Chương 24: Trung Tâm Của Thế Giới

Trong nhà tù im ắng, tất cả mọi người mơ hồ đoán được, gã đàn ông đầu trọc Quách Hổ Thiện sau khi tiến vào sẽ xung đột với Lý Thúc Đồng, cho nên tất cả mọi người muốn nhìn xem sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ phút này, Quách Hổ Thiện theo ánh mắt của mọi người, đi thẳng đến chổ của Lý Thúc Đồng.

Gã dùng giọng nói vang dội: "Tôi cũng không cần quanh co lòng vòng, lần này tôi đến chính là vì vật cấm kỵ số ACE-005, ông nói cho tôi biết nó được giấu ở đâu trong nhà tù, tôi lấy được liền đi."

Lý Thúc Đồng vỗ vỗ con mèo lớn ý bảo nó tự mình đi qua một bên, sau đó mới ôn hòa cười nói: "Đối mặt tiền bối phải khách khí một chút mới không chịu thiệt."

Quách Hổ Thiện không thèm để ý nói: "Ông đem vật cấm kỵ số ACE-005 cho tôi, tôi tự nhiên sẽ khách khí với ông một chút."

Lý Thúc Đồng tò mò: "Tổ chức Hắc Đào vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với vật cấm kỵ, nghe giọng điệu của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu gia nhập Sở Tài phán Cấm Kỵ rồi chứ."

Quách Hổ Thiện chậm rãi đi tới chổ cách xa năm mét đối diện của Lý Thúc Đồng: "Hắc Đào tôi muốn chống lại những quái vật lớn kia tự nhiên không thể bỏ qua tất cả trợ giúp, tổ chức Kỵ Sĩ của ông cùng chung mục tiêu với chúng tôi, hẳn nên rõ ràng tình cảnh của chúng tôi."

Lý Thúc Đồng cười nói: "Nhưng vì sao tìm đến vật cấm kỵ của nhà tù số 18?"

"Tin đồn bên ngoài nói rằng tập đoàn tài chính Trần thị làm giao kết với ông, chỉ cần ông có thể thu nhận và trấn áp nó, liền cho ông tự do tuyệt đối trong nhà tù số 18, mà vật cấm kỵ do Lý Thúc Đồng ông tự mình thu nhận và trấn áp, tất nhiên đặc biệt mạnh mẽ, " Quách Hổ Thiện nói.

"Cậu hiểu lầm, tôi không làm giao dịch gì với Trần thị, " Lý Thúc Đồng kiên trì giải thích: "Không nên bởi vì tin vỉa hè liền làm ra phán đoán lung tung."

Khánh Trần yên lặng nghe, lần trước thấy năm chữ Sở Tài phán Cấm Kỵ, vẫn là trong video clip hướng dẫn của Hà Tiểu Tiểu.

Mà Sở Tài phán Cấm Kỵ này, tựa hồ là đặc biệt vì vật cấm kỵ mà tồn tại.

Hắn ý thức được, vật cấm kỵ theo như lời của Quách Hổ Thiện, hẳn cũng là đồ vật mà bản thân mình tới tìm, vậy có thể chính là nhiệm vụ khảo nghiệm của mình trong quá trình tranh đoạt Cái Bóng.

Lúc này, Quách Hổ Thiện lại một lần nữa đạp một bước về phía trước: "ACE-005 ở đâu?"

Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Tôi biết, nhưng tôi sẽ không nói cho cậu."

"Vì sao?" Quách Hổ Thiện lại đạp một bước, hình xăm dường như vật tổ trên người gã có vẻ sống lại, điên cuồng giãy dụa thay đổi hình vẽ.

Như một tiếng trống vang lên, tất cả mọi người cảm giác được khi một bước này đạp xuống đất, ngay cả mặt đất đều đang run rẩy rất nhỏ.

Lý Thúc Đồng cười cười: "Không có vì sao, bởi vì tôi rất thích ACE-005."

Hơn ba ngàn tù nhân bắt đầu rối loạn, bọn họ bị đè nén trong nhà tù số 18 lâu quá rồi, bất cứ lúc nào đều có lực lượng cảnh vệ trông giữ bọn họ, trật tự vô hình dường như gông xiềng buộc chặt mọi người, mà hiện tại là sự hỗn loạn quen thuộc trở về.

72 khẩu Bão kim loại trên vòm sắt cao, đã có 36 khẩu bắt đầu cấp tốc chuyển động.

Các tù nhân kinh hô, ngày xưa dù thế nào cũng phải bạo động được nửa tiếng đồng hồ, cảnh vệ cơ giới không điều khiển được tình trạng hỗn loạn thì Bão kim loại mới có thể khởi động.

Nhưng lần này không giống, không đợi bọn họ bạo động liền trực tiếp khởi động!

Lúc này, ngoại trừ Lý Thúc Đồng cùng với Quách Hổ Thiện ở trung tâm vòng xoáy, chỉ có Khánh Trần không hề chú tâm ngẩng đầu nhìn vòm trời sắt trên cao.



Trong sự hỗn loạn không ai chú ý tới hắn đã lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người đi đến một phương hướng khác.

Trong chớp mắt, Quách Hổ Thiện bước về phía trước đấm ra một quyền, nắm tay như chuông đồng trong nháy mắt lao về mặt của Lý Thúc Đồng, động như sấm sét.

Mà ngay sau đó, là nòng súng của Bão kim loại, trong lúc nhất thời 36 khẩu súng máy lạnh giá bắt đầu phụt ra ánh lửa, tiến hành áp chế hỏa lực đối với tất cả tù nhân trong nhà tù số 18.

Không phải đạn kim loại, mà là đạn cao su.

36 khẩu Bão kim loại này thuần túy dùng để trấn áp, còn 36 khẩu khác, mới là đại sát khí chân chính.

Đạn cao su như mưa rơi xuống, các tù nhân bị bắn cho đổ ngã khắp nơi.

Nắm đấm của Quách Hổ Thiện như sấm, làm cho dông tố như muốn xuất hiện trong nhà tù số 18.

Thế nhưng nắm đấm nhanh như sấm này bỗng nhiên ngừng lại, chỉ thấy Lý Thúc Đồng cười cợt giơ tay lên trước mặt, ngăn chặn cú đấm mãnh liệt này.

Lý Thúc Đồng đứng ở trước mặt Quách Hổ Thiện vẫn không nhúc nhích, vững như núi Thương.

Ông quay đầu lại muốn nhìn Khánh Trần có xảy ra chuyện hay không, dù sao thiếu niên này không giống với bọn họ, chỉ là một người thường mà thôi.

Thế nhưng Lý Thúc Đồng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Khánh Trần ở sau lưng ông hai mét, đang bình tĩnh ngồi vào vị trí thường ngày hay ngồi của ông bên cạnh bàn ăn, đó là chổ ông ngồi nhìn thế tàn cục của cờ tướng mỗi ngày.

36 khẩu Bão kim loại sử dụng đạn cao su trấn áp bạo động của trong nhà tù, đường đạn dày đặc đan xen, nhưng Khánh Trần ngồi ở góc chết của tất cả đường đạn.

Góc chết duy nhất trong nhà tù số 18.

Mưa to tầm tả.

Nhưng ngay cả một giọt đều không thể rơi xuống trên người thiếu niên.

Dường như thiếu niên kia mới là trung tâm của thế giới.

Mưa đen đến từ vòm trời sắt trên cao, dần dần ngừng lại.

Trừ Khánh Trần, Diệp Vãn, Quách Hổ Thiện, Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu ra, tất cả tù nhân đều đau đớn ôm đầu quỳ trên mặt đất.

Mọi người đau đớn toàn thân, có vài người quỳ xuống chậm, bị Bão kim loại bắn cho mặt mũi bầm dập.

So sánh với vẻ chật vật của những người này, Khánh Trần bình yên ngồi ở trước bàn ăn, đúng là có một loại khí chất thoát trần bàng quan.

Không biết vì sao, Lý Thúc Đồng luôn cảm thấy rằng mình rõ ràng mới quen với thiếu niên này chưa được mấy ngày, nhưng càng nhìn càng thích.



Tâm tính cùng với năng lực của đối phương, không phải bạn cùng lứa tuổi có thể sở hữu.

Đây là Cái Bóng mà Khánh thị muốn chọn ra sao.

Bao giờ mình mới có thể tìm được người nối nghiệp như vậy?

Nghĩ tới đây, ông dùng bàn tay đẩy nắm tay của Quách Hổ Thiện ra ngoài, hành động này nhìn như tùy ý, nhưng thân hình của Quách Hổ Thiện trực tiếp lui về phía sau năm sáu mét mới đứng vững một cách khó khăn.

Quách Hổ Thiện không còn lỗ mãng, mà là ngồi xếp bằng tại chỗ điều chỉnh hô hấp.

Trận chiến đấu này từ đầu tới đuôi, gã bất quá chỉ khiến cho trang phục luyện công màu trắng trên người của đối phương lắc lư vài cái mà thôi.

Ngày xưa dù sao vẫn có tin đồn nói Lý Thúc Đồng có thể là bán thần đương đại, nhưng thời đại thành danh của đối phương đã vô cùng lâu, thế cho nên cao thủ trẻ tuổi ở thế hệ của Quách Hổ Thiện căn bản chưa từng gặp qua.

Lần này tổ chức Hắc Đào muốn gã đến nhà tù số 18 tìm ACE-005 vật cấm kỵ, mặt khác nhìn thực lực của Lý Thúc Đồng bây giờ tới tình trạng gì rồi.

Hiện tại Quách Hổ Thiện đã rõ ràng, chênh lệch giữa bản thân và Lý Thúc Đồng, vẫn là một vực trời như cũ.

Lý Thúc Đồng đem ánh mắt dời đi từ trên người Khánh Trần, ngược lại nhìn về phía Quách Hổ Thiện cười nói: "Còn đánh không?"

Hình xăm trên người đã trở về bình tĩnh, gã đàn ông đầu trọc nói: "Không đánh không đánh, đánh không lại còn đánh cái gì, yên tâm, tính là ông không nói, tôi vẫn có thể tìm được vật cấm kỵ ACE-005."

Khánh Trần cảm giác gã đầu trọc này có chút thú vị.

Rõ ràng vừa rồi còn là hình dạng liều mạng tôi sống ông chết, hiện tại lại đột nhiên nhận thua rất triệt để.

Đối phương thật ra không hung hãn như vẻ bề ngoài, đánh xong một trận ngược lại trở nên lưu manh.

Chuyển biến thái độ trước sau có chút lớn.

Nhưng mà Quách Hổ Thiện suy nghĩ chính là, nếu Lý Thúc Đồng biết vị trí của vật cấm kỵ, vậy gã liền đi theo đối phương, lỡ như đối phương nói lỡ miệng thì sao?

"Không có việc gì, chậm rãi tìm, " Lý Thúc Đồng không thèm để ý gật đầu.

Ông không hề quản Quách Hổ Thiện, mà là đi tới chổ đối diện bàn ăn của Khánh Trần ngồi xuống: "Vị trí này là tính toán ra sao?"

Khánh Trần lắc đầu: "Năng lực tính toán của tôi tuy rằng mạnh hơn người bình thường không ít, nhưng tạm thời cũng không cách nào tính toán đường đạn khổng lồ như vậy, chỉ có thể đoán một đại khái."

Lý Thúc Đồng cũng lắc đầu: "Đoán một đại khái không đủ để giúp cho cậu tìm được vị trí này một cách chính xác như vậy."

"Tính toán ngắn giúp tôi chỉ tập trung vào 4 khu vực, mà vị trí ngồi mỗi ngày của ông vừa vặn nằm trong lựa chọn, cho nên những nơi còn lại cũng không cần đi thử, " Khánh Trần bình tĩnh nói.

Khánh Trần ngồi ở chỗ này là cược, nhưng hắn thành công.

Loại đề bài lựa chọn căn cứ vào xác suất cùng với phán đoán, từ trước đến nay hắn đều làm tốt.