Chương 4

Dù sao cái người bình thường cúc áo sơ mi đều cài đến cái trên cùng, rất giống một toà băng lãnh cấm dục, cùng với kiểu người có 419 này thật không giống.

*419: tì.nh một đêm

Nhưng cho tới hôm nay, tôi lại có chút không xác định.

Đành phải nói bóng nói gió với Phương Minh Duệ.

Phương Minh Duệ ở bên cạnh Đoàn Hành bốn năm, có thể rất hiểu rõ nhân cách của Đoàn Hành.

Lời anh ta nói nhất định không sai.

Xem ra là tôi trông gà hóa cuốc.

Cũng đúng, không chừng loại người Đoàn Hành ngay cả con dấu kiểm dịch thịt heo trông như thế nào cũng chưa từng thấy qua, càng miễn bàn mang theo bên người.

Mà dấu vết trên người anh ấy, có lẽ là mèo cào? Có lẽ là phát ban? Hoặc có lẽ là sau khi phạm sai lầm bị mẹ hắn dùng chổi lông gà quất?

Dù sao cũng không phải là người tôi bỏ lại đêm đó.

Sau khi thành công trấn an bản thân, tôi cười ranh mãnh: "Anh Phương, vừa rồi đầu óc em chạm mạch nên nói mê sảng, đừng để trong lòng nha."

Phương Minh Duệ làm người hiền hoà dễ gần, nhưng trong chuyện này ngoài dự liệu mà so đo: "Sau này đừng để anh nghe những lời như vậy nữa, nếu không anh thật sự sẽ tức giận đó."

Tôi vươn ba ngón tay ra thề: "Tuyệt đối không nói nữa."

Lúc này Phương Minh Duệ mới hài lòng, há miệng còn muốn nói gì đó.

Nhưng đột nhiên dừng lại.

Anh ta nhìn cánh cửa sau lưng tôi, biểu tình rõ ràng là quẫn bách.

Trái tim tôi căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại.

Đoạn Hành đứng ở chỗ đó đã không biết bao lâu rồi.

Con mẹ nó, còn có cảnh tượng nào xấu hổ hơn thế này sao?

Đoạn Hành lấy được tư liệu mình muốn xong không nói gì liền rời đi.

Nhưng trong lòng tôi đã rõ ràng, anh ấy nhất định nghe được tất cả.

Thời gian sau đó, tôi đứng ngồi không yên, cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.

Phương Minh Duệ thấy thế trấn an tôi:

"Đừng lo lắng, Đoàn tổng sẽ không làm gì cậu đâu, cậu không phát hiện anh ấy đặc biệt khoan dung với cậu sao?"

Tôi ngẩn người: "Có sao?"

Giọng Phương Minh Duệ chắc chắn: "Sao lại không."

"Chuyện diễn thuyết lần trước, đổi lại là người khác, sớm đã bị đuổi việc tám trăm lần, nhưng Đoàn tổng có trách cậu một câu nào đâu? Chỉ nói một câu "Lần sau không được làm như vậy" liền bỏ qua cho cậu."

Chuyện Phương Minh Duệ nói, là khi tôi vừa tới công ty chưa tới hai ngày đã xảy ra chuyện.

Đoàn Hành là doanh nhân trẻ, được mời về trường cũ diễn thuyết.