Chương 3: Quả vải thứ hai

“Nói đùa thôi, không cần phải trả lời.” Phàn Khải Chanh vội vàng nói thêm một câu, sợ anh sẽ nói gì đó khiến cô đau khổ, “Mau lắp ráp đi, sau đó chúng ta ăn cơm.”

Kim Húc nhìn thoáng qua bóng dáng mảnh khảnh của cô, cúi thấp đầu mím môi lại.

“Ăn ngon không?” Trên bàn cơm Phàn Khải Chanh mong đợi nhìn chằm chằm Kim Húc đang nuốt bông cải xanh xuống.

“Ừ.” Kim Húc gật đầu một cái, sau đó lại gắp miếng thịt bò.

“Vậy là tốt rồi.” Phàn Khải Chanh chọc chọc miếng cơm, suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi một việc mà mình vẫn luôn muốn biết.

“Có. . .bạn gái không?”

Động tác gắp thức ăn của Kim Húc ngừng lại một chút, dùng giọng điệu lạnh nhạt trả lời: “Không có.”

Phàn Khải Chanh nghe xong, trong lòng lập tức xuất hiện một phiên bản mini của chính mình, nó đang chống nạnh ngửa mặt lên trời, cười to, vui mừng khôn xiết.

Lúc ăn cơm và ngủ không nói chuyện, hai người bọn họ không nói thêm câu nào nữa.

Cơm nước xong, Phàn Khải Chanh kéo Kim Húc đang đi tới cửa.

“Lúc mà quan hệ chúng ta còn rất tốt đã có một ước hẹn, anh có nhớ không?”

“Không nhớ.” Đôi mắt Kim Húc nhìn chằm chằm nền nhà.

“Anh nhớ.” Phàn Khải Chanh biết rõ dáng vẻ của anh khi đang nói dối.

Kim Húc dùng đầu lưỡi lướt nhẹ bên trong má phải một chút, sau đó đưa mắt đối diện với Phàn Khải Chanh, “Không.”

“Anh chính là nhớ.” Phàn Khải Chanh lắc cánh tay anh, có chút làm nũng nói.

Hai người lúc còn học trung học đã nói rõ, ngày tốt nghiệp sẽ cho đối phương một cái ôm.

Kim Húc bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xoay người cúi xuống, nhẹ nhàng lại gần ôm lấy tiểu yêu tinh làm lòng người hoảng loạn trước mặt.

Người nào đó được như ý, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, áp mình vào người anh, sau đó được voi đòi tiên nhón chân lên ôm lấy cổ anh, ra sức vùi đầu vào cổ anh, dùng sức hít lấy mùi vị của anh.

Cái ôm này đến muộn năm năm, nhưng rốt cuộc nó cũng đến.

Kim Húc bất đắc dĩ thỏa hiệp cong người lại một chút, không lên tiếng cười một cái.

“Thật vui vẻ,” Phiền Khải Chanh ỷ lại cọ cọ cổ anh, vặn vẹo cái eo, “Ôm em.”

Kim Húc nhẹ nhàng nắm tay lại thành quyền, sau đó tay trái đặt ở trên xương sống lưng rõ ràng của cô, tay phải thì ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

“A. . .” Cảm nhận được bàn tay to lớn mạnh mẽ trên eo của mình, cả người Phàn Khải Chanh mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào anh, miệng thì ra sức hôn cổ anh một cái.

“. . .” Kim Húc cảm nhận được xúc cảm mềm mại, ẩm ướt trên cổ, anh cố gắng khiến giọng nói lạnh nhạt như trước, “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

“Hừ!” Phàn Khải Chanh kiêu ngạo buông anh ra, thuận tay sờ lấy cơ ngực rắn chắc của anh.

“. . .” Kim Húc không đổi nét mặt, khóe miệng phải cong xuống.

“Chúng ta vẫn có thể trở thành bạn vô cùng tốt như trước đây được không?” Phàn Khải Chanh nắm lấy bàn tay phải hơi lạnh của anh.

“Được.”

Kim Húc biết, anh không có cách nào từ chối Phàn Khải Chanh, đặc biệt là khi cô dịu dàng làm nũng như vậy.