Chương 42: Tộc hồ ly

Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, mưa càng lúc càng nặng hạt, tấm chắn cũng tiêu tán theo sự biến mất của Giang Sùng Ngọc, nước mưa rơi xuống mặt và người Linh Chiêu, quần áo trong nháy mắt trở nên ướt sũng.

Nàng mím môi, giơ tay rút một cây roi từ trong không trung ra.

Linh Chiêu không có pháp khí tùy thân, nàng không giỏi đánh nhau, cũng không có ai tặng nàng vũ khí, cây roi mà nàng biến ra là đồ vật rất lâu trước kia nàng tình cờ có được, nhưng cũng không thường xuyên dùng tới, thật ra nàng sử dụng kiếm thuận tay hơn một chút.

“Lăn ra đây --- nếu đã kêu ta tới thì vì sao lại trốn phía sau?” Linh Chiêu cầm roi đứng dưới mưa hét vào trong phòng.

Một lúc sau một trận gió mạnh từ ngoài sân thổi vào, thổi cánh cửa rách nát vẹo trái vẹo phải.

“Tiểu yêu, ngươi giao du với đạo sĩ, đến cuối chết như thế nào cũng không biết được đâu.” Một giọng nam trong trẻo cười vang vọng trong sân.

Linh Chiêu hừ lạnh, “Liên quan rắm gì đến ngươi.”

Nàng vung tay lên, roi vọt thẳng ra ngoài, cắt qua màn mưa nhưng lại không đánh trúng thứ gì.

Chủ nhân của giọng nói kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Nam tử đứng dưới hành lang vô cùng yêu mị, dưới đôi lông mày dài là một đôi mắt hẹp đẹp đẽ nhếch lên trên, tròng mắt chuyển động như mang theo ý cười, nhưng bắt mắt nhất chính là những sợi tóc như tuyết trắng rối tung sau lưng hắn.

“Tiểu yêu, tuổi còn nhỏ mà tính tình lại tệ như vậy.” Nam tử cong khóe môi cười với Linh Chiêu.

Linh Chiêu không muốn nghe những lời vô nghĩa của hắn ta, giơ tay lên thi triển pháp quyết, đánh thẳng về phía hắn ta.

Nam tử kia vung tay lên, pháp quyết trong nháy mắt đã bị đánh tan, “Sao không nói chuyện đã, ra tay sớm như vậy làm gì?”

“Ngươi đưa hắn đi đâu rồi? Trả người lại cho ta, nếu không hôm nay thế nào ta cũng phải chơi chết ngươi!” Linh Chiêu vừa thi triển pháp quyết tấn công nam tử vừa lạnh giọng quát.

Nam tử thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, “Là các ngươi tới gây chuyện trước, bây giờ bị chúng ta bắt được không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Tất cả pháp thuật Linh Chiêu thi triển đều bị nam tử chặn lại, điều này khiến nàng trở nên cáu kỉnh, lắc mình biến hóa trở thành bộ dạng của hồ ly.

Cái đuôi phía sau to lên mấy chục lần, hùng hổ đong đưa phía sau Linh Chiêu.

Nam tử thấy thế ‘hả’ một tiếng, “Hóa ra ngươi là hồ yêu à?”

Linh Chiêu nghiêng người, dùng đuôi quét tới, cuốn theo nước mưa tấn công nam tử với khí thế ngàn quân.

“Chờ đã, tiểu hồ ly, đừng vội đánh nhau, chúng ta nói chuyện đã.” Nam tử lại lần nữa giơ tay lên chặn lại đòn tấn công của Linh Chiêu.

Hắn ta đã đánh giá thấp tiểu yêu này rồi, linh lực của nàng không yếu chút nào, nếu cứ tiếp tục đánh thì chưa chắn hắn có thể chiếm được ưu thế.

“Không phải ngươi muốn biết tên đạo sĩ kia ở đâu sao?” Nam tử né trái né phải trốn tránh cái đuôi cùng pháp quyết của Linh Chiêu.

Linh Chiêu dừng lại, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một đôi tai, ngay cả răng nanh sắc nhọn cũng mọc ra, “Hắn ở đâu?”

“Yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại đến tính mạng của hắn, chỉ là lo lắng ngươi bị lừa gạt thôi, dù sao phần lớn người tu đạo đều là kẻ vô tình.” Nam tử vuốt phẳng nếp uốn trên áo choàng, nhẹ nhàng nói.

Linh Chiêu xem thường nhìn hắn, “Nhanh trả hắn lại cho ta, hắn không lừa gạt ta.”

Nam tử mỉm cười nháy mắt với Linh Chiêu, “Tiểu hồ ly, không dám giấu gì ngươi, ta cũng là một con hồ yêu.”

Nói rồi hắn giơ tay thi pháp giữa sân, Linh Chiêu còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác bị một sức lực lớn kéo xuống dưới.

Ánh sáng trắng lóe lên, trong sân Trì Hoa Tiểu Trúc đã không còn bóng dáng ai, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Nam tử đỡ cánh tay Linh Chiêu đứng vững, trên môi vẫn treo nụ cười, “Đẹp đúng không, đây là địa cung* mà chúng ta đã phải tiêu tốn rất nhiều linh lực và tu vi để xây dựng đấy.”

*địa cung: cung điện dưới lòng đất.

Linh Chiêu ngẩng đầu nhìn, thấy cách đó không xa có một cửa cung to lớn, dọc theo cửa cung nhìn vào là những cung điện lầu các trải dài phía sau, cực kỳ lộng lẫy, chỉ là ánh sáng dưới lòng đất mờ mịt, cho dù dưới mái hiên treo đầy dạ minh châu nhưng vẫn hơi tù túng.

Nàng sửng sốt, chẳng trách tìm khắp nơi cũng không tìm thấy yêu quái ở đâu, hóa ra chúng nó trốn ở dưới lòng đất trong thành Vân An.

“À, đúng rồi, ta tên Minh Khanh, ngươi tên là gì, tiểu hồ ly?” Minh Khanh có thái độ rất tốt với Linh Chiêu.

“Những người khác đâu?” Linh Chiêu không trả lời câu hỏi của Minh Khanh mà hỏi ngược lại.

“Ai da, tiểu hồ ly, ngươi gấp cái gì? Nếu ngươi là đồng loại cùng tộc với chúng ta thì đi theo ta bái kiến Hồ Vương của chúng ta trước đã.”

Linh Chiêu hất tay Minh Khanh ra, lạnh lùng nhìn hắn, “Ai là đồng loại cùng tộc với ngươi? Nếu ngươi coi trọng thân phận hồ yêu của ta như vậy thì nhanh trả hắn lại cho ta!”

Nàng dùng ngón tay thi triển một pháp quyết nhưng lại phát hiện mình không thể sử dụng được linh lực, “Chuyện gì thế này?”

Minh Khanh phớt lờ ánh mắt giận dữ của Linh Chiêu, mỉm cười nói, “Địa cung này nằm dưới sự kiểm soát của Hồ Vương, nếu không được ngài cho phép thì không ai có thể sử dụng được linh lực và pháp thuật.”

Linh Chiêu tức đến bốc khói, nếu không thể sử dụng linh lực và pháp thuật thì chẳng phải Giang Sùng Ngọc chỉ có thể bị người khác khống chế sao?

“Được rồi, tiểu hồ ly, đừng tức giận nữa, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Hồ Vương của chúng ta.” Minh Khanh bước qua cửa cung, xoay người vươn tay về phía Linh Chiêu.

Sắc mặt Linh Chiêu lạnh lùng, không để ý tới hắn, sải bước đi về phía trước.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến cung điện của Hồ Vương, Minh Khanh đi vào bẩm báo, Linh Chiêu ở ngoài cửa khoanh tay đứng đần ra, nàng đang thắc mắc, theo lý thuyết mà nói thì hồ tộc sống thành đàn không có khả năng sẽ xuất hiện ở trong thành trấn của người phàm.

Chúng có địa bàn và lãnh thổ riêng, tuy Linh Chiêu chưa từng đến đó nhưng cũng biết một ít địa bàn của hồ tộc, ví dụ như Bình Đô Sơn ở phía nam.

Nhưng hôm nay rốt cuộc là vì lý do gì mà lại đoàn tụ bên dưới thành Vân An?

“Vào đi.” Minh Khanh đi ra gọi Linh Chiêu.

Sau khi Linh Chiêu đi vào cung điện nàng phát hiện toàn bộ cung điện tràn ngập mùi gỗ mục, giống như loại suy nhược toát ra khi người ta bước vào tuổi xế chiều vậy.

Hồ Vương ngồi trên cao, cúi đầu nhìn thoáng qua Linh Chiêu, ánh mắt như mũi tên sắc bén xuyên qua thể xác và linh hồn Linh Chiêu, trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu nàng.

“Một con hồ ly bé nhỏ một ngàn năm mà lại kiêu ngạo như vậy.” Giọng điệu của Hồ Vương không được tốt.

Linh Chiêu cười lạnh, “Bởi vì ta có thể quang minh chính đại đi lại trong nhân gian, đâu giống như lão hồ yêu ngươi trốn dưới lòng đất sống tạm, thật là vứt hết mặt mũi của hồ yêu đi.”

“Hỗn láo!” Một tiếng quát từ bên cạnh Hồ Vương xông về phía Linh Chiêu.

Linh Chiêu ngước mắt nhìn lên, thấy phía trước Hồ Vương như có một tấm màn che, lờ mờ không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy bóng dáng người bên trong, mà bên cạnh ông ta có một nam tử, Linh Chiêu nhìn chăm chú liền thấy không phải là tên tà đạo hôm nay tới Khương phủ hay sao!?

“Thì ra là ngươi, quả nhiên không phải đạo sĩ đứng đắn gì, hóa ra là một tên yêu vật biến thành.” Linh Chiêu châm chọc Minh Ly.

Vẻ mặt Minh Ly không còn hiền lành giống như ban ngày nhìn thấy, mặt mày xếch lên khiến hắn nhìn có chút dữ tợn, “Hồ yêu, ngươi dây dưa ở cùng một chỗ với đạo sĩ của Thượng Thanh Cung không sợ hắn sẽ chém ngươi moi tim ngươi ra làm thuốc sao?”

Lời nói lạnh lùng của Minh Ly lọt vào tai Linh Chiêu, sắc mặt nàng lập tức tối sầm lại, “Liên quan rắm gì đến ngươi.”

Minh Khanh thấy vậy vội vàng lên tiếng hòa giải, “Ai da, đều là hồ ly mà, cần gì phải căng thẳng như thế? Tiểu hồ ly, đừng so đo với hắn, hắn ấy mà, có chuyện cũ đau buồn.”

Ánh mắt sắc bén của Minh Ly liếc Minh Khanh hàm ý cảnh cáo.

Nhưng sắc mặt Minh Khanh vẫn thản nhiên không hề sợ hãi Minh Ly.

“Được rồi, ta đã gặp Hồ Vương, còn Giang Sùng Ngọc ở đâu?” Linh Chiêu sắp không đè nén được lệ khí trong lòng nữa, nếu biết có một ổ yêu quái lớn như này thì nàng đã không cho Giang Sùng Ngọc nhúng tay vào, bây giờ ai phải giải quyết đây?

“Giang Sùng Ngọc? Là tên tiểu đạo trưởng kia à? A, người của Thượng Thanh Cung vẫn vô dụng như xưa.” Giọng nói mờ ảo của Hồ Vương vang vọng toàn bộ cung điện.

Linh Chiêu nhe răng hung dữ với ông ta, trong cổ phát ra tiếng gầm gừ không thiện cảm.

Thái bộ bất kính như vậy lại khiến Minh Ly tức giận, hắn giơ tay định trừng phạt Linh Chiêu nhưng bị Hồ Vương ngăn lại.

“So đo với trẻ con làm gì.” Hồ Vương tựa hồ có chút yếu ớt, giọng nói lúc cao lúc thấp, ông ta lại nói thêm, “Tiểu đạo trưởng kia đến địa cung liền làm loạn lên khiến chúng ta không được yên, cho dù không có linh lực vẫn cực kỳ hung ác, đã bị ta ném vào Tước Nhiên Điện rồi, ngươi có thể đi tìm hắn.”

Linh Chiêu nghe xong liền xoay người đi ra ngoài.

Giọng nói Hồ Vương ở phía sau lại vang lên, “Nhưng hiện tại có lẽ hắn không được ổn lắm, dù sao cũng là người tu đạo xông vào, tộc nhân chúng ta trời sinh đã có ác ý đối với bọn họ.”

Linh Chiêu quay đầu lại, trừng mắt hung dữ nhìn Hồ Vương rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Minh Khanh chắp tay hành lễ với Hồ Vương sau đó đi theo phía sau Linh Chiêu cùng đến Tước Nhiên Điện.

“Tiểu hồ ly, nếu Hồ Vương đã nói lời này thì ta đoán tiểu đạo trưởng kia của ngươi nhất định đã bị tra tấn rất thảm rồi.” Giọng điệu Minh Khanh có phần tiếc hận, cũng mang theo chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

“Cút đi, các ngươi là lũ hồ ly thối ỷ đông hϊếp yếu!” Lửa giận trong mắt Linh Chiêu bùng phát sắp thiêu chết cả Minh Khanh.