Chương 5

Công việc của anh ấy bận rộn như vậy, đương nhiên không rảnh tự mình viết bản thảo diễn thuyết, công việc này liền rơi vào trên đầu tôi.

Kết quả tôi sơ ý, viết sai câu cuối cùng trong bản thảo.

Vì thế Đoàn Hành đứng trước mặt mấy ngàn đàn em.

Nói một cách rất có khí phách:

"Cuối cùng, học trưởng tặng các em một câu."

"Các em đều là đầu óc đen tối!"

Tôi có lẽ sẽ nhớ mãi cảnh tượng đó cho đến ch.ết.

Người trên đài nhìn chằm chằm bản thảo tựa như hóa đá.

Người dưới đài im lặng vài giây, sau khi kịp phản ứng, tiếng cười vang dội thiếu điều muốn làm bay nóc nhà.

Còn có mấy nam sinh bướng bỉnh thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ồn ào: "Học trưởng, đầu óc em không đen tối thì làm sao bây giờ?"

"..."

Mọi người có biết điều này đối với một người đàn ông tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công mà nói, là tổn thương tâm lý lớn bao nhiêu không!

Sau đó, khi trở lại công ty.

Tôi đi tìm Đoàn Hành nhận tội, cũng đã chuẩn bị tâm lý bị sa thải.

Nhưng cảnh tượng trong dự đoán không xảy ra.

Đoạn Hành không nổi trận lôi đình, cũng không để cho tôi dọn đồ cút đi.

Anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi vài giây, sau đó than nhẹ một tiếng nói:

"Lần sau không được làm như vậy nữa."

Liền đem vấn đề nhẹ nhàng giải quyết.

Ngay cả một câu nặng lời cũng không nói.

Phương Minh Duệ nói không sai.

Cho đến khi tan ca, tôi cũng không thấy thông báo sa thải.

Điều này làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng sinh ra một ít cảm giác tội lỗi.

Ông chủ của tôi rõ ràng là một người tốt như vậy.

Ngay cả khi tôi phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, anh ấy cũng không đổ lỗi cho tôi.

Còn tôi thì sao?

Không biết ơn còn chưa tính, vậy mà còn dùng tâm lý xấu xa đó để phán xét anh ấy.

Thật sự là quá đáng mà.

Lúc này trời đã tối, người trong tòa nhà văn phòng không còn lại bao nhiêu, tôi xách cặp công văn rời khỏi công ty.

Nhưng ở dưới lầu lại thấy được một người thứ hai trong đời tôi không muốn gặp.

Nếu bạn hỏi: "Vậy ai là người đầu tiên?"

Đương nhiên là ma cà rồng đóng dấu kiểm dịch thịt heo lên người tôi.

"Anh tới đây làm gì?"

Người đàn ông tựa vào thân xe nghịch điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói: "Tới đón em tan tầm đó."

Giọng tôi nghèn nghẹt, từng lỗ chân lông trên người đều tỏ kháng cự: "Không cần, tôi không muốn nhìn thấy anh, sau này đừng tới nữa."

Người đàn ông chậm rãi thu hồi nụ cười: "Tiểu Phàm, chuyện kia là anh sai, anh xin lỗi em. Nhưng bây giờ anh thật lòng muốn ở bên em."