Chương 27: Piper 3

CUỐN CẨM NANG HƯỚNG DẪN CỦA HERCULES VỀ MARE NOSTRUMCHẲNG GIÚP ĐƯỢC MẤY TRONG VỤ RẮN RẾT VỚI MUỖI MÒNG.

“Nếu đây là

một

hòn đảo phép thuật,” Piper gầm gừ, “thì

sao nó

không

thể là

một

hòn đảo phép thuật tử tế chứ?”

Họ khó nhọc trèo qua

một

quả đồi và

đi

xuống

một

thung lũng cây cối rậm rạp, cẩn thận né tránh đám rắn có sọc-đen-và-đỏ

đang

sưởi nắng

trên

mấy tảng đá. Muỗi bay thành bầy bên

trên

mấy cái ao tù ở những chỗ trũng nhất. Cây cối chủ yếu là đám ô liu còi cọc, bách và thông. Tiếng kêu rả rích của lũ ve sầu cùng với cái nóng ngột ngạt khiến Piper nhớ đến vùng đất riêng của người da đỏ ở Oklahoma vào mùa hè.

Cho tới lúc này

thì

họ vẫn chưa thấy con sông nào.

“Bọn mình có thể bay,” Jason đề nghị thêm lần nữa.

“Bọn mình có thể bỏ sót thứ gì đó mất,” Piper

nói. “Hơn nữa, mình cũng

không

chắc mình muốn ghé thăm

một

vị thần

không

thân thiện đâu. Tên ông ta là gì ấy nhỉ? Etch-a-Sketch à?

“Achelous[1].” Jason

đang

cố đọc quyển hướng dẫn trong khi

đi, thành ra cậu liên tục đâm vào cây và vấp phải đá. “Trong này

nói

ông ta là

một

Hà Bá[2].“

“Ông ta là

một

con hà mã á?”

“không. Hà Bá.

một

thần sông. Theo cái thứ này

thì, ông ta là linh hồn của con sông nào đó ở Hy Lạp.”

“Vì chỗ bọn mình

đang

đứng

không

phải Hy Lạp, nên cứ cho là ông ta

đã

chuyển nhà

đi,” Piper

nói. “Cái đó chẳng báo trước được quyển sách này có ích đến đâu. Còn gì nữa

không?”

“Nó còn

nói

Hercules từng đấu với ông ta

một

lần,” Jason ướm lời.

“Hercules đấu với chín mươi chín phần trăm tất cả những gì thuộc Hy Lạp cổ.”

“Ờ. Để xem nào. Những cây Cột Đá của Hercules…” Jason lật

một

trang giấy. “Trong này

nói

là hòn đảo này

không

có khách sạn,

không

nhà hàng,

không

có phương tiện giao thông. Điểm thu hút khác du lịch: Hercules và hai cây Cột Đá. Hử, cái này thú vị đây. Người ta tin rằng kí hiệu đồng đô la – cậu biết đấy, hình chữ S với hai sọc ấy mà?-cái đó có nguồn gốc từ quốc huy Tây Ban Nha[3], có hình hai cây Cột Đá của Hercules với

một

dải băng rôn uốn lượn giữa hai cây cột đó.”

Tuyệt, Piper nghĩ. Cuối cùng

thì

Jason cũng hòa thuận được với Annabeth, và xu hướng thiên tài của



đang

lây sang cậu.

“Có gì có ích

không?”



hỏi.

“Chờ

đã. Có

một

dòng ghi chú

nhỏ

xíu về Achelous: Vị thần sông này từng đấu với Hercules để giành quyền lấy nàng Deianira xinh đẹp. Trong trận quần thảo, Hercules

đã

bẻ gẫy

một

bên sừng của vị thần sông này, và nó trở thành chiếc sừng sung túc[4] đầu tiên.”

“Sung gì cơ?”

“Là thứ đồ trang trí trong Lễ Tạ Ơn ấy,” Jason

nói. “Cái sừng với đủ loại đồ ngọt tràn cả ra ngoài ấy mà? Bọn mình cũng có mấy cái trong nhà ăn ở trại Jupiter. Mình

không

biết cái nguyên bản lại thực

sự

là sừng của gã nào đó.”

“Và nếu bọn mình phải lấy cái còn lại này,” Piper

nói. “Mình đoán là

sẽ

chẳng dễ dàng gì. Deianira là ai thế?”

“Hercules từng cưới



ta,” Jason

nói. “Mình nghĩ…trong này

không

nói. Nhưng mình nghĩ có chuyện tồi tệ

đã

xảy ra với



ta.”

Piper nhớ chuyện Hercules

đã

kể với họ: gia đình đầu tiên của

anh

ta

đã

chết hết, người vợ thứ hai của

anh

ta chết sau khi bị lừa gạt mà đầu độc

anh

ta. Càng ngày



càng

không

thích cái thử thách này.

Họ lê bước qua

một

dải đất hẹp giữa hai ngọn đồi, cố gắng tìm chỗ có bóng râm mà

đi, nhưng Piper vẫn ướt sũng mồ hôi. Đám muỗi để lại vết cắn

trên

đầu gối, cánh tay, và cổ

cô, nên chắc giờ trông



giống

một

nạn nhân bệnh đậu mùa.

Cuối cùng

thì



cũng được ở riêng với Jason

một

lúc, vậy mà họ lại sử dụng khoảng thời gian đó thế này đây.



bực mình Jason vì

đã

nhắc đến Hera, nhưng



biết là



không

nên trách cậu. Có lẽ



chỉ

đang

bực mình với cậu

nói

chung. Kể từ hồi ở Trại Jupiter,



đã

phải mang cả đống lo lắng và bất an.



tự hỏi Hercules muốn

nói

gì với



về những người con trai của thần Zeus.

không

thể tin tưởng họ? Họ phải chịu quá nhiều áp lực? Piper cố tưởng tượng cảnh Jason biến thành thần sau khi chết, đứng

trên

một

bãi biển nào đó, canh gác cổng vào

một

đại dương sau khi Piper và tất cả những người cậu biết trong kiếp sống phàm trần của cậu đều

đã

chết hết từ lâu.



tự hỏi liệu Hercules có bao giờ lạc quan như Jason

không–sôi nổi hơn, tự tin hơn và dễ an ủi hơn. Khó mà hình dung được điều đó.

Trong lúc họ

đi

xuống thung lũng tiếp theo, Piper tự hỏi chuyện gì

đang

xảy ra

trên

tàu Argo II.



bị cái ý tưởng gửi

một

thông điệp Iris cám dỗ, nhưng Hercules

đã

cảnh cáo bọn họ

không

được liên lạc với nhóm bạn.



hi vọng Annabeth có thể đoán ra chuyện gì

đang

xảy ra và

không

cố đưa thêm

một

nhóm nữa lên bờ. Piper

không

dám chắc Hercules

sẽ

làm gì nếu

anh

ta bị làm phiền thêm nữa.



tưởng tượng cảnh HLV Hedge mất kiên nhẫn và nhắm cái nỏ bắn đá về phía người đàn ông mặc đồ tím, hay đám eidolon nhập vào thủy thủ đoàn và bắt họ tự-sát-bằng-Hercules.

Piper rùng mình.



không

biết lúc này là mấy giờ rồi, nhưng mặt trời

đã

bắt đầu xuống núi. Thế nào mà ngày lại trôi qua nhanh như thế? Lẽ ra



có thể

đã

hoan nghênh mặt trời lặn xuống để dịu bớt cái nóng

đi, nếu

không

phải lúc đó chính là thời hạn cuối cùng của bọn họ. Làn gió đêm mát mẻ chẳng có ích mấy nếu bọn họ

đã

chết. Hơn nữa, ngày mai là mùng

một

tháng bảy, Ngày Kalends Tháng Bảy[5]. Nếu thông tin của họ là chính xác,

thì

đó

sẽ

là ngày cuối cùng Nico di Angelo còn sống, và cũng là ngày thành Rome bị phá hủy.

“Dừng lại.” Jason

nói.

Piper

không



có chuyện gì

không

ổn. Rồi



nhận ra



có thể nghe thấy tiếng nước chảy ở phía trước. Họ luồn lách qua đám cây và thấy mình đứng bên bờ

một

con sông. Nó rộng khoảng khoảng 12m, nhưng lại chỉ sâu có vài inch, làn nước bạc chảy băng băng

trên

thảm đá cuội bằng phẳng. Cách đó vài thước về phía hạ lưu, dòng nước siết đổ xuống

một

cái vụng sâu xanh thẳm.

Có gì đó về con sông này khiến



lo lắng. Đám ve sầu

trên

cây

đã

im bặt.

không

có tiếng chim hót nào. Cứ như thể dòng nước

đang

giảng bài và chỉ cho phép tiếng

nói

của

một

mình nó vang lên.

Nhưng Piper càng nghe lâu, dòng sông lại càng có vẻ cuốn hút mời mọc.



muốn làm

một

hớp nước. Có lẽ



nên cởi giày ra.



thật

sự

muốn ngâm chân trong nước. Và cái vũng nước sâu kia…sẽ

thật

tuyệt nếu được nhảy xuống cùng Jason và thư giãn dưới bóng cây, bồng bềnh trong làn nước mát rượi.

thật

lãng mạn.

Piper lắc đầu tự cảnh tỉnh. Những ý nghĩ đó

không

phải của

cô. Có điều gì đó

không

đúng.



có cảm giác như thể dòng sông

đang

dùng

âm

thanh ma thuật để quyến rũ vậy.

Jason ngồi

trên

một

tảng đá và bắt đầu tháo giày. Cậu nhe răng cười với vụng nước như thể cậu

không

thể chờ để nhảy xuống đó.

“Thôi ngay

đi!” Piper quát lên với con sông.

Jason giật mình. “Thôi cái gì cơ?”

“không

phải cậu,” Piper

nói. “Mà là ông ta.”



cảm thấy ngớ ngẩn khi chỉ tay vào dòng nước, nhưng



chắc chắn là nó

đang

giở trò ma thuật kiểu gì đấy, điều khiển cảm xúc của họ.

Đúng lúc



nghĩ rằng



đã

thua và Jason

sẽ

bảo



như thế,

thì

dòng sông lên tiếng:Thứ lỗi cho ta. Hát là

một

trong những thú vui ít ỏi mà ta còn có được.

một

bóng hình nổi lên từ vụng nước như

đang

đi

lên bằng thang máy.

Hai vai Piper căng lên. Đó là sinh vật



đã

thấy

trên

lưỡi dao của

cô, con bò có mặt người. Làn da của ông ta xanh như màu nước. Bốn móng của ông ta nổi

trên

mặt nước.

trên

cái cổ bò của ông ta là cái đầu của

một

người đàn ông với mái tóc đen cắt ngắn,

một

bộ râu loăn xoăn theo kiểu Hy Lạp cổ,

một

đôi mắt sâu thẳm, đau buồn sau cặp kính hai tròng, và

một

cái miệng có vẻ như mang

một

cái bĩu môi vĩnh cửu. Mọc bên trái đầu ông ta là

một

cái sừng bò duy nhất –

một

cái sừng cong màu trắng-và-đen như cái những chiến binh vẫn hay dùng làm cốc uống rượu.

sự

mất cân bằng khiến cái đầu của ông ta nghiêng sang bên trái, thành ra trông ông ta cứ như là

đang

dốc nước ra khỏi tai.

“Chào,” ông ta rầu rĩ

nói. “Hẳn là các



cậu đến để gϊếŧ ta.”

Jason

đi

lại giày vào và chậm chạp đứng dậy. “Ờm,

thì–”

“không!” Piper chen vào, “Tôi xin lỗi. Xấu hổ

thật. Bọn tôi

không

muốn làm phiền đến ông đâu, nhưng Hercules bảo chúng tôi đến đây.”

“Hercules!” Gã người-bò thở dài. Móng của ông ta cào cào lên mặt nước như sẵn sàng tấn công. “Với ta

thì



sẽ

luôn là Heracles. Đó là tên tiếng Hy Lạp của gã,



cậu biết đấy: vinh quang của Hera.“

“Tên buồn cười

thật,” Jason

nói. “anh

ta ghét cay ghét đắng bà ta.”

“Đúng vậy,” người-bò

nói. “Có lẽ đó chính là lí do vì sao gã

không

phản đối khi người La Mã đặt tên cho gã là Hercules. Tất nhiên, đó là cái tên mà phần lớn mọi người biết khi nhắc đến gã…nhãn hiệu của gã, nếu



cậu muốn gọi vậy. Hercules

sẽ

chẳng là gì nếu

không

có ý thức về hình tượng bản thân.”

Người-bò

nói

với giọng cay đắng nhưng thân thiết, như thể Hercules là

một

người bạn cũ

đã

lạc lối.

“Ông là Achelous?” Piper hỏi.

Người-bò khuỵu hai chân trước và cúi đầu xuống thành

một

cái cúi chào mà Piper thấy vừa dễ thương vừa đượm buồn. “Sẵn lòng phục vụ quý

cô. Thần sông siêu phàm. Từng là linh hồn của con sông hùng vĩ nhất Hy Lạp. Giờ bị kết án phải chịu giam cầm tại nơi đây, ở

một

bên của hòn đảo, đối diện với kẻ thù cũ của ta. Ôi, các vị thần

thật

ác độc! Nhưng họ làm vậy là để trừng phạt ta hay Hercules,

thì

ta chưa bao giờ biết chắc được.”

Piper

không



ông ta có ý gì, nhưng

âm

thanh nền của con sông lại xâm lược đầu óc



một

lần nữa – nó nhắc



rằng



khát tới mức nào, rằng

một

cuộc lặn ngụp

sẽ

dễ chịu đến đâu.



cố tập trung.

“Tôi là Piper.”



nói. “Đây là Jason. Chúng tôi

không

muốn đánh nhau. Chỉ là Heracles – Hercules – dù là người nào

đi

chăng nữa, nổi điên với bọn tôi và bắt bọn tôi tới đây.”



giải thích về nhiệm vụ tới vùng đất cổ xưa để ngăn đám khổng lồ đánh thức Gaea.



miêu tả làm thế nào mà

một

đội gồm cả người Hy Lạp và người La Mã của bọn họ

đã

tập hợp lại, và Hercules

đã

trút cơn thịnh nộ như thế nào khi

anh

ta biết Hera đứng sau chuyện này.

Achelous cứ nghiêng đầu sang bên trái từ đầu đến cuối, nên Piper

không

chắc ông ta

đang

để hồn vía

trên

mây hay

đang

đối phó với cơn mệt mỏi

một-sừng.

Khi



dứt lời, Achelous nhìn



như thể



đang

nổi

một

đống phát ban đáng tiếc. “Ah,



gái

thân mến của ta…những truyền thuyết là có

thật,



biết đấy. Những tinh linh, những kẻ ăn thịt dưới nước.”

Piper phải cố ngăn lại

một

tiếng thút thít rêи ɾỉ.



đã

không

nói

một

tẹo gì về chuyện đó với Achelous. “L-Làm thế nào—?”

“Các thần sông biết rất nhiều chuyện,” ông ta

nói. “Alas, các



cậu

đang

tập trung vào nhầm chuyện rồi. Nếu các



cậu

đã

tới được Rome, câu chuyện về trận lụt

sẽ

hợp với các



cậu hơn.”

“Piper?” Jason hỏi. “Ông ta

đang

nói

về cái gì vậy?”

Suy nghĩ của



bỗng rối tung rối mù như mớ bòng bong. Câu chuyện về trận lụt…Nếu các



cậu

đã

tới được Rome.

“Mình – mình cũng

không



nữa, “cô

nói, dù câu chuyện về trận lụt mang đến cảm giác ngờ ngợ. “Achelous, tôi

không

hiểu-”

“Ừ,



không

hiểu

thật.” vị thần sông tỏ vẻ thông cảm. “cô

gái

tội nghiệp. Lại

một



gái

nữa dính vào con trai của Zeus.”

“Đợi

đã,” Jason

nói. “Là Jupiter chứ. Và sao điều đó lại khiến



ấy thành

một



gái

tội nghiệp?”

Achelous phớt lờ cậu. “cô

gái

của ta,



có biết nguyên nhân gây ra cuộc chiến của ta với Hercules

không?”

“Để giành

một

người phụ nữ,” Piper nhớ lại. “Deianira?”

“Phải.” Achelous thở dài đánh thượt. “Và



có biết chuyện gì

đã

xảy ra với nàng ta

không?”

“Ờ…” Piper liếc Jason.

Cậu lấy cuốn sách hướng dẫn ra và bắt đầu lật lật giở giở. “Nó

không

thực

sự–”

Achelous khịt mũi khinh bỉ. “Cái thứ gì thế kia?”

Jason chớp mắt. “Chỉ là…Cẩm Nang Hướng Dẫn Của Hercules Về Mare Nostrum thôi mà.

anh

ta đưa cho bọn tôi quyển sách hướng dẫn này, nên-”

“Đấy chẳng phải sách siếc gì sất,” Achelous khăng khăng. “Gã đưa cho mấy người thứ đấy chỉ để làm ta lộn ruột thôi, phải

không? Gã biết ta ghét cay ghét đắng mấy thứ này mà.”

“Ông ghét…sách á?”

“Bah!” Mặt Achelous đỏ tía lên, biến màu da xanh của ông ta thành màu cà tím. “Thứ đấy

không

phải là sách.”

Ông ta gõ móng lên mặt nước.

một

cuộn giấy vọt lên từ lòng sông như

một

đầu tên lửa cỡ

nhỏ

và đáp xuống trước mặt ông ta. Ông ta lấy móng đẩy cho nó mở ra. Cuộn giấy

đã

ố vàng vì năm tháng, được phủ kín chữ viết tay tiếng Latin

đã

phai màu và những bức tranh vẽ tay tỉ mỉ.

“Đây mới là sách!” Achelous

nói. “Ôi, cái mùi hương của da cừu! Cái cảm giác tao nhã của cuộn giấy mở ra rưới móng ta. Đơn giản là các



cậu

không

thể sao chép cái cảm giác đó lên

một

thứ thế kia.”

Ông thần hất đầu khinh bỉ về phía cuốn sách hướng dẫn

trên

tay Jason. “Đám người trẻ tuổi như các



cậu ngày nay và mấy thứ đồ mới nổi của các



cậu. Giấy đóng thành quyển. Những miếng vuông chật ních chữ

không

hề thân-thiện-với-móng-guốc. Đấy là

một

cuốn sách bìa cứng,

một

cuốn sách-cứng, nếu các



cậu thích gọi vậy. Nhưng nó vẫn

không

phải là

một

cuốn sách truyền thống. Nó

sẽ

không

bao giờ thay thế được những cuộn giấy tốt kiểu cổ điển!”

“Ừm, tôi cất nó

đi

ngay đây.” Jason nhét quyển sách hướng dẫn vào túi sau của cậu theo cái cách cậu có thể nhét

một

món vũ khí nguy hiểm vào bao.

Achelous có vẻ dịu xuống

một

chút, làm Piper thấy

nhẹ

cả người.



không

muốn bị

một

con bò

một

sừng bị ám ảnh về giấy da cuộn xéo phải.

“Giờ

thì,” Achelous

nói, gõ gõ lên

một

bức hình

trên

cuộn giấy da của ông ta. “Đây là Deianira.”

Piper quỳ gối xuống để nhìn. Bức chân dung vẽ tay rất

nhỏ, nhưng



có thể thấy được rằng người phụ nữ đó rất đẹp, với mái tóc dài sẫm màu, đôi mắt sẫm màu, và

một

nụ cười tinh nghịch hẳn có thể khiến cho đám đàn ông điên cuồng.

“Công chúa nước Calydon,” thần sông ảm đạm

nói. “Nàng

đã

được hứa hôn với ta, cho tới khi Hercules nhảy vào. Gã khăng khăng đòi đọ sức.”

“Và

anh

ta bẻ gãy cái sừng của ông?” Jason đoán.

“Phải,” Achelous đáp. “Ta

không

bao giờ có thể tha thứ cho gã vì điều đó. Khó chịu khủng khϊếp, chỉ có mỗi

một

sừng ấy. Nhưng với Deianira, chuyện còn tồi tệ hơn. Lẽ ra nàng

đã

có thể có

một

cuộc đời dài hạnh phúc nếu lấy ta.”

“một

con bò đầu người,” Piper

nói, “sống trong

một

con sông.”

“Chính xác,” Achelous đồng ý. “Việc nàng từ chối có vẻ là điều

không

thể, hén? Thế mà nàng lại bỏ

đi

với Hercules. Nàng

đã

chọn gã

anh

hùng bảnh chọe, khoe mẽ thay vì người chồng tốt bụng, chung thủy lẽ ra có thể

đã

đối tốt với nàng. Chuyện gì xảy ra tiếp theo ấy hả? Chà, lẽ ra nàng nên biết. Hercules bị quá nhiều rắc rối của riêng

hắn

quấn lấy nên

không

thể làm chồng cho tốt được. Hera

đã

nguyền rủa gã, nên gã mất trí và gϊếŧ sạch gia đình mình. Chuyện khủng khϊếp. Thế nên

hắn

mới phải lập mười hai chiến công[6] đó để sám hối.”

Piper thấy choáng váng. “Khoan

đã…Hera khiến

anh

ta bị điên, và Hercules phải sám hối á?”

Achelous nhún vai. “Đám thần

trên

đỉnh Olympus có vẻ như chẳng bao giờ phải trả giá cho tội ác của mình. Và Hera luôn ghét con trai của Zeus…hay Jupiter.” Ông ta liếc Jason vẻ

không

hoài nghi. “Tóm lại, Deianira đáng thương của ta

đã



một

kết cục bi thảm. Nàng trở nên ghen tị với nhiều cuộc nɠɵạı ŧìиɧ của Hercules. Gã

đi

hoang khắp thế giới,



cậu biết đấy, chẳng khác gì Zeus cha

hắn, lăng nhăng với bất kì người đàn bà nào

hắn

gặp. Cuối cùng

thì

Deianira trở nên tuyệt vọng đến nỗi nàng nghe cả những lời xúi giục.

một

tên nhân mã nham hiểm tên là Nessus[7]nói

với nàng rằng nếu nàng muốn Hercules chung thủy với nàng mãi mãi,

thì

nàng nên bôi máu nhân mã vào mặt trong của chiếc áo

yêu

thích của Hercules. Deianira nghe theo lời xúi giục của

hắn, nhưng thay vì biến Hercules thành

một

người chồng chung thủy-”

“Máu nhân mã giống như a-xít vậy,” Jason

nói.

“Đúng vậy,” Achelous

nói. “Hercules chết

một

cách đau đớn. Khi Deianira nhận ra những gì mình

đã

làm, nàng ta…” thần sông kéo

một

đường ngang qua cổ.

“Chuyện đó

thật

kinh khủng,” Piper

nói.

“Và bài học là gì nào,



gái

thân mến?” Achelous

nói. “Hãy coi chừng đám con trai của Zeus.”

Piper

không

dám nhìn bạn trai

cô.



không

dám chắc



có thể che giấu nỗi bất an trong mắt mình. Jason

sẽ

chẳng bao giờ là Hercules. Nhưng câu chuyện lại đánh đúng vào nỗi sợ của

cô. Hera

đã

nhào nặn nên mối quan hệ của bọn họ, cũng hệt như cách bà ta thao túng Hercules. Piper muốn tin rằng Jason

sẽ

không

đời nào nổi

một

cơn cuồng loạn gϊếŧ người như Hercules. Thế nhưng, mới cách đây bốn ngày, cậu

đã

bị

một

hồn ma eidolon điều khiển và suýt nữa

thì

gϊếŧ Percy Jackson đấy thôi.

“Giờ Hercules

đã

thành thần rồi,” Achelous

nói. “Gã kết hôn với Hebe, nữ thần tuổi trẻ, nhưng gã vẫn hiếm khi ở nhà. Gã vùi đầu

trên

hòn đảo này, canh hai cái cột ngu ngốc đó. Gã

nói

Zeus bắt gã làm vậy, nhưng ta nghĩ gã thích ở đây hơn là ở

trên

ngọn Olympus, chăm sóc nỗi cay đắng trong gã và khóc than cho cuộc đời bất tử của gã.

sự

có mặt của ta nhắc gã nhớ đến những thất bại của gã – đặc biệt là người phụ nữ mà đến cuối cùng lại gϊếŧ

hắn. Và

sự

hiện

diện của

hắn

nhắc ta nhớ đến Deianira, người mà lẽ ra

đã

là vợ của ta.”

Người-bò gõ gõ cuộn giấy da, nó tự cuộn lại và chìm lại xuống nước.

“Hercules muốn cái sừng khác của ta để nhục mạ ta,” Achelous

nói. “Có lẽ biết rằng ta cũng khốn khổ khiến gã thấy khá hơn. Hơn nữa, cái sừng có thể biến thành

một

chiếc sừng sung túc. Đồ ăn và thức uống hảo hạng

sẽ

tuôn ra từ cái sừng đó, cũng giống như sức mạnh của ta khiến con sông này chảy vậy.

không

nghi ngờ gì là Hercules

sẽ

giữ cái sừng đó lại cho riêng gã. Đó

sẽ



một

bi kịch và cả hoang phí nữa.”

Piper nghi rằng

âm

thanh của dòng sông và giọng

nói

mơ màng của Achelous vẫn ảnh hưởng đến suy nghĩ của

cô, nhưng



không

thể

không

đồng ý với ông thần sông.



bắt đầu thấy ghét Hercules. Người-bò tội nghiệp này có vẻ

thật

buồn và



đơn.

Jason ngọ nguậy. “Xin lỗi, Achelous.

thật

sự

thì, ông

đã

gặp phải chuyện rất khó chịu. Nhưng có lẽ…chà, nếu

không

có cái sừng còn lại kia, ông

sẽ

không

bị ngoẹo cổ như vậy nữa. Có thể ông

sẽ

thấy dễ chịu hơn.”

“Jason!” Piper gắt.

Jason giơ hai tay lên. “Chỉ là

một

ý nghĩ thôi mà. Hơn nữa, mình

không

thấy bọn mình có mấy lựa chọn. Nếu Hercules

không

có cái sừng đó, gã

sẽ

gϊếŧ cả hai đứa mình và cả các bạn của bọn mình nữa.”

“Cậu đây

nói

đúng đấy,” Achelous

nói. “Hai người

không

có lựa chọn nào. Tôi hi vọng quý vị thứ lỗi cho tôi vì điều đó.”

Piper cau mày. Vị thần sông nghe có vẻ

thật

đau lòng,



muốn vỗ vỗ đầu ông ta. “Thứ lỗi vì cái gì cơ?”

“Ta cũng

không

có lựa chọn nào cả,” Achelous

nói. “Ta phải ngăn



cậu lại.”

Con sông nổ tung, và

một

bức tường nước ập xuống đầu Piper.

[1] Achelous: Theo truyền thuyết Hy Lạp, Achelous (Ἀχελῷος Achelōos) là vị thần bảo vệ dòng sông “xoáy bạc” Achelous-dòng sông lớn nhất Hy Lạp, và vì vậy, là thủ lĩnh của tất cả các thần bảo hộ sông suối ở Hy Lạp.

[2] potamus hay potamos, tiếng Hy Lạp (ποταμός) có nghĩa là sông hay suối. Ở đây có nghĩa là thần sông.

[3] Quốc Huy Tây Ban Nha:

[4] cornucopia (tiếng Latin: cornu copiae): Chiếc sừng của

sự

dồi dào no đủ, thường có hình dạng

một

chiếc sừng lớn chứa đầy các loại hoa quả, bánh kẹo, hạt, hoa và các thứ đồ ăn hoặc

một

vài thứ đồ quý. Ở vùng Bắc Mỹ, chiếc sừng này còn được bày trong lễ Tạ Ơn. Theo truyền thuyết

thì

chiếc sừng này được tạo ra khi Hercules đấu với Achelous và bẻ gãy sừng ông ta.

Vì từ cornucopia bắt đầu bằng “corn” nên Piper mới hỏi “what corn” tức ‘ngô gì?’, chuyển lại thành sung cho nó thuận ý chơi chữ của tác giả

[5] Kalends of July: Kalend (hay Calend) là ngày đầu tiên trong tháng, ngày đầu tiên của tuần trăng trong lịch La Mã. Từ này cũng là nguồn gốc của từ calender (lịch) trong tiếng

anh. Kalends Of July là những ngày đầu tháng Bảy. Ngày trong tháng được đếm từ các ngày trước đó đến các ngày Kalend (ngày trăng non đầu tháng), Nonae (ngày trăng bán nguyệt, khoảng ngày thứ 5-7 của tuần trăng) và Idus, ides (ngày trăng tròn).

Kalend chỉ có trong lịch Latin chứ

không

có trong lịch của người Hy Lạp, nên cụm từ “ad Kalendas Graecas” (đến ngày Kalend Hy Lạp) còn có nghĩa là ‘trì hoãn đến mãi mãi’, hoặc ‘không

bao giờ’. Cụm từ này vẫn được dùng trong tiếng Latin, tiếng Hy Lạp và nhiều ngôn ngữ hệ latin khác.

[6] Mười hai kỳ công của Hercules: Theo lời nhà tiên tri tại Delphi, Heracles-Hercules bị buộc phải làm nô ɭệ cho Eurystheus và thực

hiện

mười nhiệm vụ kỳ quái do Eurystheus

yêu

cầu, nhằm chuộc lại lỗi

đã

gϊếŧ vợ con của mình –

một

hành động là kết quả của

một

cơn điên do Hera gây nên. Sau khi thực

hiện

xong,Eurystheus lật lọng và

không

thừa nhận công dọn chuồng ngựa của Augeas vì chàng

đã

đòi Augeas trả công, và đánh bại con rắn Hydra vì chàng

đã

thực

hiện

việc đó với

sự

giúp sức của Iolaus.

hắn

bắt chàng thực

hiện

thêm hai công việc nữa, vì thế đời sau thường gọi 12 kỳ công đó là 10 kỳ công của Heracles. 12 kỳ công đó gồm:

Gϊếŧ con sư tử ở Nemea

Gϊếŧ quái vật nhiều đầu Hydra

Bắt con nai ở núi Cerynaea

Bắt con lợn rừng ở núi Erymanthus

Dọn chuồng ngựa của Augeas

Gϊếŧ đàn chim ở hồ Stymphale

Bắt con bò mộng ở đảo Crete

Bắt đàn ngựa cái của Diomede

Lấy chiếc đai lưng của Hippolyte

Đánh cắp đàn vịt của Geryon

Trộm những quả táo vàng của các nàng Hesperides

Và Bắt con chó Ceberus

[7] Khi rước vợ về, phải qua 1 con sông, Hercules

đã

nhờ nhân mã này cõng nàng sang sông. Thấy nàng xinh đẹp, nhân mã nổi ý gian định bắt cóc nhưng bị Hercules dùng tên tẩm máu độc Hydra bắn chết.

hắn

bảo Deianira hứng lấy máu chảy ra từ vết thương, dùng khi nào chồng nàng nɠɵạı ŧìиɧ. Sau này Hercules hạ thành trì bắt được 1 nàng công chúa, Deianira ghen nên lấy máu nhân mã có thêm máu độc Hydra thấm vô lễ phục khiến da Hercules cong ra từng mảng, trơ thịt. Đau đớn

không

chịu nổi, chàng cho người lập đàn hỏa thiêu. Ngay khi chết, Zeus cử cỗ xe ngựa vàng xuống đón linh hồn chàng lên Olympus, phong làm thần, lấy nữ thần thanh xuân Hebe.

Cảnh nhân mã bắt nàng Deianira