Chương 2

Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường lớn của khách sạn.

Sự khác thường của nửa người dưới cùng với tiếng hít thở đều đều bên cạnh, nhắc nhở tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.

Cửa sau thủ vững hai mươi ba năm cứ như vậy thất thủ.

Tôi không dám bật đèn, càng không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, sợ là một tên đầu heo.

Cầm lấy quần áo vừa lăn vừa bò mà chạy.

Kết quả về đến nhà tắm mới phát hiện.

Trên người mình ngoại trừ loang lổ vết đỏ, sau lưng còn có thêm một dấu ấn khác.

Tôi chỉ thấy vòng tròn đỏ tươi rõ ràng in một vòng chữ to:

[Kiểm tra đạt tiêu chuẩn, xác định địa điểm gi.ết m.ổ.]

?

Ai mẹ nó đem con dấu kiểm dịch thịt heo đóng lên người ông đây?

Rửa không ra!

Tôi cũng không thể tự cắt da mình được, đúng không?

Tôi tức giận đến thiếu chút nữa tự thi.êu, cũng rốt cục hạ quyết tâm muốn đem tên ma cà rồng đó tìm ra cho bằng được.

Cũng không biết là trùng hợp hay là như thế nào.

Không chỉ không tra được hồ sơ thuê phòng, camera của khách sạn cũng đang trong tình trạng "sửa chữa".

Trong lòng tôi chứa đầy hận thù.

Cháu trai, tốt nhất là đừng để ông đây gặp cháu.

Nếu không ông đây nhất định sẽ đem toàn thân cháu phủ kín dấu kiểm dịch thịt heo!

Là một thực tập sinh mới vừa ra trường.

Tất cả mọi thứ về công việc tôi đều phải tìm hiểu từ con số 0.

Tiền bối phụ trách hướng dẫn tôi tên là Phương Minh Duệ.

Anh ta làm trợ lý đặc biệt cho Đoàn Hành bốn năm, bởi vì năng lực vượt trội nên sang năm được điều đến chi nhánh công ty làm phó tổng.

Mà mấy tháng trước khi anh ta đi, thì cần đào tạo cho Đoàn Hành một trợ lý có năng lực mới.

Đúng vậy, đối tượng được đào tạo kia chính là tôi.

Tôi dựa theo phương pháp Phương Minh Duệ dạy, đem văn kiện khẩn cấp cùng văn kiện bình thường phân loại cho rõ ràng, chuẩn bị giao cho Đoạn Hành phê duyệt.

Nhưng gõ cửa nửa ngày, vẫn không ai lên tiếng trả lời.

Tôi đánh bạo đẩy cửa đi vào, phát hiện trước bàn làm việc không có một bóng người.

Ngược lại phòng nghỉ truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Xuyên qua khe cửa chưa được đóng chặt.

Tôi thấy Đoàn Hành đang đưa lưng về phía cửa thay quần áo.

Trên tai đeo tai nghe bluetooth đang nói chuyện điện thoại, chẳng trách không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phản ứng đầu tiên của tôi là thừa dịp Đoàn Hành không phát hiện, nhanh chóng đi ra ngoài.

Dù sao, hôm qua vừa xảy ra một lần "Nhìn không sót".

Lúc này nếu vai trò bị đảo ngược, lại phát sinh một lần nữa, vậy thì thật là chuyện cười lớn.

Nhưng đúng lúc tôi xoay người.

Đoạn Hành tiện tay cởϊ áσ sơ mi ra.

Vai rộng eo hẹp hoàn mỹ lộ ra trong không khí, đường nét cơ bắp đẹp đến chói mắt.

...