Chương 4.3

Tâm trạng thay đổi nhanh chóng, cậu cho rằng hôm nay dù có làm gì, cũng sẽ không phản đối vị kim chủ này.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt cậu nhìn kim chủ có chút mong đợi.

Bất ngờ, Giản Trì đột nhiên lớn tiếng: “Không. Không đúng, không phải biểu cảm này.” Người họa sĩ lo lắng đi lại. Hắn đang rất vội, hắn muốn vẽ ngay lập tức, nhưng Giản Trì lại đột ngột làm sai.

Hắn nỗ lực kiên trì biểu đạt hy vọng cả hắn sẽ có chút sợ hãi, một chút ngây thơ vừa rồi, nhưng, nhưng lại... Hắn lại không biết phải diễn tả điều đó như thế nào với Giản Trì.

Giản Trì nhìn kim chủ ngày càng cáu kỉnh, trong lòng có chút áy náy: "Tôi, tôi không hiểu rõ lắm, anh... anh có thể cho ví dụ không?"

Quý Sâm: "Hãy nghĩ xem em đang sợ điều gì, nhưng tuyệt đối không được để nó xảy ra."

Giản Trì trong giây lát đã hiểu ra, cậu vừa nghĩ mình suýt mất 30% số tiền, vẻ mặt cậu bỗng trở nên buồn bã.

"Đúng rồi, chính là như vậy... nhưng đừng làm quá, thu lại một chút."

"Thêm một chút ngại ngùng, không, không không phải! Không phải như vậy! Qua đi!"

Một khi kim chủ bước vào không gian của mình, hắn sẽ chỉ có cảm xúc của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Mỗi lần Giản Trì gần hơn một chút với những gì hắn muốn bày tỏ, số lần mắng nhiều, trong lòng cậu có chút uỷ khuất. Cậu rõ ràng là người đứng đầu bảng, nếu hắn cứ khăng khăng đè đầu cưỡi cổ mình để làm công việc người mẫu, làm sao anh cậu có thể...

Quý Sâm không biết tại sao mình lại không tìm được cảm giác vừa rồi.

Bộ não của hắn chạy nhanh, hắn nhớ rằng đây là một con vịt bán thân.

"Em cởϊ qυầи áo ra."

Giản Trì ngây người ra, cái gì? Cởi đồ... Mặc dù cậu không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng làm theo.

Quý Sâm ghét bỏ hành động chậm chạp của cậu, trực tiếp xé toạc quần áo của cậu.

"Quần, quần áo của tôi..." Giản Trì cảm thấy hơi đau lòng, mỗi lần nhìn thấy kim chủ cậu đều ra điều kiện mua quần áo mới, cái này còn rất quý...

“Chút nữa tôi sẽ cho thêm tiền.” Quý Sâm lạnh lùng nói, “Đúng, chính là như vậy, giữ nguyên cảm giác này.”

Họa sĩ đỡ lấy cơ thể trắng nõn mềm mại xinh đẹp này, hạ cậu xuống, kêu Giản Trì dựa vào hắn trước, sau đó hắn đi lấy một nắm lớn hoa hồng rực rỡ, xé nát cánh hoa chất đống bên cạnh Giản Trì, một số cánh hoa rơi trên làn da trắng.

Nó nhẹ nhàng rơi xuống, gây ngứa nhẹ.

Màu sắc đỏ hòa quyện vào nhau, màu sắc bỗng trở nên lộng lẫy.

Các họa sĩ đã làm rất nhiều thiết kế trong ngôi nhà này, để sáng tạo tốt hơn.

Hắn mở một cái công tắc, sàn nhà bên cạnh Giản Trì lập tức biến thành nước, Giản Trì ngất xỉu trước mắt hắn - Trời ơi, cậu sợ nước...

Hắn khống chế không nhìn mặt nước, thứ này được mô phỏng vô cùng chân thực, có tiếng nước gợn sóng mờ ảo, sóng nước dường như đang nhẹ nhàng đung đưa.

Người họa sĩ đắm chìm trong thế giới lòng tràn đầy những hình ảnh mình muốn thể hiện, hắn nhấc cơ thể của Giản Trì lên, gập người xuống, cả người như sắp nằm xuống mặt nước mô phỏng.

Giản Trì bắt mình phải đối mặt với mặt nước mà cậu sợ nhất, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình trên đó.

Cậu hơi chóng mặt và buồn nôn. Nhưng nghỉ việc kim chủ thứ 5 cho thêm tiền, cậu đèn nén cơ thể không khỏe xuống.

Phía sau cậu còn có một khung ảnh bị vỡ, một số cành và hoa, cả người của Giản Trì dường như được l*иg vào trong khung ảnh.

"Giữ lại."

Sau khi người họa sĩ nói xong, hắn không quan tâm đến Giản Trì, hắn lo cho mình bước đến bàn vẽ bắt đầu vẩy mực.

Đây là lần đầu tiên trong lòng hoạ sĩ vui vẻ, đến mức vẽ nguyên buổi chiều, một cậu bé nửa khỏa thân xuất hiện trên bức tranh.

Cậu cuộn mình nằm nghiêng, cơ thể trắng tuyết được bao bọc bởi những cánh hoa hồng mỏng manh dịu dàng, tuyết rơi trên hoa mận, như sắp bị chôn vùi, nhưng lại có một màu rực rỡ không thể ngăn cản. Khung ảnh đổ nát sau lưng giống như một chiếc gông cùm, trói chặt người thanh niên xinh đẹp mong manh. Cậu cũng rũ chiếc cổ mảnh mai màu tuyết của mình xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước. Ngón tay trắng di chuyển trên sóng nước, mặt nước đung đưa ánh sáng lấp lánh, nổi lên vài mảnh màu đỏ, ngọn gió thổi tới ngón tay trắng nõn.

Vài cánh hoa bị dập nát, chảy ra chất lỏng diễm sắc, nhuộm màu ngọc bích trơn bóng có chút đỏ, thêm vài phần hoa lệ.

Cậu hơi cúi đầu xuống, nhưng đôi mắt lại nhướng lên, lộ ra vẻ kiên cường bất khuất, khiến người ta không nhịn được muốn phá huỷ cậu...

Giản Trì thấy côn ŧᏂịŧ đang ngủ của mình đột nhiên tỉnh dậy.