Chương 41: Trận pháp

Linh Chiêu vô thức cau mày, sắc mặt trở nên tái nhợt, yêu khí kia không phải là tín hiệu.

Mà là một phép thử.

Nhưng lại giống như một chỉ dẫn hơn.

Linh Chiêu liếʍ môi, sắc mặt nghiêm trọng nói với Giang Sùng Ngọc, “Trước tiên ngươi trở về Thạch Tiên Lâu mang theo tất cả đệ tử Thượng Thanh Cung đến đây, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đến Trì Hoa Tiểu Trúc.”

Người đông sức lớn, đây là chân lý mà Linh Chiêu vẫn luôn thờ phụng.

Một con yêu như nàng không nên một mình đi thăm dò chân tướng làm gì.

Giang Sùng Ngọc lắc đầu với nàng, “Ta có thể truyền tin cho bọn họ, xung quanh nàng không an toàn, ta không thể rời đi được.”

“Cũng đúng, ta muốn nhìn xem xem rốt cuộc con yêu nghiệt này là ai!” Linh Chiêu nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như bản thân đang bị đưa vào tròng.

Yến tiệc kết thúc, khách khứa rời đi, Khương phủ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Linh Chiêu đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị quay về sân của Khương Bình nghỉ ngơi một lát.

Bên ngoài cửa chính của đại sảnh đột nhiên trở nên ồn ào, hạ nhân dẫn theo một người đi vào.

Linh Chiêu nghiêng đầu nhìn, sau khi nhìn thấy rõ quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc, ánh mắt trêu ghẹo: Đồng đạo của ngươi kìa.

Giang Sùng Ngọc bất lực gật đầu với nàng.

Liên di nương vội vàng đi lên chào đón, trên mặt bà ta nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, trong giọng nói còn mang theo ý vui mừng, “Minh Ly đạo trưởng, sao ngài lại đến đây?”

Người nọ sắc mặt bình tĩnh chắp tay với bà ta, “Bần đạo rời núi đi rèn luyện, đi ngang qua Vân An tình cờ biết được phu nhân và Khương gia đang an cư lạc nghiệp ở đây nên đến ghé thăm một chuyến.”

Hai người đi vào trong đại sảnh ngồi xuống.

Linh Chiêu đứng trong góc, nhìn thẳng vào người tự xưng là Minh Ly đạo trưởng kia.

Hắn trông rất kỳ lạ, mặc một bộ đạo bào màu xám nhạt, tuổi tác cực kỳ trẻ, gương mặt xinh đẹp, quả nhiên có khí chất của tiên phong đạo cốt, nhưng mặt mày lại có vài phần yêu khí.

Nàng quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Giang Sùng Ngọc, hắn cũng gật gật đầu.

Giang Sùng Ngọc cũng phát hiện ra có gì đó không ổn.

Minh Ly đang ngồi trò chuyện với Liên di nương, hắn ta cũng chú ý đến ánh mắt Linh Chiêu, quay đầu nhìn sang thì thấy đó là con trai cả ‘Khương Bình’ của Khương gia, hắn khẽ gật đầu với ‘Khương Bình’.

Vẻ mặt Linh Chiêu vô cảm nhìn chằm chằm hắn.

Minh Ly cũng không để ý tiếp tục nói chuyện với Liên di nương, “Bần đạo xem vận khí của Khương phủ thấy có chút không ổn.”

Liên di nương sửng sốt, vội hỏi, “Vì sao lại không ổn?”

Minh Ly lắc đầu, bộ dạng thiên cơ không thể tiết lộ.

Liên di nương gấp đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn ta, “Minh Ly đạo trưởng, chúng ta còn tưởng rằng dọn khỏi Thương Gia là có thể kê cao gối ngủ, không ngờ tới vẫn bị tiện nhân kia quấn lấy sao? Đạo trưởng, ngài gặp lại chúng ta một lần nữa thì đó duyên phận, ngài có thể một lần nữa giúp chúng ta giải quyết nguy cơ của Khương phủ không?”

Sắc mặt Minh Ly bất đắc dĩ, hắn ta thở dài mới nói, “Giúp thì có thể giúp, chẳng qua lần này phải tốn chút sức lực.”

Liên di nương vội vàng nói, “Đạo trưởng cần gì Khương phủ đều có thể cho ngài, chỉ cần ngài khiến vận khí của Khương phủ tỏa sáng thì ta và phu quân chắc chắn sẽ cảm tạ ngài hậu hĩnh.”

Minh Ly xua tay nói, “Không cần khách khí, bần đạo và Khương gia có duyên, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ, đợi lát nữa ta bày trận pháp cần gì sẽ nói cho phu nhân, phu nhân phải sai ngươi đi ra ngoài mua thật nhanh.”

“Cái, cái gì cơ? Bày trận pháp?” Liên di nương có vẻ sửng sốt, cần dùng đến trận lớn như vậy sao?

Minh Ly liếc mắt nhìn bà ta một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.

Liên di nương lập tức tỉnh táo lại, xoay người đi đến bên cạnh cha Khương, ghé vào bên tai ông lẩm bẩm thì thầm.

Cha Khương ban đầu có chút khó tin, sau khi ông chắp tay tạm biệt bạn bè mới nâng bước đi đến trước mặt Minh Ly, “Những gì đạo trưởng nói có phải là thật không?”

Ông không tin, đặc biệt là sau khi biết tổ tiên Khương gia có người nhập đạo tu hành, trong lòng cha Khương nghĩ rằng mình nhất định phải đi tìm vị lão tổ tông kia để cứu lấy vận thế của Khương gia, dựa dẫm vào một người ngoài không phải là biện pháp lâu dài.

Chỉ là thời gian trôi qua, nhiều thứ đã bị mất, hiện tại Khương gia đã không còn tìm ra được vị lão tổ tông kia đã đi con đường nào, điều này khiến ông khá sầu muộn.

Minh Ly hừ lạnh một tiếng, “Khương lão gia, nếu ngài không tin thì ta sẽ lập tức rời khỏi đây.” Nói rồi liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Liên di nương vội vàng đuổi theo ngăn Minh Ly lại, bà ta oán giận liếc cha Khương, “Phu quân, Minh Ly đạo trưởng lừa gạt chúng ta sao? Ngài ấy đã giúp Khương gia chúng ta nhiều như vậy sao bây giờ phu quân lại có thể nghi ngờ đạo trưởng?!”

Sắc mặt cha Khương có chút xấu hổ, không biết tại sao nhưng bây giờ ông mơ hồ cảm thấy Khương gia rơi vào hoàn cảnh này có liên quan đến Minh Ly, nếu không phải tên đạo sĩ này đưa ra những chủ ý đó thì ông cũng sẽ không đối xử với thê tử và nhi tử của mình như vậy, nó khiến ông từ trong đến ngoài không còn là con người nữa.

Cha Khương trừng mắt nhìn Liên di nương, cắn răng nói với Minh Ly, “Làm sao ta có thể không tin những gì đạo trưởng nói đây, vậy thì mọi việc đành nhờ đạo trưởng vậy.”

Ba người tụ lại không biết nói cái gì, một lúc sau Liên di nương sai hạ nhân đi dọn dẹp đại sảnh.

Linh Chiêu bị đuổi ra ngoài, nàng đứng ở hành lang không chịu rời đi, vốn định nghe lén xem bên trong đang nói cái gì nhưng kỳ lạ là Linh Chiêu lại không thể nào nghe được tên yêu đạo kia nói gì.

“Đi thôi, đi về trước đã, dù sao buổi tối cũng sẽ biết hết thôi.” Linh Chiêu không cố chấp nghe lén nữa, xoay người đi ra ngoài.

Giang Sùng Ngọc đi theo phía sau nàng, không nói một lời.

Linh Chiêu cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn hắn, “Sao ngươi không nói gì thế?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy Minh Ly kia có gì đó không đúng, hắn chắc là đạo sĩ ở Trạch Châu phía nam, nhưng tại sao hắn lại đến Tầm Châu? Hơn nữa trên mặt hắn còn có một cỗ tà khí, giống như yêu đạo vậy.” Giang Sùng Ngọc chậm rãi nói.

Linh Chiêu nghe vậy cảm thấy phán đoán của mình rất chính xác.

Chạng vạng, Thanh Miên mang theo đệ tử đến Khương phủ, một đội ngũ lớn đều bị chặn lại ở bên ngoài Khương phủ.

“Cô cô, chúng ta trực tiếp đi vào thôi.” Thanh Diên trợn mắt nhìn cánh cửa lớn đóng chặt của Khương phủ.

Thanh Miên lắc đầu, “Không được, như vậy là thất lễ.”

“Vậy lỡ như Giang sư thúc gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

Thanh Miên im lặng, Giang Sùng Ngọc truyền tin cho nàng ta, lời nói ngắn gọn, chỉ bảo nàng ta buổi tối tới Khương phủ, có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó.

Tạ Tòng bên kia chắp tay với Thanh Miên, “Thanh Miên sư thúc, xin để một mình ta vào trong xem thế nào, sau đó sẽ trở ra báo cáo với ngài.”

“Ta đi theo huynh, Tạ sư huynh, ta có chút lo lắng cho Linh Chiêu.” Mẫu Đơn vội vàng lên tiếng.

Thời gian trôi qua, không thể trì hoãn thêm nữa, Thanh Miên gật đầu đồng ý.

‘Lục Nhậm’ cũng muốn đi cùng, hắn không phải người để tâm đến lễ nghi của người tu đạo.

Thanh Miên ngăn cản hắn, “Sức khỏe của đệ không tốt, nào có đạo lý lại để cho đệ đi xung quanh, để Tạ Tòng đi vào trước tìm Giang sư đệ đã rồi chúng ta tính toán sau.”

Cuối cùng là Tạ Tòng và Mẫu Đơn ẩn thân đi vào Khương phủ.

Màn đêm lại buông xuống, thời tiết oi bức, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo cảm giác như thiêu đốt hơi thở.

“Sao bọn họ còn chưa tới nữa?” Linh Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng phàn nàn đệ tử Thượng Thanh Cung tới quá chậm.

“Chắc là bị chặn lại bên ngoài Khương phủ rồi.” Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng nói.

Linh Chiêu cười khỉnh, “Thượng Thanh Cung các ngươi thật đúng là chú trọng lễ nghi quy củ, thật sự buồn cười.”

Giờ Dậu người vẫn chưa tới nên Giang Sùng Ngọc truyền tin cho Thanh Miên để bọn họ ở bên ngoài Khương phủ chuẩn bị sẵn sàng, nếu trong Khương phủ có việc xảy ra thì còn kịp thời tiếp ứng.

Linh Chiêu nhìn hắn giơ tay truyền tin ra ngoài, hỏi, “Cho nên chỉ có hai người chúng ta đi Trì Hoa Tiểu Trúc thôi à?”

Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn hoàn toàn không biết được khi tin truyền ra đến cửa lớn Khương phủ đã hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu tán ở bên trong phủ.

Thời điểm hai người đi về phía Trì Hoa Tiểu Trúc thì trời lại bắt đầu đổ mưa.

Trì Hoa Tiểu Trúc cách sân của Khương Bình rất gần, đi dọc theo hành lang rẽ một lần là đến.

Linh Chiêu đẩy cánh cửa gỗ rách nát ra, giơ tay phẩy phẩy đám bụi trước mặt, “Sân này chẳng có mùi gì là có người ở cả.”

Giang Sùng Ngọc rút Xích Tang ra, cầm trong tay, đưa tay kéo lấy cổ tay Linh Chiêu.

Hai người nắm tay nhau đi vào trong sân, mưa càng lúc càng lớn, Giang Sùng Ngọc vung tay lên, trên đầu liền xuất hiện một tấm chắn ngăn cản cơn mưa đang trút xuống.

“Có ai không? Đã kêu người ta tới thì cần gì phải giả thần giả quỷ trốn trốn tránh tránh?” Linh Chiêu lạnh giọng mắng về phía đen tối trong phòng.

Nhưng lại chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Linh Chiêu cau mày nhìn Giang Sùng Ngọc.

Không đợi hai người phản ứng lại trên mặt đất đã xuất hiện một pháp trận, vầng sáng màu đỏ hồng vờn quanh bốn phía.

Linh Chiêu kinh ngạc, vội vàng dùng ngón tay nắm lấy cổ tay Giang Sùng Ngọc nhưng vẫn muộn một bước, Giang Sùng Ngọc đã biến mất trước mắt nàng.

“Giang Sùng Ngọc ---“ Sắc mặt Linh Chiêu tái nhợt, vội vàng hét lên.