Chương 49: Đồng hành

“Ta không biết là do ma khí của Ma tộc lưu lại trên Bình Đô Sơn hay là do Quỳ Hỏa ta mang theo về mà… thời điểm nó ngã xuống ta mới biết được Minh Niệm đã bị trúng Khôi Chú nặng nề.” Giọng Hồ Vương vừa mờ ảo lại tang thương.

Ông ngẩng đầu, cụp mắt xuống, giấu đi nỗi buồn và sự đau đớn trong mắt.

Linh Chiêu lạnh mặt, nàng không chút lưu tình hỏi, “Cho nên vì cứu con trai mà ngươi có thể làm hại đến những người phàm vô tội đó sao?”

Minh Ly bị giọng điệu và thái độ của Linh Chiêu chọc giận, hắn dùng vẻ mặt không mấy thiện cảm quát lớn, “Tiểu hồ ly hoang dã như ngươi thì biết cái gì? Tính mạng của thiếu chủ có liên quan đến sự tồn vong của Hồ tộc, Khôi Chú không biết từ đâu xuất hiện, phương pháp phá giải hoặc là phải tìm ra người hạ chú, hoặc là luyện chế hàng ngàn linh hồn thuần khiết để sử dụng làm khí đánh thức thiếu chủ… Chúng ta không còn cách nào khác mới phải làm như vậy!”

“Ồ, không còn cách nào khác? Đây chẳng qua là các ngươi lấy cớ sao?” Linh Chiêu khoanh tay, cả người đều trở nên lạnh nhạt.

Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt trấn an nàng.

Hồ Vương giơ tay ngăn cản Minh Ly tiếp tục nói chuyện, ông khẽ gật đầu, giọng điệu trịnh trọng nói, “Đúng, chúng ta đều chỉ đang cố bào chữa thôi, bản thân ta bị Quỳ Hỏa làm trọng thương, cho dù muốn đi tìm người đứng phía sau cũng là có lòng mà không có sức, mà người trong tộc có thể gánh vác được trọng trách to lớn này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay… Ta chỉ có thể lựa chọn phương pháp này mà thôi.”

Lửa giận trong Linh Chiêu ứa ra, cũng vì do nàng không đánh lại được đám hồ ly ích kỷ tàn nhẫn này, nếu không nàng nhất định sẽ phá hủy cái địa cung tối tăm này, để những con hồ ly hôi hám sống sâu dưới lòng đất này không còn nơi để co đầu rụt cổ.

“Hồ Vương, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, ta và Chiêu Chiêu hiện giờ đang bị nhốt trong cung điện của các ngươi không thể sử dụng linh lực của mình, mà ngươi lại nói hết bí mật của Hồ tộc ra hẳn không chỉ đơn giản là muốn kể khổ nói chuyện phiếm chứ?” Giang Sùng Ngọc lạnh lùng vạch trần tính toán của Hồ Vương.

“Hồ Vương điện hạ, trước đó đã nói rồi, chúng ta sẽ không giúp ngươi đi gϊếŧ người phàm đoạt linh hồn, không phải trong đám các ngươi cũng có người rất lợi hại hay sao?” Linh Chiêu dùng ánh mắt liếc nhìn Minh Ly đang đứng bên cạnh Hồ Vương và Minh Khanh ở bên kia.

Hồ Vương lắc đầu, “Trước tiên gác chuyện này sang một bên đã, các ngươi có quen biết một người một yêu này không?”

Ông ta vừa dứt lời thì thị vệ đã áp giải hai người từ bên ngoài cung điện đi vào.

Linh Chiêu quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi, gấp giọng hỏi, “Mẫu Đơn? Sao hai người lại ở đây?’

Mẫu Đơn vẻ mặt như đưa đám nhìn Linh Chiêu, “Ta nên hỏi ngươi ấy, tại sao lại chạy xuống lòng đất rồi?”

Mà Tạ Tòng ở bên cạnh sắc mặt cũng không được tốt, bọn họ vừa mới lẻn vào địa cung này chưa được một nén nhang đã bị bắt lại.

“Xem ra các ngươi thật sự là một nhóm, vậy cũng tốt, nói với nhiều người sẽ càng dễ dàng hơn.” Giọng nói của Hồ Vương vang lên.

Linh Chiêu quay đầu trao đổi ánh mắt với Giang Sùng Ngọc, hai người đều im lặng, chờ Hồ Vương tiếp tục nói.

“Ta từ Minh Ly biết được các ngươi đi về phía nam là muốn thăm dò nguyên nhân ma khí đột nhiên dâng lên, Thượng Thanh Cung tuy rằng đã suy tàn nhưng dù sao cũng là người tu đạo, đối phó với Ma tộc càng có ưu thế hơn.”

Linh Chiêu cười lạnh, trực tiếp phản bác lại, “Ngươi chướng mắt Thượng Thanh Cung, luôn mồm nói Thượng Thanh Cung thất bại lại nói đạo sĩ của Thượng Thanh Cung tu vi yếu kém, bây giờ còn yêu cầu Thượng Thanh Cung làm việc cho ngươi sao? Không cảm thấy xấu hổ à?”

“Xấc xược! Hồ yêu, mồm miệng sắc nhọn, không ai dạy quy củ cho ngươi sao?” Minh Ly thật không thể chịu nổi bộ dạng không biết phép tắc này của Linh Chiêu.

“Đúng rồi đấy, ta sinh ra đã là hồ ly hoang trong núi rồi, nào giống đám hồ ly cao quý như các ngươi đâu, các ngươi gia giáo lễ nghi như vậy, dù là gϊếŧ hại người phàm hay là hạ Mị Chú lên người tu đạo, ta đều kém cỏi hơn so với các ngươi.” Linh Chiêu cong môi, cười cực kỳ mỉa mai.

Minh Ly bị Linh Chiêu chọc tức chết rồi, hắn chưa từng gặp qua một nữ tử hay nữ yêu nào khiến người ta chán ghét như vậy.

“Được rồi, Minh Ly, ngươi sao lại đi tức giận với một đứa trẻ?” Hồ Vương nghiêng đầu liếc nhìn hắn, hàm ý cảnh cáo.

Minh Ly ngoan ngoãn im miệng lại, không còn cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người nữa.

Hồ Vương lại nhìn Linh Chiêu, nhẹ nhàng nói, “Tiểu nha đầu, ngươi có thể phản bác ta, nhưng ngươi không thể nghi ngờ sự thật trong lời nói của ta, ta lớn hơn ngươi mấy ngàn tuổi, năm đó ta cũng đã tận mắt nhìn thấy thời kỳ đỉnh cao của Thượng Thanh Cung.”

Ông ta ho một tiếng rồi nói tiếp, “Sự huy hoàng của Thượng Thanh Cung là do Vô Nhan tạo ra, nhưng khi hắn phi thăng cũng đã đồng thời lấy đi những hào quang đó.”

“Hiện giờ Thượng Thanh Cung đã sớm lụn bại từ lâu, nếu như Quỳ Uyên thật sự hiện thế thì Cửu Châu này đã không còn có người nào có thể chống lại.” Hồ Vương lắc đầu thở dài.

Cho dù lúc tu vi của ông ta cường thịnh nhất cũng không thể so sánh được với Quỳ Uyên càng đừng nói hiện giờ ông ta đã bị trọng thương, Quỳ Hỏa và Quỳ Uyên bổ sung cho nhau, Quỳ Hỏa hiện thế nghĩa là Quỳ Uyên cũng sắp sửa thoát ra khỏi Cấm Giới.

Lời của Hồ Vương giống như một tấm lưới khổng lổ, nhốt tất cả mọi người trong cung điện này vào trong đó, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên đông cứng.

“Ban đầu ta muốn ít nhất phải phá vỡ được Khôi Chú cho Minh Niệm trước khi bắt đầu đối phó với Ma tộc, nhưng ta phát hiện đã không còn kịp nữa rồi, trước đó không lâu ta đã truyền tin cho Long tộc ở Bắc Hải và tộc Phượng Hoàng ở Ngọc Dao Sơn bảo bọn họ phòng bị nhiều hơn, chưởng môn Thượng Thanh Cung các ngươi chắc cũng đã phát hiện ra gì đó cho nên mới yêu cầu các ngươi đi về phía nam tra xét.” Ánh mắt Hồ Vương dừng lại trên mặt Giang Sùng Ngọc.

Giang Sùng Ngọc ngẩng đầu đối mắt với Hồ Vương, “Ngươi nói Quỳ Uyên không lâu nữa sẽ hiện thế, nhưng ngươi đã quên mất sở dĩ Cấm Giới được gọi là Cấm Giới là vì nó chỉ có thể đi vào chứ không thể đi ra, tuy rằng ta chưa từng chiêm ngưỡng quá vọng Vô Nhan sư tổ nhưng ta cũng biết phong ấn của ngài ấy không thể dễ dàng mở ra như vậy được.”

Vẻ mặt lạnh lẽo của hắn khiến Hồ Vương hoảng hốt như thể vừa nhìn thấy một người bạn cũ.

Hồ Vương gật đầu, “Chiến trường chính của cuộc chiến hơn ngàn năm trước là ở Tầm Châu của các ngươi, Bình Đô Sơn may mắn thoát được một kiếp, tuy rằng ta không tham gia nhưng cũng biết với tu vi của Vô Nhan thì phong ấn của hắn rất khó để phá giải.”

Ông dừng một lát rồi nói tiếp, “Nhưng không có gì là tuyệt đối, hiện giờ đã một ngàn năm trôi qua, chúng ta cũng không ai biết được tình hình của Cấm Giới, Ma tộc từ một trăm năm trước đã bắt đầu có những động thái nhỏ, chẳng lẽ bọn chúng thật sự chỉ là nhàn rỗi quá không có việc gì làm?”

“Được rồi, ta hiểu tình huống cụ thể rồi, Hồ Vương, ngươi cứ nói đi, rốt cuộc ngươi muốn chúng ta làm gì?” Linh Chiêu lười nghe bọn họ tranh luận nữa, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Các ngươi muốn đi về phía nam, ta muốn phái mấy người trong tộc đi cùng các ngươi, thứ nhất là tìm kiếm phương pháp phá giải Khôi Chú, thứ hai là nếu phía nam thật sự xảy ra chuyện thì Hồ tộc cũng có thể kịp thời xử lý.” Hồ Vương chậm rãi sắp xếp.

Linh Chiêu cười nhạo, “Thì ra là bởi vì các ngươi quá sợ hãi Quỳ Uyên, không dám phái người Hồ tộc đi điều tra một mình cho nên muốn cử người đi theo Thượng Thanh Cung, nếu có chuyện gì xảy ra thì liền trốn sau lưng đám đạo sĩ của Thượng Thanh Cung chứ gì, tính toán này thật là tuyệt vời.”

Minh Ly lúc này chỉ muốn đi xuống xé nát cái mồm của Linh Chiêu ra, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào Linh Chiêu không rời.

Linh Chiêu ngẩng mặt lên đối đầu với hắn, không hề có ý định lùi bước.

Giang Sùng Ngọc khẽ di chuyển đứng chắn trước mặt Linh Chiêu, ánh mắt không mấy thiện cảm đáp lễ Minh Ly.

“Tính tình tiểu cô nương ngươi thật là… ngay thẳng, ngươi nói đúng, ta không thể để Hồ tộc mạo hiểm, dù sao chính ta cũng không thể hoàn hảo không tổn hại gì trở về từ nơi đó.” Hồ Vương cười cười, khóe miệng cong lên kéo theo những vết sẹo trên nửa khuôn mặt trở nên dữ tợn, khiến ông ta trông đặc biệt đáng sợ.

Mẫu Đơn bên cạnh sợ tới mức lao thẳng vào Linh Chiêu, kết quả chẳng những không đến gần Linh Chiêu mà còn đẩy Minh Khanh sang một bên.

Minh Khanh quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn, trên khuôn mặt yêu mị kia mang theo ý cười, ánh mắt như móc câu quấn lấy khiến Mẫu Đơn không biết nên đặt tay chân vào đâu.

Mặt nàng ấy đỏ bừng, lặng lẽ lùi lại một bước, tránh xa người đẹp tóc trắng yêu diễm này.

Linh Chiêu lại nhìn ra được một điểm khác trong lời nói của Hồ Vương, nàng hỏi, “Ngươi nói ngươi tìm kiếm phương pháp khác phá giải Khôi Chú, không phải các ngươi đã rút hồn phách của người phàm rồi sao? Chẳng lẽ vô dụng?”

“Không phải vô dụng mà là chúng ta chưa dùng đến, những hồn phách đó đều được bảo quản tốt trong hồ sen, tìm được linh hồn thuần khiết quá khó! Hồ tộc chúng ta một đường đi từ Vọng Châu đến Vân An Tầm Châu, hồn phách tìm được chỉ như muối bỏ biển… Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ phải mấy trăm năm sau mới có thể phá giải được Khôi Chú.” Hồ Vương lại thở dài thật sâu.

“Thì ra là thế, nếu muốn đi về phía nam tìm biện pháp thì các ngươi phải thả những hồn phách này trở về, dù sao những người phàm đó đều vô tội.” Linh Chiêu luôn ghi nhớ mục đích ban đầu của mình và Giang Sùng Ngọc là gì.

“Đương nhiên có thể, nhưng ngươi có thể làm chủ để người Hồ tộc đi theo đạo sĩ của Thượng Thanh Cung không?” Hồ Vương nghiêm nghị dò hỏi Linh Chiêu.

Linh Chiêu quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc, hắn gật đầu với nàng.

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi thả những hồn phách đó ra, chúng ta sẽ để người trong tộc của ngươi đi theo.” Sự nghiêm túc trong giọng điệu của Linh Chiêu giống hệt như Hồ Vương.