Chương 2. Ngôn linh · kết giới

Nghĩ đến đây, ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Kỷ Vu càng thêm nóng bỏng vài phần, "Cháu là thiên tiên mãn hồn lực, chỉ cần cháu có được một cái Hồn Hoàn là có thể trở thành Hồn Sư được người người kính ngưỡng, nếu như cháu nguyện ý gia nhập Võ Hồn điện, đến lúc đó sẽ có người trợ giúp cháu tìm Hồn Hoàn, Võ Hồn điện cũng có thể mang cháu cho Hồn Sư tốt nhất bồi dưỡng."

Thiên tiên mãn hồn lực?

Kỷ Vu làm bộ nghi hoặc, hỏi: "Thiên tiên mãn hồn lực là cái gì?"

Người đàn ông bỏ qua không kiên nhẫn trước đó, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vu như cây thang giúp hắn bò lên trên, nhiệt tình trả lời: "Trong lúc thức tỉnh Võ Hồn, hồn lực ít nhiều sẽ quyết định bước đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực bẩm sinh càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh, càng thấp thì càng chậm, thiên tiên mãn hồn lực là có khả năng đạt đến hồn lực tối cao. Tuy rằng ta không rõ về Võ Hồn của cháu lắm, không biết chiến đấu như thế nào, nhưng mà Hồn Sư ở Võ Hồn điện đông đảo, luôn có người có thể dạy dỗ cháu."

Hồn lực tối cao? Chỉ sợ không phải.

Kỷ Vu cảm thấy rõ ràng quả cầu pha lê vẫn chưa dùng hết toàn lực khi kiểm tra hồn lực, nhưng dường như nó sẽ tự động ngừng hấp thu sau khi đạt đến độ bão hòa.

Cho nên, thiên tiên mãn hồn lực chưa chắc chỉ là cái gọi là mãn hồn lực, a, quả nhiên Diêm Vương giữ lời hứa. Khóe miệng Kỷ Vu gợi lên một nụ cười khó hiểu, khuôn mặt non nớt đã hiện sơ mị lực khi lớn lên.

Nhưng điều Kỷ Vu không biết chính là, đây chỉ là năng lực nguyên bản của cô mà thôi, Diêm Vương cũng không có buff nhiều cho cô.

"Như thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Muốn cùng ta về Võ Hồn điện sao?" Người đàn ông sốt ruột hỏi khi thấy cô nghĩ xong liền nhìn hắn.

Đi Võ Hồn điện kia, tình huống hồn lực của bản thân nhất định sẽ thu hút sự chú ý, nếu như bị lộ ra ngoài, cũng không phải một câu thiên tài là có thể giải thích được.

Hơn nữa, trong ký ức của thân thể 6 tuổi này, Kỷ Vu và ông nội sống nương tựa vào nhau, mấy năm trước ông nội mắc bệnh hiểm nghèo, vì không có tiền chữa bệnh nên mắt đã bị mù, chân tay không thuận tiện, nếu Kỷ Vu đi rồi, ai sẽ chiếu cố ông lão?

"Không được, thúc thúc." Sắc mặt Kỷ Vu khó xử nhìn về phía hắn, "Ông nội già rồi, một thân một mình cháu không yên tâm, cháu muốn phụng dưỡng ông nội an dưỡng tuổi già rồi mới tính toán sau này, đến lúc đó cháu nhất định sẽ đi Võ Hồn điện tìm thúc thúc!"

Người đàn ông không vui nhíu nhíu mày, nhưng lời Kỷ Vu nói không sai, theo quy định thì ông lão không có tư cách ở lại Học viện Hồn Sư thuộc Võ Hồn điện. Vấn đề này thực sự rất khó xử lý, nếu cô bé này đã hứa đến Võ Hồn điện tìm hắn, vậy thì công trạng này sẽ không bị người khác cướp mất.

"Có thể, nhưng chỉ khi cháu có được Hồn Hoàn mới có thể tiếp tục tu luyện, ta hy vọng cháu sẽ không mai một thiên phú chính mình."

Tuy rằng ngoài miệng người đàn ông biểu hiện ra vẻ lo lắng cho việc tu luyện của cô nhưng trong lòng lại nghĩ, nhìn dáng vẻ ông lão có lẽ sẽ không sống thêm được mấy năm nữa, nếu như chậm trễ mấy năm cũng không có việc gì, lấy tốc độ tu luyện của thiên tiên mãn hồn lực, người này cũng sẽ không kém so với người thường, không bằng thuận nước giong thuyền, làm cô nhớ kỹ chính mình, đến lúc đó lại hướng phía trên thao tác một phen, cũng vẫn có thể xem là một cơ hội thăng chức. Vì vậy, người đàn ông lấy ra mười Kim Hồn tệ vừa nhận được trong tháng này, mắt chứa không nỡ mà cho Kỷ Vu một nửa, đủ để hai ông cháu sống sung túc trong vài năm nữa.

Cô không phải người ngu ngốc, biết nên giữ hay buông, có dã tâm nhưng năng lực không đủ, đây là đánh giá của người đàn ông dành cho Kỷ Vu.

Kỷ Vu thản nhiên nhận lấy năm Kim Hồn tệ, nói với giọng trẻ con: "Cảm ơn thúc thúc, thúc thúc thật tốt!"

Sau khi nhìn người đàn ông rời đi, ông lão vẫn luôn trầm mặc trước đó im lặng cúi đầu lau nước mắt, thở dài một hơi, "Bảo bảo! Về nhà thôi!"

Kỷ Vu không chú ý đến cảm xúc của ông lão, chỉ nghi hoặc cúi đầu nhìn lòng bàn tay trái của mình, đi theo sau ông lão trở lại túp lều tranh nơi hai người vẫn luôn ở.

Vì sao trong nháy mắt vừa rồi có cảm giác nóng rát ở lòng bàn tay trái? Kỷ Vu thiếu hiểu biết về Võ Hồn ở thế giới này, việc không nghĩ ra thì dứt khoát ném qua một bên, sinh hoạt trước mắt tương đối gấp gáp, cô cần phải nhanh đi thích ứng.

Ngày hôm sau, Kỷ Vu bắt chước sinh hoạt bình thường trong trí nhớ, đốn củi gánh nước nhóm lửa, nhưng sau khi thức tỉnh Võ Hồn, làm những việc này không tốn chút sức nào, mặc dù cô chỉ là một đứa con nít 6 tuổi.

Những ngày sau đó, Kỷ Vu sống một cuộc sống đầy đủ lại mới lạ, nhưng cô không ngờ rằng ông lão vẫn luôn cảm thấy chính mình liên lụy cô, tâm tư tích tụ, trong lòng vẫn luôn rầu rĩ không vui, chẳng qua trước mặt cô vẫn giả vờ rất tốt. Hai năm sau, một cơn sốt đã cướp đi sinh mạng của ông, năm ấy Kỷ Vu 8 tuổi.

Kỷ Vu tự trách không thôi, nếu cô để ý sớm hơn thì ông nội đã không đi nhanh đến vậy.

Nghĩ đến những lời nói tình cảm sâu nặng của ông dành cho mình trước khi ra đi, Kỷ Vu bật khóc: "Ông nội, con sẽ nghe lời ngài, sống thật tốt và trở thành một Hồn Sư ưu tú."

Kỷ Vu mang theo đôi mắt khóc sưng đỏ, thu dọn quần áo và lương khô, rời làng với hai Kim Hồn tệ còn lại cô đã dành dụm, bắt đầu lưu lạc khắp nơi.

Trên đường đi, không ít kẻ thấy cô tuổi còn nhỏ lại có khuôn mặt thanh tú, nổi lên lòng xấu xa muốn lừa bán Kỷ Vu.

Cô cũng đã học được cách vận dụng hồn lực của mình để tăng mạnh giá trị vũ lực trong mấy lần nguy cơ, cũng gặp phải Tam Nhãn Ma Lang và Nhân Diện Ma Chu đánh đến lưỡng bại câu thương ở trong rừng.

Tám cái chân của Nhân Diện Ma Chu bị giẫm nát tan tành, chất lỏng màu xanh lục tanh hôi bắn khắp nơi, chết đến mức không thể chết được nữa, Tam Nhãn Ma Lang giẫm lên lưng nó thở phì phò, cả người dính đầy máu màu đỏ mang theo một ít màu xanh của máu nhện, nhìn cực kỳ chật vật.

Kỷ Vu nghiến răng, cầm lấy dao găm mua ở quầy hàng, cẩn thận đi về phía Tam Nhãn Ma Lang, "Grào ~"

Con ngươi sâu thẳm của Tam Nhãn Ma Lang nhìn chằm chằm vào Kỷ Vu, nhưng nó vừa chiến đấu với Nhân Diện Ma Chu đã không còn sức lực phản kháng Kỷ Vu, nó đã nỏ mạnh hết đà, một tiếng gầm rú kia hướng về Kỷ Vu đã là cực hạn.

Nâng tay lên, hạ dao xuống.

Ma Lang không cam lòng nhắm hai mắt lại, một Hồn Hoàn màu vàng 400 năm tuổi bay lên từ người nó, Kỷ Vu do dự nhíu nhíu mày.

Thôi, cho dù nó có thể mang đến Hồn Kỹ nào đi chăng nữa, hấp thụ nó trước rồi nói tiếp, khu rừng này thực sự quá nguy hiểm.

Sau khi hạ quyết tâm, Kỷ Vu ngồi trên mặt đất, dẫn Hồn Hoàn đến gần, bởi vì trước khi chết, Tam Nhãn Ma Lang cực kỳ oán hận nên Kỷ Vu cảm thấy có một cảm giác áp bức rất lớn khi cô hấp thụ, nó khiến cô không thở nổi.

Một luồng năng lượng dũng mãnh cực nóng tràn vào cơ thể Kỷ Vu, Hồn Hoàn màu vàng thu nhỏ lại quấn quanh quyển sách trong tay phải cô, vào lúc này có một đường ngang mạ vàng xuất hiện trên quyển sách.

Hô ~ Kỷ Vu mở mắt ra, nhìn lướt qua những nét vẽ trong sách, tự hỏi, Võ Hồn sẽ thay đổi sao?

Kỷ Vu thử mở trang đầu tiên, chỉ thấy trên trang trống nguyên bản có một dòng chữ màu đen: "Ngôn linh · Kết giới: Tạo thành một kết giới bao quanh, bẫy kẻ địch trong đó, chạm vào kết giới sẽ gây ra hiệu ứng choáng váng, kết giới sẽ biến mất sau năm giây, sẽ tăng trưởng."

Điều khiến Kỷ Vu cảm thấy kỳ quái là ba chữ "sẽ tăng trưởng" này không giống với các chữ màu đen khác, mà là màu vàng kim. Nhưng cô không biết gì về Võ Hồn, không có biện pháp nào tốt hơn là nhắm mắt làm ngơ nó, dường như cách duy nhất để biết câu trả lời là tìm một Hồn Sư ở học viện chuyên nghiệp.

Kỷ Vu nóng lòng muốn thử sau khi có được Hồn Kỹ đầu tiên, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm mục tiêu thực nghiệm, đột nhiên mắt cô sáng ngời.

"Ngôn linh · Kết giới!" Kỷ Vu sử dụng Hồn Kỹ đầu tiên, quả nhiên, con thỏ bị giam trong kết giới.

Bởi vì tuổi con thỏ còn quá nhỏ, nó đã ngất xỉu sau khi chạm vào kết giới.

Kỷ Vu cảm nhận được hồn lực, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, thiên tiên mãn hồn lực không chỉ ở cấp mười, vừa mới hấp thu linh khí, linh lực trong cơ thể lại đạt đến mức bão hòa.

Một tia vui sướиɠ hiện lên trong mắt Kỷ Vu, trong nháy mắt tiếp theo cô đã bình tĩnh lại.