Chương 1. Địa phủ

Đêm khuya tĩnh lặng, toàn bộ tòa nhà chỉ còn một phòng mở đèn, người phụ nữ mang mắt kính gọng vàng ngưng trọng nhìn kế hoạch trên máy tính, nhíu nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh như ngọc cầm ly cà phê bên cạnh uống một ngụm, sau đó gõ bàn phím thêm vài lần.

Thật lâu sau, chỉ nghe thấy người đó thở dài một tiếng.

"Phù ~ xong rồi, đi ngủ thôi!"

Người phụ nữ đứng dậy gỡ mắt kính xuống, bước đến bên giường, một chân không chú ý bị dây điện quấn vào chân ghế làm cho vấp ngã, phần đầu vừa vặn đập vào thành giường cứng rắn, ngay lập tức bất tỉnh.

"Lão đại, lão đại, không ổn, tôi câu sai người rồi!" Hắc Vô Thường vội vàng chạy đến phòng làm việc của Diêm Vương, vẻ mặt khóc lóc, tiền thưởng tháng này lại không có, tiền lương còn bị trừ không ít!

Người đàn ông mặt đen mà hắn gọi là lão đại xoay ghế lại, bộ dáng hận sắt không rèn thành thép, âm trầm nói: "Tiền thưởng tháng này không có! Tiền lương giảm phân nửa, lại có lần sau, tôi sẽ trừ vào tiền thưởng của Bạch Vô Thường!"

Cái gì? Nếu cái tên keo kiệt bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước đó biết là vì mình mà tiền thưởng của hắn bị trừ, hắn nhất định sẽ gϊếŧ chết mình!

"Lão đại, tôi sai rồi, tuyệt đối không có lần sau!" Mặt Hắc Vô Thường đầy nước mắt nước mũi, ôm đùi người đàn ông mặt đen không buông tay.

Thấy hắn đáng thương như vậy, sắc mặt Diêm Vương hòa hoãn không ít, tuy rằng từ mặt đen của ông ta hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm nhưng Hắc Vô Thường gặp rắc rối nhiều năm đã quen thuộc với cảm xúc của ông ta.

"Được rồi, đứng lên đi!" Diêm Vương nhấp một ngụm trà, hỏi: "Không phải tôi kêu cậu đi câu một trạch nam[1] thức đêm chết đột ngột sao? Chuyện này mà cũng có thể câu sai?"

[1] Là từ để chỉ các chàng trai đang tuổi đôi mươi nhưng ám ảnh việc ra khỏi cửa. Họ chỉ thích rúc mình trong không gian riêng tư và lo sợ việc phải ra ngoài đi học, đi làm...

Nói đến chỗ này, Hắc Vô Thường tức khắc ấm ức, "Đúng vậy, tôi mang Sổ Sinh Tử theo đến đó, trên đó viết Kỷ Vô thế giới x762, dương thọ 36 tuổi, chết đột ngột sau khi thức khuya, nhưng tôi không biết vì lý do gì mà hôm nay hắn lại đi ngủ sớm, trùng hợp là cách vách có người tên Kỷ Vu, vừa vặn đang thức đêm, vừa vặn tôi nhìn nhầm sổ ghi chép, nên đã câu sai rồi."

"Ban đầu tôi nghĩ rằng kịp thời đưa cô ấy trở về là được, nào ngờ không thể đưa về, linh hồn còn bị nhốt ở địa phủ! Người phụ nữ kia mắng tôi xối xả, nói cái gì mà kế hoạch vừa mới làm xong, còn muốn khiếu nại tôi, nên tôi vội vàng đến tìm lão đại ngài."

Diêm Vương nghe xong nhíu nhíu mày, linh hồn không đưa trở về được? Lật lật Sổ Sinh Tử, nghi ngờ nhìn vào đôi mắt của Hắc Vô Thường, lại lật lật những ghi chép câu hồn trước kia của Hắc Vô Thường, đột nhiên nhận ra.

"Chuyện của cậu tôi sẽ tâm sự với Bạch Vô Thường sau!" Diêm Vương nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy trên Sổ Sinh Tử viết:

"Kỷ Vu, thế giới x249, dương thọ 6 tuổi, Võ Hồn thức tỉnh bạo loạn, chết sớm.

Người xử lí: Hắc Vô Thường.

Ghi chú: Linh hồn bị đánh rơi, rơi xuống thế giới x762, đã xóa ký ức."

Hóa ra Kỷ Vu vốn là người ở thế giới x249, sau khi chết yểu lúc 6 tuổi, linh hồn bị đánh rơi ở x762, kết quả trời xui đất khiến lại bị Hắc Vô Thường câu trở về.

"Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ? Không thể đưa trở lại x762, vậy đưa đi x249 sao?"

"Nhân lúc cô ấy không biết gì cả, trực tiếp đưa cô ấy đi đầu thai!" Diêm Vương quyết định. Người này đáng lẽ đã chết ở x249, có thể sống lâu hơn hai mươi năm đã là may mắn.

Nhưng Hắc Vô Thường lại ngượng ngùng xoắn xuýt do dự: "Nhưng cô ấy đã biết tôi câu sai người, đã viết đơn tố cáo ở chỗ Phán Quan."

Công tác ở địa phủ rất nhân đạo, những linh hồn xuống âm phủ có quyền biết lí do mình chết, thậm chí một số người có công đức còn có thể xin vào các chức vụ ở địa phủ.

Đương nhiên, có một cơ chế khiếu nại đặc biệt cho các nhân viên âm phủ như Hắc Vô Thường, người dẫn linh hồn trở lại âm phủ, do Phán Quan phụ trách, ngay cả Diêm Vương cũng không thể tùy tiện can thiệp.

"Cậu đã nói luật lệ ở địa phủ với cô ấy?" Ánh mắt Diêm Vương như đang nhìn kẻ ngốc, câu sai mà không kịp thời đưa trở về cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng mà một khi nộp đơn khiếu lên sẽ xảy ra phiền toái lớn.

Nếu không nói ra còn có thể mập mờ làm cho người ta rời đi, nếu việc câu hồn sai hai lần bị Phán Quan cương trực công chính biết, chắc chắn Hắc Vô Thường sẽ bị đưa vào chảo dầu lăn một vòng.

"Người đó thật lợi hại, cố ấy cố ý để tôi nói, trở về trùng hợp đυ.ng phải Mạnh Bà tan tầm, Phán Quan đón bà về nhà. Người đó liền ồn ào lên, tôi đoán bây giờ... Người nên biết đều đã biết hết rồi..."

Hắc Vô Thường gục mặt xuống, sợ hãi run bần bật, nhớ đến loại đau đớn bỏng rát mà linh hồn phải chịu khi trước kia bị Phán Quan ném vào trong chảo dầu, sắc mặt đột nhiên trắng hơn cả Bạch Vô Thường.

"Lão đại, ngài cứu tôi với! Lần trước tôi đã bị cảnh cáo, lần này Phán Quan sẽ làm tôi hồn phi phách tán mất!"

"Haizz... Cậu!" Diêm Vương thở dài, đứng dậy nói: "Việc hôm nay, tôi sẽ thuyết phục người bị cậu câu sai rút lại đơn khiếu nại. Nể mặt mũi tôi, ít nhất Phán Quan có thể miễn cho cậu hồn phi phách tán."

Hai người thảo luận các biện pháp đối phó, ngay lập tức đến gặp Mạnh Bà cầu tình, dù sao cũng là vợ chồng, lời Mạnh Bà nói chắc ông ấy có thể nghe vào một ít.

Khi hai người tìm thấy Mạnh Bà, dường như bà đã biết ý định của hai người, thở dài dịu dàng, cười nói:

"Tiểu Hắc lại gặp rắc rối?"

"Vâng......" Hắc Vô Thường tủi thân lên tiếng.

Nhìn người phụ nữ dịu dàng, hiền thục chăm sóc hắn từ nhỏ, trong lòng nổi lên một cảm giác áy náy, lúc nào cũng phiền toái bà bà.

"Vị kia nhà tôi nói, vấn đề này dễ xử lí cũng không dễ xử lí, quyền quyết định ở trên người Kỷ Vu, nếu cô ấy đồng ý với mức bồi thường của các cậu, thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nếu cô ấy không đồng ý..."

Lời chưa nói hết nhưng Hắc Vô Thường và Diêm Vương đều đã hiểu rõ.

Kế hoạch bây giờ là tìm được Kỷ Vu càng sớm càng tốt, linh hồn ở đây càng lâu, khả năng cơ chế tự động kiểm tra của địa phủ tra được càng lớn.

Cơ chế tự động kiểm tra là một công cụ tự động phát hiện sự phù hợp của linh hồn và được thiết lập để ngăn các nhân viên quan chức lạm dụng quyền hạn của họ. Nó bao trùm toàn bộ địa phủ và tuần tra suốt cả ngày.

Mạnh Bà ngừng nói tại đây, phất tay thả Kỷ Vu ra, người phụ nữ bị choáng váng trong giây lát, ánh mắt khôi phục thanh minh.

Trên người Kỷ Vu vẫn mặc chiếc sơ mi trắng trước khi chết, cúc áo cài cẩn thận từ trên xuống dưới, trên sống mũi có đeo một cặp kính gọng vàng, không che giấu được con ngươi sắc bén.

Bộ dáng khôn khéo làm Hắc Vô Thường nuốt nuốt nước bọt, nhìn Diêm Vương như cầu cứu.

Ánh mắt Diêm Vương mịt mờ ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, đồng thời nâng lên uy thế toàn thân, nói: "Kỷ Vu, hiện tại việc đưa cô trở về thế giới cũ đã không còn khả năng, không bằng đưa cô đi đầu thai, bảo đảm kiếp sau bình an, hòa thuận, vui vẻ, trôi chảy, vinh hoa phú quý, như thế nào?"

Diêm Vương nghĩ đây đã là một ân huệ, tốt hơn là phấn đấu vất vả cả đời ở kiếp này.

Nhưng không ngờ người trước mặt lại "không biết tốt xấu", lời đề nghị hào phóng như vậy thế mà còn không đáp ứng. Nếu đổi là những người khác đã sớm mang ơn đội nghĩa nhận lấy rồi!

"A, Mạnh Bà đã giải thích cho tôi về Sổ Sinh Tử rồi. Làm oan hồn hai kiếp thế là đủ rồi." Kỷ Vu chế nhạo, hoàn toàn không lo lắng người trước mặt là người đứng đầu địa phủ.

Dù sao thì cô chiếm lý, cô sợ gì!

Cô không nói có cũng không nói không, Diêm Vương biết rõ người này là cao thủ đàm phán, từng bước thử nghiệm điểm mấu chốt của ông ta, cố tình ông ta còn nhịn cô.

"Vậy cô muốn như thế nào? Bồi thường chúng ta có thể thương lượng, làm cô đầu thai mang theo ký ức cũng được."

Diêm Vương đã làm ra nhượng bộ lớn nhất, đầu thai mang theo ký ức cực kỳ nguy hiểm, có khả năng vô ý thúc đẩy thế giới phát triển theo phương hướng không thể nghịch chuyển, nhưng mà tiểu Hắc là ông ta nhìn lớn lên, ông ta không thể không màng sống chết của Hắc Vô Thường.

Kỷ Vu nghe xong lời này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thư thái, "Tôi muốn mang ký ức trở lại thế giới x249."

Thế giới tiểu thuyết võ hiệp đó, có tên là Đấu La đại lục, cô đã từng đọc qua.

Ha, Diêm Vương âm thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên không dễ tống cổ, làm thế nào có thể đảm bảo rằng một người biết hướng đi của thế giới đó sẽ không làm ảnh hưởng đến thế giới đó?

"Mang ký ức không được! Ít nhất cô phải xóa trí nhớ của mình về hướng đi của thế giới x249."

Kỷ Vu ấn ấn sống mũi, bỏ kính xuống, lâm vào trầm tư, nếu tiếp tục cò kè mặc cả với ông ta, có lẽ sẽ không có kết quả tốt hơn. Nếu khiến ông ta khó chịu, có thể Phán Quan và Mạnh Bà sẽ không giữ được cô.

Sau khi suy nghĩ kĩ, Kỷ Vu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diêm Vương nói: "Có thể, nhưng tôi muốn Võ Hồn mạnh hơn, thiên phú không tồi."

Nếu sau khi trở về, cô không thể thức tỉnh Võ Hồn, có thể sẽ mệt quá độ, không có thực lực đi chỗ đó cũng không phải là mua vui mà là tìm ngược đãi!

"Được rồi! Trực tiếp đưa cô đi x249 trước lúc cô tử vong."

Diêm Vương yên tâm khi thấy cô không còn ngoan cố, tốt nhất không nên dùng vũ lực.

Ông ta vung tay một cái, linh hồn của Kỷ Vu đã bay lơ lửng trên không, trong nháy mắt, cô đã được đưa đến thế giới x249, Đấu La đại lục!

"Như vậy là được sao?" Hắc Vô Thường thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy bản thân đang run bần bật, được cứu về một mạng cách hồn phi phách tán một bước.

Diêm Vương không thèm nhìn hắn, giương mắt nói với Mạnh Bà: "E rằng người này có phúc lớn."

"Đúng vậy!"

Võ Hồn cường đại, thiên phú phi phàm, ngày đó ở thế giới thứ nhất, 6 tuổi thức tỉnh vốn là có, chẳng qua thiên phú quá mạnh, thân thể chịu không nổi mới chết yểu, hiện giờ một lần nữa trở về, linh hồn đã trải qua một phen rèn luyện, người này ắt hẳn là nhân vật phong vân của x249.

Kỷ Vu không biết Diêm Vương và Mạnh Bà đánh giá cô như thế nào, vừa tiến vào thân thể thì trong đầu có một cơn đau nhức truyền đến, tay phải phát ra ánh sáng chói mắt, bên tai có giọng nói ẩn ẩn nôn nóng truyền đến.

"Tiểu Vu, cố lên!" Một ông lão lo lắng nhìn cô bé đang thức tỉnh Võ Hồn của mình, quải trượng thường thường chỉa xuống đất, khiến cho người đàn ông trước mặt cô bé đang bị Võ Hồn quấn quanh không kiên nhẫn nhíu mày.

Người đàn ông nhìn cô bé nhắm hai mắt chịu đựng thống khổ, đây là có chuyện gì? Chưa bao giờ nghe nói đến việc thức tỉnh Võ Hồn sẽ đau đớn như thế này...

Một quyển sách có bìa vàng dần trôi trên tay phải của cô bé, bình thường không có gì đặc biệt, người đàn ông có chút kinh ngạc, động tĩnh lớn như vậy mà chỉ có một quyển sách?

Kỷ Vu mở mắt ra, quyển sách trong tay lơ lửng trên không trung, trong lòng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Võ Hồn bình thường không có gì lạ.

Đã đến thế giới của Đấu La đại lục chưa? Quả nhiên Diêm Vương không lừa mình, thật thú vị!

Nhìn thấy Võ Hồn vô dụng, vẻ mặt của người đàn ông càng thêm nóng nảy, lấy quả cầu pha lê màu xanh lam ra, nói: "Đưa tay lên, kiểm tra hồn lực của ngươi, nhanh lên, ta còn phải đi đến thôn sau!"

Kỷ Vu nhướn mày không quan tâm, đưa bàn tay bé nhỏ lên theo lời nói, trong nháy mắt, một lực hút cực lớn từ trong tinh không phát ra, ánh sáng màu xanh lam từ nơi bàn tay chạm vào, dần dần lan tràn trải rộng toàn bộ pha lê.

Quả cầu pha lê trước mặt chói mắt, người đàn ông không khỏi run lên vì phấn khích, hóa ra là thiên tiên mãn hồn lực, nếu có thể đem cô bé này về Võ Hồn điện bồi dưỡng, còn sợ không thể leo lên trên?