Chương 4.2

"Đang hỏi em đấy. Lớn lên đẹp trai đến mức không có não sao?"

Sau đó, Giản Trì mới định thần lại, thận trọng nói: "Quản lý Kim giới thiệu em tới đây."

Quý Sâm đã suy nghĩ về điều đó một lúc, trước khi tìm thấy một người từ ký ức lộn xộn của mình.

Hắn nhớ mình đang gặp bế tắc vì vẽ tranh, trong lòng buồn bực không vui, muốn tìm một vật nhỏ để phát tiết, tình cờ một người bạn quen biết là quản lý Kim đã giới thiệu cho mình đồ dùng để giải khuây sự nhàm chán.

Hoá ra là cậu ta.

Nhưng lúc sáng tác được một nửa, nhất thời gián đoạn đột ngột, nên có chút nóng nảy: "Em đi đi. Tôi hiện tại không muốn em, khi nào có thời gian tôi sẽ đi nói với quản lý Kim."

Giản Trì ngẩn ra: tình huống gì đây, có phải tiền bay đi không? Nhưng cậu đã có một hợp đồng với người quản lý trước đó, cậ nhận lời nếu cậu làm cho kim chủ không hài lòng, cậu sẽ đưa 30% số tiền mà cậu đã kiếm được trước đó cho người quản lý. Điều này làm cho người quản lý cảm thấy yên tâm khi đồng ý với các yêu cầu khác nhau của cậu.

Khi cậu nói những lời cay nghiệt, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị từ chối.

Không được! Nếu bây giờ cậu bỏ đi, thứ cậu mất không phải là một kim chủ, mà là ba phần tiền do tất cả các kim chủ trước đây đưa cho! Tài nô tức giận.

Giản Trì đang tuyệt vọng suy nghĩ xem mình nên làm gì để giữ chân kim chủ thứ 5 đang muốn đuổi cậu đi.

Đột nhiên một người khác bước vào ngoài cửa.

Là một cậu thanh niên có tầm vóc với Giản Trì, nhưng cậu ta cao hơn Giản Trì.

Khi đến gần, Giản Trì nhận ra trang phục của mình táo bạo dị thường. Bên ngoài là một bộ áo vest thẳng màu xám bạc và quần tây, bộ quần áo rộng mở, bên trong không mặc gì! Ồ, không, vẫn còn mặc một cái gì đó. Một miếng da vuông nhỏ màu đen che phần bụng dưới, phần trên được thắt hờ hững bằng một chiếc thắt lưng qua vai, Giản Trì lo lắng mình đã không thoát khỏi miếng da đen này khi đi suốt quãng đường.

Cậu ta vừa đến gần, nhìn thấy Giản Trì, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của cậu ta lập tức tối sầm lại, vội vàng hỏi: "Anh Quý, hôm nay em không phải là người mẫu sao? Sao anh lại tìm người khác vậy? Nhìn thân hình cậu ta nhỏ và gầy quá. Làm sao anh có thể so sánh hình thể với một người mẫu chuyên nghiệp như tôi."

Vừa nói, cậu ta vừa cố ý kéo áo vest của mình xuống, áo khoác để trên khuỷu tay, lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong.

Hoá ra cậu ta là cái người mẫu...

Thảo nào cơ thể đầy cơ bắp đẹp đẽ. Giản Trì thầm so sánh trong lòng: phát hiện thấy cơ thể mình đúng là mềm mại, tuy rằng tứ chi không có thịt thừa, nhưng lại không có cơ bắp mịn màng, hoàn toàn không có vân da rõ ràng. Nếu một nghệ sĩ lớn muốn vẽ, họ thích những người mẫu có dáng người đẹp như vậy.

Cũng tự trách mình xui xẻo, có ngày đυ.ng phải người họa sĩ phải quyết tâm giữ lấy nét vẽ mẫu...

Chỉ thấy đau lòng tiền của mình sắp mất.

Nhất thời sắc mặt Giản Trì phức tạp, chỉ trong vài giây đã biến đổi vô số biểu cảm, sinh động và linh hoạt.

Cậu không nhận ra, Quý Sâm đã quan sát nãy giờ.

Người mẫu nam nhìn thấy Giản Trì bị mình nói xong không dám đáp lại, càng thêm tin tưởng vào bản thân, hoàn toàn coi Giản Trì là đồng nghiệp đến đoạt mối làm ăn.

Cẩn thận đánh giá Giản Trì một hồi, cậu có đôi tay và chân gầy guộc, khi mặc quần áo vào thì không đỡ nổi, cởϊ qυầи áo thì dáng người khó coi. Mình không phải thắng sao?

Trong giây phút tự đắc, người mẫu nam hơi cúi đầu nhìn Giản Trì, thấp giọng nói: "Muốn giành mối làm ăn của tôi? Có phải chưa hỏi thăm là đã tìm tôi làm người mẫu không? Biết điều thì biến nhanh đi, còn không tôi sẽ yêu cầu bạn trong giới kinh doanh người mẫu khiến anh không làm được! "

Giản Trì thật ngốc, cậu chỉ muốn giải thích cậu ta mình không phải là người mẫu đến giành kinh doanh, cậu... cậu đến bán thân.

Nhưng cậu bị doạ ngốc một lúc, lộ ra biểu hiện sợ hãi một cách dễ thương.

Đôi mắt của Quý Sâm đột nhiên sáng lên, hắn nhìn cậu một cách cuồng nhiệt.

Tìm được rồi… Chính là loại cảm giác này.

Dễ vỡ lại mỹ lệ, gấp lại tưởng chừng bị gãy, nhưng lại cực kỳ dai. Những gì hắn muốn vẽ... đã được ghi lại trong biểu cảm và cử động vô tình của cậu thiếu niên này.

Hắn cảm thấy rằng mình đã được truyền cảm hứng, đến mức hắn có thể vẽ trong mười tiếng cùng một lúc.

Bây giờ, ngay bây giờ, ngay bây giờ có thể bắt đầu!

"Cậu đi đi, hắn ở lại."

Người đàn ông mở miệng nói.

Người mẫu nam tự đắc khoanh hai tay ôm ngực, hơi nâng cằm, chỉ vào Giản Trì: "Nghe thấy không, đi nhanh lên."

Giản Trì có chút buồn bực, cắn chặt môi, nhấc chân định rời đi.

Họa sĩ có chút bất mãn, hơi cao giọng nói: "Không phải nói cậu, chính là kim cương Barbie phía sau, cậu đi đi."

Người mẫu nam quay đầu không tin, chỉ vào mặt cậu kêu lên: "Anh nói cái gì? Anh nói kim cương Barbie là ai? Anh đang nói tôi?!"

Cậu ta tức giận đến mức đầu sắp nổ tung, lần đầu tiên có người nghi ngờ về chuyên môn của cậu ta! Cậu ta không quan tâm người trước mặt là ông chủ lớn không thể phật lòng được mà giải thích: "Tôi là người chuyên nghiệp, vậy mà anh lại yêu cầu tôi rời đi? Để lại cái người như vậy? Dáng người của hắn, làm người mẫu được sao."

Người mẫu nam tức đến mức không nói được lời nào, liền hỏi Giản Trì: "Cậu là người của gia đình nào, sao tôi chưa từng thấy cậu? Hai người hợp tác chơi xỏ tôi sao?"

Họa sĩ sợ nguồn cảm hứng cuối cùng của hắn sẽ bay đi, nên hắn đã thúc giục cậu ta đi nhanh, bớt nói điều vô nghĩa nữa.

“Nhìn ảnh chụp của cậu rất đẹp, lúc cởi đồ ra----” Hắn đột ngột dừng lại, nhìn cơ bắp của người mẫu nam với vẻ chán ghét.

Giản Trì không nói nên lời: Hắn thích dáng người đó, không khoa trương, cơ bắp vừa phải, dáng người chuẩn, không ngờ họa sĩ lại nghiêm khắc như vậy?

Người mẫu nam đóng sầm cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại Giản Trì và họa sĩ.

Giản Trì ngây ngốc đứng đó, không biết tiếp theo mình phải làm gì. Cậu chỉ bán kinh nghiệm của mình, không phải là một người mẫu.

Nhưng cậu vui vì số tiền của mình đã được được bảo vệ.