3.
Lục Cảnh suýt ép cậu đi theo mình về nhà.
Có lẽ do cậu quá yếu đuối và áy náy, khi nhìn thấy Lục Cảnh, cậu không khỏi muốn chiều chuộng anh, dù sao mấy năm trời chữa bệnh, thời gian của cậu dường như đã ngừng lại rồi… Cậu thường xuyên nằm trên giường bệnh và nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến lúc Lục Cảnh và cậu cùng nhìn ra một khoảng bầu trời, cậu cũng được an ủi đôi chút.
Lục Cảnh đương nhiên hiểu được sự hèn nhát của cậu, có lẽ anh cũng nhận ra được tình yêu thận trọng của cậu, thế nên Lục Cảnh mới biết sự thương tổn, oán hận, trả thù mà anh gây ra có thể hủy diệt cậu ở mức độ trầm trọng nhất.
Lục Cảnh ngủ với cậu.
Cậu muốn từ chối vì sợ cơ thể của mình không chịu nổi, nhưng thật buồn khi cậu phát hiện rằng cậu vốn không thể từ chối Lục Cảnh.
Động tác của Lục Cảnh thô bạo như đang muốn hả giận, thế nên sau khi ngất xỉu vài lần trước đó, cậu đã nắm bắt được một số bí quyết, cậu sẽ lén uống thuốc trước khi Lục Cảnh tan làm quay về.
Sau khi nhồi nhét đủ loại thuốc khác nhau, đúng là khả năng tiếp nhận của cơ thể được nâng cao hơn, nhưng thời gian buồn ngủ của cậu ngày càng kéo dài hơn, Lục Cảnh thường xuyên cảm thấy bất mãn, anh bảo cậu già rồi, cơ thể kém, anh còn bảo cậu là cái xác khô, chán ngắt.
Lúc này Lâm Úc xuất hiện.
Đó là hồi ức khó khăn nhất đối với cậu bây giờ.
Nếu lần trước anh thô bạo hành hạ cơ thể của cậu thì khi Lâm Úc xuất hiện, anh lại tra tấn dày vò tinh thần của cậu.
Lâm Úc là người mà Lục Cảnh tìm để thay thế cậu.
Nói đúng ra là người thay thế cậu khi cậu còn trẻ.
4.
Lần đầu tiên Lục Cảnh dẫn Lâm Úc về nhà là khi cậu đang nấu canh thuốc cho Lục Cảnh, anh thích xương mềm thế nên cậu mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị xong một bát canh thuốc.
Lúc nghe thấy có người mở cửa, cậu vẫn đang đeo tạp dề và thậm chí còn nở một nụ cười.
“Canh thuốc đã sẵn sàng rồi…”
Cậu đang nói thì đột nhiên im bặt, Hà Dư Sâm nhìn chằm chằm cậu thanh niên có làn da trắng nõn đi theo sau Lục Cảnh, cậu bất chợt không nói nên lời.
“Cậu đang làm gì trong này vậy? Nấu thuốc hả?” Lục Cảnh thản nhiên cởϊ áσ khoác treo lên, anh nhắm mắt làm ngơ trước vẻ mặt của cậu: “À, đúng rồi, tôi giới thiệu một chút.”
“Đây là Lâm Úc.”
Anh không giới thiệu cậu, cũng không nói cho cậu biết thân phận của Lâm Úc, anh giới thiệu mà như thuận miệng nói một câu hơn… Nhưng cậu đã lờ mờ đoán được thân phận của đối phương từ sự tiếp xúc thân mật giữa Lục Cảnh và Lâm Úc.
Người tình hở?
Thế… Cậu thì sao?
Cậu bưng thuốc ra khỏi phòng bếp với vẻ mặt đờ đẫn, đúng lúc bắt gặp Lâm Úc đang tựa đầu lên vai của Lục Cảnh, còn anh thì đang chơi điện thoại di động, nghe thấy tiếng Hà Dư Sâm đi tới, anh cũng chẳng ngước đầu: “Tôi gọi đồ bên ngoài rồi, tôi sợ ba người không có đủ đồ ăn.”
Cậu nghe vậy thì hơi ngỡ ngàng, Lâm Úc vừa ngẩng đầu thì đối mặt với cậu, cậu ta lễ phép hỏi: “Tôi hơi khát, anh lấy giúp tôi một ly nước được không?”
Có vẻ cậu ta coi cậu là quản gia thật rồi.
Cậu chần chừ một lúc rồi đưa mắt về phía Lục Cảnh, thấy đối phương không phản ứng, cậu nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Sau khi cậu rót nước đưa cho Lâm Úc thì tim cậu đột nhiên co thắt đau đớn, dường như ngay cả hô hấp cũng dừng lại, cậu vội trốn trong phòng uống một đống thuốc, cuối cùng sau khi tỉnh lại, không có ai đến gõ cửa phòng của cậu cả.
Cậu bắt đầu ngẩn người.
Tâm nguyện cuối cùng của cậu là được gặp Lục Cảnh.
Cậu thực sự không ngờ mình có thể gặp lại Lục Cảnh, không ngờ Lục Cảnh sẽ dẫn cậu về, và cậu cũng không ngờ đến tất cả những chuyện xảy ra sau đó.
Lục Cảnh, Lục Cảnh.
Cậu khắc ghi cái tên này ở trong lòng, mỗi lần căn bệnh tái phát cậu lại lẩm nhẩm để giảm đi đau đớn.
Ấy vậy nó lại trở thành lưỡi kiếm cuối cùng gϊếŧ chết cậu.