Chương 50: Đi ra ngoài

Hồ Vương nói lâu như vậy sắc mặt đã có chút mệt mỏi.

Ông xua tay, Minh Khanh liền hiểu ý dẫn Linh Chiêu và đám người Giang Sùng Ngọc đi ra ngoài.

Mẫu Đơn và Tạ Tòng đi ở cuối cùng, nàng ấy ngửa đầu đánh giá địa cung, sau đó đi nhanh hai ba bước đến bên cạnh Linh Chiêu, “Sao các ngươi lại tìm được đám hồ ly này vậy? Làm sao mà đến được địa cung này?”

“Là con hồ ly lông trắng ở đằng trước đưa ta vào.” Linh Chiêu chỉ chỉ về bóng dáng của Minh Khanh tức giận nói.

Minh Khanh thấy Linh Chiêu nhắc đến hắn liền xoay người mỉm cười liếc nhìn nàng, “Ta tên Minh Khanh, trên đường đi đến phía nam chúng ta sẽ còn ở chung nhiều ngày, hay là nên trao đổi họ tên đi?”

Tạ Tòng đã bình tĩnh lại sau cảm giác bối rối vô thố lúc đầu khi bị bắt, hắn nghe xong cuộc trò chuyện với Hồ Vương trong lòng có chút lo lắng, nếu thật sự mang người của Hồ tộc trở về thì chắc chắn Thanh Miên sư thúc sẽ không hài lòng.

“Ta tên Linh Chiêu, hắn là Giang Sùng Ngọc.” Linh Chiêu giơ tay chỉ vào Giang Sùng Ngọc.

Ngón tay nàng chuyển qua Mẫu Đơn, “Đây là bạn tốt của ta, tên là Mẫu Đơn.”

Sau đó thì giới thiệu Tạ Tòng, “Đây là đại sư huynh của Thượng Thanh Cung, Tạ Tòng, tính tình rất tốt.”

Mẫu Đơn và Tạ Tòng chắp tay hành lễ với Minh Khanh.

Tạ Tòng lộ ra nụ cười ôn hòa, “Đa tạ tiểu sư muội nâng đỡ.”

Mẫu Đơn nghiêng đầu nhìn Tạ Tòng như gặp quỷ, nàng ấy quay đầu lại nhìn Giang Sùng Ngọc, quả nhiên, sắc mặt Giang Sùng Ngọc lạnh lẽo muốn chết.

“Hai người làm sao tìm được đường xuống địa cung?” Minh Khanh thản nhiên hỏi Tạ Tòng và Mẫu Đơn.

“Là nhờ Song Dẫn Quyết tiểu sư thúc để lại.” Tạ Tòng giải thích cho hắn.

“Ồ, ta nói mà, làm sao có thể có người tìm được địa cung này của chúng ta chứ.” Minh Khanh rất tự tin.

Bốn người đi theo Minh Khanh đến hồ sen để giải thoát hồn phách cho những người phàm kia.

“Những hồn phách này có thể tìm được đường trở về không?” Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn chằm chằm những vầng sáng trong suốt như pha lê, nàng ấy rất tò mò.

“Đương nhiên có thể, chúng ta không xóa bỏ hơi thở của chủ nhân những hồn phách này.” Minh Khanh đứng bên cạnh nàng ấy, cùng nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên.

Mẫu Đơn cúi xuống, lặng lẽ di chuyển sang phía bên kia.

Minh Khanh có chút buồn cười, cúi đầu liếc nhìn Mẫu Đơn, “Ngươi tên Mẫu Đơn, cũng là yêu sao?”

Mẫu Đơn gật đầu, nàng ấy đột nhiên cảm thấy tên mình vừa thô lại khó nghe, đâu giống như tên của Linh Chiêu, nghe rất hay, nàng ấy rất hâm mộ.

“Hoa mẫu đơn?” Minh Khanh lại hỏi thêm.

Mẫu Đơn lại gật đầu.

“Ồ, vậy thì chẳng trách.” Minh Khanh cong khóe môi mỉm cười, trong mắt mang theo ý trêu ghẹo.

Mẫu Đơn khó hiểu, nàng ấy hỏi lại, “Có ý gì?”

“Khuôn mặt lộng lẫy lại uy nghiêm, xung quanh mơ hồ phảng phất hương hoa, ban đầu ta còn tưởng rằng mình nghĩ sai rồi, không ngờ tới ngươi thật sự là một đóa hoa.”

Mẫu Đơn không thể cưỡng lại được khuôn mặt của Minh Khanh, nàng ấy quay sang một bên tìm kiếm bóng dáng của Linh Chiêu.

“Người bạn tốt hồ ly Linh Chiêu kia của ngươi tại sao lại cùng người tu đạo của Thượng Thanh Cung ở bên nhau thế?” Minh Khanh tò mò hóng hớt hỏi nàng ấy.

Mẫu Đơn nghe vậy sửng sốt, nàng ấy ấp úng cãi lại, “Ngươi nói bậy nói bạ cái gì vậy? Bọn họ nào có ở bên nhau đâu.”

“Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ không đi Thượng Thanh Cung cáo trạng, hơn nữa, ta cũng là yêu, đương nhiên biết người và yêu không thể yêu nhau, nhưng nhiều năm như vậy không biết đã có bao nhiêu người và yêu dây dưa bên nhau rồi.” Minh Khanh cảm khái, như đang hồi tưởng lại phần hồi ức nào đó.

“Này, con hồ ly lông trắng kia, tránh xa Mẫu Đơn nhà ta ra.”

Phía sau vang lên tiếng Linh Chiêu, nàng giơ tay ôm Mẫu Đơn sang bên cạnh, tách hai con yêu này ra.

Minh Khanh thấy thế cũng cười thành tiếng, hắn lắc đầu, “Linh Chiêu, ngươi và ta đều là Hồ tộc, hung dữ với ta như vậy làm gì, như vậy là không tốt đâu.”

“Ngại quá, ngoại trừ Giang Sùng Ngọc ra thì ta không có thái độ tốt với nam nhân hoặc nam yêu nào bên ngoài đâu.” Linh Chiêu nở một nụ cười giả tạo.

Mẫu Đơn ở phía sau kéo ống tay áo nàng, khẩn trương thì thầm vào tai nàng, “Sao ngươi lại công khai quan hệ giữa ngươi với Giang Sùng Ngọc thế!”

Linh Chiêu liếc nhìn nàng ấy, “Bọn họ đã biết hết rồi.”

Mẫu Đơn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai người bọn họ thật sự muốn để mọi người đều biết chuyện sao?

Giang Sùng Ngọc và Tạ Tòng ở bên kia sau khi nhìn hồn phách trở về hết mới xoay người đi về phía ba người bên này.

Giang Sùng Ngọc vừa lúc nghe thấy Minh Khanh nói, “Mẫu đơn nhỏ, ta cũng không phải là Minh Ly, không thù ghét tình yêu giữa người với yêu như hắn, ngươi không cần phải sợ hãi nhìn ta chằm chằm như vậy.”

Linh Chiêu nghe thấy lời này liền hỏi hắn. “Tại sao Minh Ly lại thù ghét việc người với yêu yêu đương vậy?”

“Hắn ấy à, sư phụ hắn yêu một nữ tử tu đạo, sau đó theo nữ tử kia rời khỏi Bình Đô Sơn, nhưng chuyện này xảy ra cũng đã lâu rồi, không ngờ hắn vẫn còn để ý như vậy.” Minh Khanh thản nhiên nói.

Giang Sùng Ngọc lặng lẽ đứng phía sau Linh Chiêu, ánh mắt hắn chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng, ngón tay vuốt ve khối Bạch Thược của nàng trên bên hông hắn.

Mấy người rời khỏi hồ sen, chuẩn bị đi từ biệt Hồ Vương.

Vốn dĩ Hồ Vương chỉ phái Minh Khanh và Minh Ly đi theo bọn họ về phía nam, nhưng Minh Sương lại nhất quyết đòi đi theo bằng được, Hồ Vương không quản được nàng ta chỉ đành phải đồng ý.

Nhưng lần này lại đến lượt Linh Chiêu không đồng ý, buồn cười, bên ngoài địa cung còn có một Thanh Miên như hổ rình mồi kia kìa, bây giờ còn thêm một con hồ ly muốn đi theo hắn, nàng đâu có bị điên đâu!

“Hồ Vương, ta thấy Minh Sương công chúa vẫn nên ở lại địa cung làm bạn với ngươi đi, nhỡ chẳng may ở phía nam xảy ra chuyện, công chúa gặp nạn, chúng ta không thể bảo vệ nàng ta kịp thời thì đến lúc đó ngươi lại thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.” Linh Chiêu lại bắt đầu độc miệng.

Minh Ly trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt tức giận như lại muốn mắng nàng.

Nhưng lại bị ánh mắt của Giang Sùng Ngọc đứng bên cạnh Linh Chiêu ép lùi lại.

Cuối cùng không biết Hồ Vương lôi kéo Minh Sương lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì, nàng ta không còn cố chấp muốn đi theo nữa.

Thế là bốn yêu hai người đi ra khỏi địa cung, Linh Chiêu hỏi Minh Khanh, “Hồ Vương nói gì mà nàng ta lại từ bỏ việc đi theo chúng ta ra ngoài thế?”

Minh Khanh suy nghĩ, phỏng đoán, “Không biết, có lẽ là đồng ý chờ chúng ta trở về sẽ thả nàng ta ra ngoài địa cung du ngoạn.”

“Là sao? Nàng ta không thể rời khỏi địa cung à?” Mẫu Đơn đi theo Linh Chiêu hỏi.

“Nàng ta và huynh trưởng Minh Niệm là cùng một mẹ, ca ca hiện giờ thành như vậy, nàng ta làm muội muội khó tránh khỏi việc phải gánh vác nhiều gánh nặng của Hồ tộc, Hồ Vương sức lực có hạn, rất nhiều chuyện ngài ấy không xử lý được, lúc này chỉ có thể dựa vào Minh Sương thôi.”

Đợi bốn yêu hai người trở lại mặt đất thì trời đã sáng.

Linh Chiêu vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy, đây không phải là sân của Khương Bình sao?

Nàng xoay người nhìn về phía cây đại thụ không biết tên, lại nhìn Minh Khanh, “Vì sao chúng ta lại ra từ nơi này?”

Minh Khanh nói, “A, bởi vì đây là lối ra mà, vị Khương Bình công tử kia là người mà trước đây chúng ta lựa chọn là người lấy hồn phách tiếp theo, đáng tiếc, kế hoạch đều bị các ngươi phá hỏng.”

Giọng điệu hắn vừa tiếc nuối vừa tiếc hận khiến Linh Chiêu trợn mắt không nói nên lời.

Mấy người vừa mới đứng yên thì cửa sân đã bị đẩy ra.

Thanh Miên dẫn đầu một nhóm đệ tử Thượng Thanh Cung xông vào, khi nhìn thấy Giang Sùng Ngọc không tổn hao gì nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sùng Ngọc sư đệ, đêm qua mọi người đi đâu vậy? Tại sao dù có tìm kiếm thế nào chúng ta cũng không thể tìm được tung tích?” Ánh mắt sắc bén của Thanh Miên liếc nhìn Linh Chiêu và Tạ Tòng.

Người trước là thủ phạm chính khiến Giang Sùng Ngọc mất tích, người sau là đệ tử vừa vào Khương phủ đã mất tin tức.

“Chuyện nói ra dài lắm, về Thạch Tiên Lâu trước đã.” Giang Sùng Ngọc lạnh lùng đáp lại, hắn giơ tay chỉ vào Minh Khanh và Minh Ly, “Hai vị này chính là người của Hồ tộc, họ muốn đi theo chúng ta về phía nam, mong sư tỷ lấy lễ tiếp đãi.”

Sắc mặt Thanh Miên có chút khó coi, nàng ta mím môi, đè xuống địch ý và lửa giận trong lòng, bình thản nói, “Được, về Thạch Tiên Lâu trước đã, đi thôi.”

Nàng ta dẫn đầu xoay người đi ra ngoài, vạt áo đạo bào thuần trắng vì bước chân gấp gáp mà bị thổi bay xoay vòng.

Một nhóm lớn đệ tử Thượng Thanh Cung đi ra khỏi Khương phủ.

Sầm Trường Phong vốn đi theo bên cạnh Thanh Miên lại đi chậm lại tụt về phía sau, cuối cùng sóng vai đi bên cạnh Linh Chiêu, “Ngươi không bị thương chứ?”

Linh Chiêu hơi ngạc nhiên trước giọng điệu quan tâm như quen biết nhau của vị ‘Lục Nhậm’ sư thúc này, “Đa tạ sư thúc quan tâm, không bị thương.”

Sầm Trường Phong nghe vậy nhìn nàng thật sâu, ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, cũng do hắn đã quá sơ suất, hắn cũng không ngờ rằng Hồ tộc của Bình Đô Sơn lại đi tới thành Vân An của Tầm Châu.

Xem ra Ma tộc ở bên kia lại bắt đầu gây chuyện rồi, Sầm Trường Phong có chút đau đầu, vị kia làm việc quá mức tùy hứng, thường xuyên nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ kế hoạch sẽ bị thay đổi rất nhiều.