mại, như có như không chọc trúng tim của mẹ hiền.

Ngón tay Kỷ Vu khẽ nhúc nhích, muốn chạm vào cái đuôi nhưng lại sợ quá đường đột nên cố nén suy nghĩ trong lòng, thầm nghĩ: "Chờ sau này hai người đã thân thiết với nhau hơn, mình nhất định phải sờ cho đã."

"Chị cho em xem Võ Hồn của chị đi!"

Kỷ Vu xoay tay phải, để Võ Hồn thư hiện ra trước mặt Chu Trúc Thanh, đồng thời màu sắc của đồng tử cũng đã chuyển sang màu vàng thần thánh.

"Khí Võ Hồn?" Nhưng một quyển sách như thế thì công kích kẻ thù như thế nào?

Chu Trúc Thanh nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.

"Chị cũng không biết, chắc hẳn rất kì quái đúng không! Nhưng Hồn Kỹ rất hữu dụng."

"Ngôn linh · Kết giới!"

"Ngôn linh · Trói buộc!"

"Ngôn linh · Thao túng!"

Mục tiêu là xác con lợn rừng đã bị gϊếŧ trước đó, sau một loạt Hồn Kỹ, con lợn rừng đã bị nát nhừ.

Khiếu Thiên Hổ bất mãn vỗ móng vuốt xuống đất, đó là khẩu phần ăn của vợ cho ngày mai, tất cả đều bị Kỷ Vu cắt nát hết rồi.

"Ha ha ha, ngày mai bắt con mới cho ngươi, cái này để qua một đêm sẽ không tươi đâu!"

Kỷ Vu buồn cười vuốt ve bộ lông của hổ, an ủi một câu.

Chu Trúc Thanh hâm mộ nhìn hai Hồn Hoàn một vàng một tím trên quyển sách của Kỷ Vu, cúi đầu nhìn trên người mình, trống không không có một vật, ánh mắt có chút cô đơn.

Hôm nay vốn là ngày nàng thu hoạch Hồn Hoàn đầu tiên, nàng đã mong chờ nó từ rất lâu rồi nhưng không ngờ...

Kỷ Vu nhìn ra áp suất quanh nàng trầm thấp, suy nghĩ chợt lóe, nói: "Mấy ngày hôm trước chị có nhìn thấy một con Lôi Hổ hơn 300 năm ở phía đông, vốn định chơi chơi với nó nhưng nó chạy nhanh quá không đuổi kịp, hay là ngày mai chúng ta đi thử vận may, bắt lấy nó làm Hồn Hoàn đầu tiên cho em, thế nào?"

"Tại sao chị lại đối xử với em tốt như vậy?" Chu Trúc Thanh rất muốn đồng ý nhưng lý trí của nàng lại làm nàng do dự.

"Chà... Tại sao?" Kỷ Vu trở mình, quay sang phía nàng mỉm cười: "Bởi vì em rất đáng yêu, hơn nữa chị rất thích mèo."

Từ đáng yêu không còn xa lạ gì với Chu Trúc Thanh, từ khi còn nhỏ tỷ tỷ đã nói như vậy, nhưng mà hai chữ này thốt ra từ miệng Kỷ Vu lại có cảm giác rất khác.

Khuôn mặt Chu Trúc Thanh đỏ ửng, đôi tai mèo nhỏ nhắn tinh xảo bất giác run lên, nàng quay lưng về phía Kỷ Vu, thì thầm: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, có người nói chuyện với chị đã là việc rất khó có được."

Hơn nữa, chờ ngươi lớn lên, ta có tính toán khác.

Có rất nhiều hồn thú trong Tinh La đại sâm lâm, Kỷ Vu đã ở chỗ này lang bạt 5 năm, chưa từng vào trung tâm, cô thật rõ ràng năng lực của mình, một người vẫn là quá miễn cưỡng.

Nhưng cô là một thánh tò mò, luôn muốn vào trong xem thử, nhóm lính đánh thuê không đáng tin cậy lắm, cũng không có tiền thuê, đúng lúc Chu Trúc Thanh xuất hiện.

Về sau có người cùng mình đánh quái thăng cấp, mình sẽ không đơn độc, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, quan trọng hơn là có mèo để chơi cùng!

Thời tiết về đêm hơi lạnh hơn, lông của Khiếu Thiên Hổ rất ấm, cầm trong tay có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nó, cảm giác rất ấm áp.

Gió nhẹ thổi qua lá cây, tiếng gió quay cuồng hòa cùng tiếng thở đều đều của người kế bên, chóp tai như cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đó.

Cảm giác khó chịu nơi chóp tai khiến Chu Trúc Thanh lần đầu tiên cảm thấy ghét bỏ giác quan nhạy cảm của mình, trong lòng có chút vô thố, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ.

Kỷ Vu cũng không phải là người ngủ an phận, bình thường khi ở một mình cô sẽ lăn từ đầu này đến đầu kia trên người đại lão hổ, huống chi trước khi đi ngủ cô còn muốn sờ đuôi mèo.

Chỉ thấy Kỷ Vu xoay người về phía Chu Trúc Thanh, tay trái đặt lên eo nàng, tay còn lại với lấy tóc nàng tìm kiếm.

Chu Trúc Thanh vô thức nín thở, thân thể cứng đờ bất động, đột nhiên cảm giác được tay đặt trên eo mình không ngừng di chuyển xuống dưới.

Kỷ Vu vô thức lẩm bẩm trong miệng, "Đuôi, sờ tai... hừm... đuôi..."

Lúc này Chu Trúc Thanh mới hiểu tay cô đang muốn làm gì, nàng không khỏi thở phì phò tức giận, muốn sờ cái đuôi sao không nói sớm, sao phải đợi khi mình ngủ lại muốn hành hạ mình!

Cảm nhận được rõ ràng sự đυ.ng chạm ở hông, mặt Chu Trúc Thanh đỏ bừng, vội vàng đẩy tay cô ra, nhưng một lúc sau, tay Kỷ Vu lại trượt xuống eo.

Tay phải hướng về phía trước ôm lấy đầu Chu Trúc Thanh, hơi hơi dùng sức liền ôm thân thể nhỏ xinh vào lòng mình dễ như trở bàn tay.

Chu Trúc Thanh cố gắng tránh ra, Kỷ Vu cảm nhận được lực đẩy trên cánh tay mình, cau mày, dùng sức ôm lấy nàng, không vui mà lẩm bẩm một câu: "Đừng nhúc nhích!"

"Ư."

Đầu Chu Trúc Thanh bị bắt vùi vào cổ cô, trên người cô thoang thoảng mùi cỏ, rất khiến người ta an tâm.

Thấy không thể đẩy người này ra được, Chu Trúc Thanh lẩm bẩm: "Đồ lưu manh!". Nàng bất đắc dĩ thả Võ Hồn ra, suy cho cùng thì không thể để tay cô ở chỗ thẹn thùng cả đêm được!

"Linh Miêu... Hiện!"

Cái đuôi đen nhánh linh hoạt quấn lấy cổ tay Kỷ Vu, chạm vào cái đuôi thật, bàn tay đặt trên hông Chu Trúc Thanh cuối cùng cũng không còn động đậy nữa.

Sau khi lăn lộn một hồi lâu, cả thể xác lẫn tinh thần Chu Trúc Thanh đều rất mệt, cảm giác buồn ngủ ập đến, vì vậy nàng tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay cô dần chìm vào giấc ngủ.

Nàng không biết chính là, sau khi nàng ngủ, có một người tâm cơ nào đó đã mở mắt, véo tai mèo của nàng như ý muốn, sờ vào cái đuôi rồi ôm nàng ngủ với một nụ cười mãn nguyện.

Bên dưới có mèo lớn đang ngủ, trong lòng ôm mèo nhỏ, thế giới này thật đẹp!

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua các kẽ hở trên cây chiếu xuống mặt tạo thành các đốm lấm tấm.

Khu rừng dày đặc sương mù, trong không gian tĩnh mịch, hai người nhàn nhã thức dậy.

"Hưm ~" Chu Trúc Thanh giơ tay lên che đi ánh ban mai chói lọi, đen mặt kéo bàn tay đang ôm hông mình ra.

Buổi tối sau khi ngủ say, linh lực không đủ chống đỡ Võ Hồn bám vào người, không biết đuôi và tai mèo đã biến mất từ khi nào, nhưng mà cái tay kia chưa từng rời đi chỗ khác cả đêm.

Nghe được động tĩnh của Chu Trúc Thanh trong lòng mình, Kỷ Vu cười nhẹ, "Tỉnh rồi?"

Chu Trúc Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động trong l*иg ngực của người này, thầm mắng một tiếng: Vô lại!

"Tối hôm qua rõ ràng là chị cố ý!" Chu Trúc Thanh xấu hổ vô cùng, ôm chăn lăn qua lăn lại mấy lần, cuộn chăn quanh người rồi lăn ra khỏi người Kỷ Vu.

Nhớ đến chính mình bị động tay động chân trắng trợn đến như vậy, Chu Trúc Thanh tức giận túm lông Khiếu Thiên Hổ dưới thân.

"Ngao ~" Đừng túm lông ta!

Hổ gầm mang theo chấn động dữ dội, Chu Trúc Thanh bọc chăn không ổn định được thân mình, vô tình lăn từ trên người nó xuống.

Kỷ Vu thu hồi tâm tư vui đùa, nhảy khỏi người Khiếu Thiên Hổ, lập tức dùng Võ Hồn, "Ngôn linh · Thao túng!"

Chỉ thấy một một sợi dây màu vàng hiện ra từ quyển sách trong tay phải cô, cuốn lấy Chu Trúc Thanh cùng chăn bông, chậm rãi đặt nàng lên mặt đất.

"Cẩn thận một chút!" Kỷ Vu khép Võ Hồn thư lại, dây nhỏ biến mất không thấy đâu.

Khiếu Thiên Hổ to lớn, có thể cao đến ba mét khi nằm thẳng, đối với một cô bé mới 8 tuổi, rơi từ độ cao ba mét mà không bị thương là một chuyện hơi khó.

Kỷ Vu cẩn thận giúp nàng lấy chăn bông ra, giả bộ không biết gì, hỏi: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tư thế ngủ của chị thực sự không tốt lắm, có làm phiền đến em không?"

Đâu chỉ là tư thế không tốt lắm, quả thực... Quả thực làm người ta giận sôi máu!

Tuy nhiên, khi cô vừa hỏi như vậy, Chu Trúc Thanh đã gạt bỏ những suy nghĩ trước đó, chỉ nghĩ rằng ban ngày cô thấy cái gì ban đêm sẽ nằm mơ thấy cái đó.