Chương 1

"Cổ chân."

Lời vừa thốt ra.

Văn phòng lớn như vậy rơi vào yên tĩnh đến quỷ dị.

Tôi và ông chủ của tôi - Đoàn Hành, mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiền lương không nên gọi là tiền lương nữa, mà nên gọi là "phí uất ức".

Hôm qua là cuối tuần, tôi vốn đang hưởng thụ kỳ nghỉ.

Lúc nhàn nhã tắm rửa, đột nhiên nhận được tin nhắn của Đoàn Hành.

[Báo cáo sắp xếp hội nghị tuần sau.]

Lúc ấy bọt trên đầu tôi còn chưa trôi đi, đã có một ít chảy vào trong mắt tôi.

Nhưng tôi không rảnh bận tâm, sợ Đoàn tổng sốt ruột, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Đợi sau khi nghe được "Tích" một tiếng, liền đem điện thoại di động đặt lên giá để đồ bên cạnh, một bên xả nước, một bên nói chuyện.

Nhưng rất kỳ lạ.

Tôi líu ríu nói một đống, đối phương một tiếng đáp lại cũng không có.

Đến lúc tôi nói đến trọng điểm, anh ấy lại trực tiếp cúp điện thoại.

Có chuyện gì vậy?

Tôi lau nước trên mặt, mở đôi mắt có chút đau rát.

Buồn bực cầm lấy điện thoại di động nhìn - [video cuộc gọi dài 02:21]

...

Cổ... cổ chân?

Đó không phải là nhìn thấy hết rồi sao?

Tôi khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy... Vậy anh có nhìn thấy lưng tôi không..."

Tôi cứ muốn nói rồi lại thôi.

Thật sự là rất khó có thể mở miệng.

Đoạn Hành vốn đang phê duyệt văn kiện, nghe vậy động tác đóng dấu dừng lại, ngước mắt nhìn về phía tôi: "Có cái gì ở sau lưng cậu à?"

Xem ra hẳn là không thấy.

Cục đá trong lòng như được rơi xuống đất, tôi liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì. Thật xin lỗi, Đoàn tổng, lần này là tôi sơ xuất, sau này tôi sẽ không mắc phải sai sót này nữa."

Đoạn Hành hết sức tự nhiên nhận lời xin lỗi của tôi, một lần nữa đem ánh mắt tập trung vào văn kiện.

Sống mũi cao thẳng đeo mắt kính gọng vàng, khuôn mặt nghiêm nghị lại chính trực, cả người tản ra khí chất cấm dục.

Giống như người hôm qua cách màn hình nhìn chằm chằm một người đàn ông tắm rửa hơn hai phút không phải là anh ấy vậy.

"Ừ, lần sau không được sơ ý như vậy nữa, đi làm việc đi."

Quay lại bàn làm việc.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, càng nghĩ càng thấy sợ.

May mà Đoàn Hành không nhìn thấy thứ đó sau lưng tôi, nếu không tôi có thể phải thu dọn đồ đạc rời đi.

Rốt cuộc, người bình thường nào sẽ có thứ đó trên người?

Vài ngày trước.

Tôi đến quán bar để uống rư.ợu.

Bởi vì tâm tình đang không vui, nên tôi uống rư.ợu giống như không muốn sống, một ly tiếp một ly.

Thế nhưng tửu lượng không tốt, rất nhanh liền say bất tỉnh nhân sự.