Chương 5: Ngọn đèn nhỏ tàn lụi
Vì sao nàng bỏ đi? Bỏ đi đến nơi nào?
Hai vấn đề này vẫn làm hắn khó hiểu, hắn không biết, chỉ có đi khắp nơi tìm nàng, liên tục thất vọng, lại liên tục tìm kiếm. Trước đây hắn từng hỏi A Chước, vì sao phải giúp hắn báo thù, A Chước cười nói: “Loài người các ngươi khi sống có tâm nguyện, yêu quái cũng muốn có a”.
Chỉ là hắn không biết, tâm nguyện của A Chước cuối cùng là cái gì.
Khi rời khỏi dốc Bách Lý, Thượng Quan Kỳ Hoa lần lượt đi tới những nơi hắn đã cùng A Chước đi qua, mỗi gốc cây ngọn cỏ lại gợi lên những kí ức ngọt ngào, nhè nhẹ mà vương vất trong lòng không tan.
Hắn đi qua rừng sâu trong núi, nhớ đến A Chước vui vẻ dạo chơi trong dòng suối nhỏ, lại nghĩ lúc hắn nằm nghỉ trong miếu hoang, nghe bên ngoài miếu tuyết rơi rào rạt, còn A Chước ngồi bên kia đống lửa, kể cho hắn nghe chuyện thú vị ngày hôm đó, cõi lòng một mảnh trống vắng lạnh lẽo, phủ mờ lên kí ức. Hắn đi ngang qua phố làng chơi, nghe thấy trên Hồng Lâu, tiếng ca nữ ngâm nga phiêu theo gió, lại nhớ đến A Chước ở bên tai hắn nghêu ngao xướng khúc “Thấu cốt tương tư gian …”
Lúc đó A Chước có lẽ không ngờ tới, một ngày kia, Thượng Quan Kỳ Hoa vốn ngây ngô, mộc mạc lại ngày ngày đắm chìm trong nỗi tương tư xuyên đến tận tim …
Mỗi ngày đều là chờ mong rồi lại thất vọng.
Tháng chạp năm Nguyên Vũ thứ tám, Thượng Quan Kỳ Hoa đến chùa Thiếu Lâm. Hắn vào bái kiến trụ trì, vị hòa thượng thần thái vẫn bình thản, đạm mạc như năm đó. Hắn hỏi ông có từng gặp qua cô nương áo hồng cùng tham gia đại hội trừ ma năm đó hay không.
Hòa thượng chỉ bình thản lắc đầu.
Thượng Quan Kỳ Hoa rũ mắt. “Võ đài trừ ma đại hội năm đó, ta có thể đi xem hay không?”
“Thượng Quan thí chủ xin cứ tự nhiên”.
Hai năm trước, Thượng Quan Kỳ Hoa cùng A Chước rời dốc khỏi Bách Lý, hắn một lòng gia nhập võ lâm để báo thù, hắn có tiền, có võ công, nhưng không có người đi theo ủng hộ — ngoại trừ A Chước. Hắn muốn gây dựng thanh danh cho bản thân, nhằm sau này tiện việc chiêu mộ nhân tài giúp sức, thế nhưng hoàn cảnh trước đây của hắn hoàn toàn không đủ để tạo uy phong. Chính lúc đó, Thiếu Lâm Tự đứng ra thành lập trừ ma hội, kêu gọi anh hùng võ lâm cùng nhau bàn bạc đại sự diệt trừ Ma giáo.
Thượng Quan Kỳ Hoa không nghĩ ra cách nào khác, liền bị A Chước nắm lấy cánh tay, “Đi, chúng ta cũng đi”
Hắn hơi hoảng, “Ta, ta không phải là hào kiệt …”
“Tin ta đi, ngươi hiện giờ có thể vượt trên cả võ lâm”. A Chước vỗ vai hắn nói, “Đi. chúng ta đi mua một ít xiêm y cho ngươi”.
Sau đó, hắn bị A Chước mặc lên người một bộ đồ trắng, phong thái tiêu diêu, khi đại hội trừ ma diễn ra được phân nửa, hắn đột ngột xuất hiện giữa võ đài. Vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm như trước, nhìn bốn phía xung quanh, thấy tất cả đều là những đại hiệp uy danh chấn động một phương, nghĩ đến phải thể hiện trước mặt những người này, hắn tự nhiên muốn im lặng mà lui ra.
Đúng lúc đó, A Chước dẫn đến một giáo đồ ma giáo, thẳng tay ném xuống dưới chân võ đài, cao giọng nói: “Đây là Đường chủ Ngự Phong Đường của Ma giáo, chính là lễ vật công tử nhà ta đưa đến ra mắt chư vị”.
Tên Đường chủ kia đích xác là bị Thượng Quan Kỳ Hoa bắt được, hắn chỉ là nghe theo A Chước nói, tiến lên, vỗ nhẹ vào đầu hắn, sau đó tên Đường chủ liền hôn mê. Thượng Quan chưa bao giờ biết, người trong Ma giáo lại yếu ớt như vậy, hay là dó thân thể hắn đã mạnh hơn nhiều so với trước đây …
A Chước vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên.
Trụ trì Thiếu Lâm là người lên tiếng trước tên, “Xin hỏi đại danh của thiếu hiệp?”
Hắn chậm rãi nói: “Thượng Quan Kỳ Hoa”.
Những người ở đây chẳng mấy ai biết tới môn chủ một môn phái nhỏ như vậy, tất nhiên tò mò quay sang hỏi nhau. Thấy không có người biết đến hắn, trụ trì lại hỏi: “Xin hỏi ngài thuộc môn phái nào?”
A Chước đứng bên cạnh vuốt vuốt khóe miệng, Thượng Quan ngầm vận nội lực, từ trong miệng bật ra tiếng cười nhạt, “Hừ”.
Chỉ một âm tiết ngắn gọn, nhưng khiến cho mọi người xung quanh bất mãn, A Chước trợn mắt nói dối: “Công tử nhà ta từ trước đến nay không thích người khác tra hỏi gia thế”.
Cao thủ, dù sao vẫn có điểm kì dị. A Chước chỉ nói có vậy.
Trụ trì lại nói: “Xin hỏi thiếu hiệp hôm nay đến tận đây vì việc gì?”
Thượng Quan Kỳ Hoa nói đơn giản: ‘Chiêu binh mã, diệt Ma giáo”. Hắn nói “diệt”, không phải “đẩy lui”, cũng không phải “xua đuổi”. A Chước bình thản nhìn hắn, không nói gì.
“Tiểu tử ngông cuồng”. Một đại hiệp trên dưới 40 tay cầm đại đao, đứng lên, “Mọi người ở đây vì sao phải làm binh mã cho ngươi?”
A Chước xoa xoa chân mày. Thượng Quan Kỳ Hoa chỉ nhướn mi, “Hm?”, ngữ điệu thoát ra, chỉ thấy có khinh miệt, lại cực kì khıêυ khí©h.
A Chước lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thấy bất mãn, sao không cùng công tử nhà ta giao đấu?”. Thượng Quan Kỳ Hoa nhìn Thanh Long đao trên tay hắn, trong mắt hơi có chút e ngại.
Người kia nghe vậy, nhún người nhảy lên võ đài. Thượng Quan theo bản năng muốn lùi về sau, A Chước ở sau người nhẹ nhàng đẩy hắn, sau đó hung hăng cắn chặt môi. Hắn cực kì bất đắc dĩ, da đầu run lên, vận đủ nội lực, cùng lúc “hừ” nhẹ một tiếng.
Đối phương sững người, lặng im quan sát Thượng Quan một lát, bỗng nhiên cười nói: ‘Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Ta Đại Đao Vương cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của ngươi!”
Thượng Quan nhìn hắn chăm chú, lại quay đầu nhìn A Chước, nàng chỉ đắc ý nhìn lên trời, lè lưỡi cười nghịch ngợm.